Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu – Chương 633



Chương 633

Tên khỉ ốm kia lập tức dừng bước, chạy trở về: “Gì vậy, anh Trần…”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói ra mấy con số.

Mộ Thành Chu vẫy tay với khỉ ốm: “Không có việc gì.”

Sau khi nhập mật khẩu vào, di động đã được mở ra.

“Số.” Mộ Thành Chu lại hỏi.

Ở bên Mộ Tư nhiều năm như thế, cô đã sớm khắc sâu số điện thoại của anh trong đầu, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không lập tức nói cho ông ta: “Tôi và Mộ Tư đã thật lâu không có liên hệ, ông cho tôi suy nghĩ một chút.”

Mộ Thành Chu lạnh lùng nói: “Kiên nhẫn của tao hữu hạn, nếu mày không muốn tao lập tức giao mày cho ba tên kia thì mày có thể tiếp tục kéo dài thời gian.”

Đúng vậy, Thịnh Hoàn Hoàn đang kéo dài thời gian.

Mấy ngày nay Hứa Trữ Viễn vẫn luôn âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay lúc cô rời khỏi công ty còn nhìn thấy xe anh ta theo đuổi từ kính chiếu hậu.

Nói ra cũng buồn cười, hiện giờ cô không dám trông cậy vào trong nhà, không dám trông cậy vào Lăng Tiêu, chỉ có thể mong Mộ Tư nghĩ cách cứu cô ra ngoài.

Nhưng đây là trách nhiệm của anh ta, kẻ thù của Mộ Thành Chu là Mộ Tư, mà cô bị anh ta liên lụy.

Còn Lăng Tiêu, sau khi cô bị hắn đuổi ra khỏi Lăng Phủ, bọn họ không có liên hệ, hắn biết chuyện của Mộ Thành Chu, lại không để trong lòng.

Ba ngày, cô chưa thấy hắn phái một người nào đến Thịnh gia, dù gặp được cô ở bên ngoài cũng làm như không quen biết. Nói đến cùng thì sự lạnh nhạt đó đều vì hắn không đủ để ý cô.

“Còn không nói?” Mộ Thành Chu nhướng mày, sắc mặt bỗng trầm xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn nói ra một dãy số.

Số điện thoại đã được bấm, tiếng chuông chờ vang lên vài tiếng thì giọng nói của Mộ Tư mới truyền đến từ di động, mang theo vài phần lười biếng tản mạn như vừa tỉnh ngủ: “Hoàn Hoàn?”

Nghe giọng điệu này, trái tim căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn thả lỏng vài phần.

Sự lười biếng và tản mạn của Mộ Tư là giả, lấy hiểu biết của Thịnh Hoàn Hoàn đối với anh ta, nếu anh thấy là cô gọi đến thì căn bản không nói bằng giọng điệu này.

Nếu cô đoán không sai thì Hứa Trữ Viễn đã theo tới gần đây, lúc này Mộ Tư cũng đang trên đường đến.

“Là tao, chú Mộ Thành Chu của mày.” Giọng Mộ Thành Chu vừa âm u vừa lạnh lẽo: “Thật không ngờ mày còn ngủ được.”

Mộ Tư trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Là ông, ông không ngoan ngoãn ngồi tù mà chạy ra làm gì?”

“Đương nhiên là vì gặp mày, chú cháu chúng ta rất đã thật lâu chưa gặp mặt, tới đập chứa nước XX, trong vòng nửa giờ, nếu tao không thấy mày thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ bị ném vào đập chứa nước cho cá ăn.”

Mộ Thành Chu chỉ súng vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Lên tiếng chào thằng tình nhân cũ của mày đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn làm theo ý Mộ Thành Chu mà nói một câu “Cứu tôi”.

“Nghe rõ chưa? Thịnh Hoàn Hoàn kêu mày cứu nó.” Mộ Thành Chu dừng một chút, tiếp theo lại cười lạnh và nói: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng báo cảnh sát, chỉ cho phép một mình mày đến, nếu không mày chỉ nhìn thấy được một cái xác.”

“Mộ Thành Chu, tôi sẽ đến một mình, nhưng ông nghe cho kỹ, đừng động vào Thịnh Hoàn Hoàn, nếu cô ấy bị chút tổn thương nào thì tôi sẽ đòi lại gấp mười lần gấp trăm lần từ ông và con ông.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.