Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu – Chương 240



Chương 240

Tiếp theo Lăng Tiêu lại nói một câu: “Trước khi trước nói với bà nội một tiếng là được, nhưng cô phải nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi hiểu.”

Ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm, cô hiểu, cô hiểu cái gì?

Lúc này điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn reo lên, là Thịnh phu nhân gọi tới.

Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại xong thì ý cười trên khóe miệng rất đậm, mắt hạnh xinh đẹp rực rỡ lung linh: “Mẹ nói Thiên Vũ dỗ em tôi ngủ rồi.”

Tiếp theo cô lại nhận được tấm ảnh do Thịnh phu nhân gửi đến, Lăng Thiên Vũ nằm bên cạnh tiểu Sam Sam, thân thể nghiêng về hướng cô bé, làm ra tư thế bảo vệ.

Hai đứa nhỏ cứ ngủ say như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn đưa điện thoại tới trước mặt Lăng Tiêu: “Anh xem.”

Lăng Tiêu cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Lăng Thiên Vũ còn có một mặt như vậy.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tấm ảnh kia thì đường nét trên mặt trở nên rất mềm mại, tản ra tia sáng ôn hòa, dịu dàng xinh đẹp: “Thật đáng yêu!”

Cô đột nhiên có một d*c vọng rất mãnh liệt, cô muốn có con.

Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy không rời mắt được.

Tiếp theo cô như nghĩ tới cái gì, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi, sau đó cất điện thoại, vùi đầu vào trong chén, không nói gì nữa.

Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, có phải cô gái này lại nhớ đến mấy chuyện xưa giữa cô và Mộ Tư không?

Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn: “Lăng Tiêu, chúng ta sinh một đứa con đi?”

Khi buột miệng thốt ra lời này, Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận.

Chỉ thấy Lăng Tiêu cứng người lại, sau đó chính là lửa giận lớn hơn nữa: “Muốn có con để củng cố địa vị của cô ở Lăng gia sao?”

Đúng, cũng không đúng.

Đối mặt với ánh mắt như nhìn thấu linh hồn của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không giải thích gì cho mình.

Bởi vì suy nghĩ lúc này của cô thật sự không thuần túy, cô thật hổ thẹn.

Lăng Tiêu “A” một tiếng rồi ném đũa xuống: “Tôi nói cho cô biết, đời này tôi chỉ có một đứa con là Thiên Vũ, cho nên tốt nhất cô bỏ suy nghĩ này đi.”

Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn vụt tắt: “Tôi đã biết, về sau sẽ không nhắc lại.”

Vì sao cô lại phải tự rước lấy nhục?

Không biết vì sao, nghe Thịnh Hoàn Hoàn trả lời như vậy thì tức giận trong lòng Lăng Tiêu không giảm mà còn tăng, lời nói như dao nhọn đâm thẳng vào tự tôn của Thịnh Hoàn Hoàn: “Có rảnh trở về lật hợp đồng trước kết hôn, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi tái nhợt lên cười: “Là tôi đắc ý vênh váo.”

Vốn còn muốn nói với Lăng Tiêu, đêm nay cô không muốn đi tham gia tiệc tiếp đãi vợ chồng Hàn Tín, không muốn gặp Mộ Tư, nhưng lúc này cô không muốn nói gì nữa.

Trong sân bay rộn ràng nhốn nháo, bóng dáng của Mộ Tư giống như hạc trong bầy gà.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.