Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu – Chương 304



Chương 304

Cậu rất có năng khiếu ở phương diện này, nhân vật chibi vẽ giống như đúc, Thịnh Hoàn Hoàn thấy cậu vẽ đẹp vậy thì bảo cậu vẽ một nhà ba người bọn họ đi.

Cậu nhóc vui vẻ đồng ý.

Thịnh Hoàn Hoàn thoáng chỉ dẫn một chút rồi đi làm cơm.

Hôm nay Lăng Thiên Vũ hơi nhạy cảm nên Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm để cậu ngồi một mình, cứ vài phút liền đến cửa xem một cái, cậu nhóc thực nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm trang nhìn y như Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng, lại vào phòng bếp.

Một giờ trôi qua, bốn món một canh được bưng lên bàn, mỗi món ăn đều tỏa ra mùi thơm mê người, nhìn thật tươi mới ngon miệng.

Trong phòng, Lăng Thiên Vũ còn ngồi ở chỗ cũ, vì thế cô đi qua chỗ cậu: “Thiên Vũ, có cơm rồi, con vẽ xong chưa…”

Khi thấy rõ bức họa của Lăng Thiên Vũ, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt, đôi tay siết chặt thành quyền.

Trong bức tranh của Lăng Thiên Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy ba người, nhưng không phải một nhà ba người hạnh phúc, mà là hai “Con quỷ” và một cậu bé bị ngược đãi co ro trong góc.

Trong hai “Con quỷ”, có con có đôi mắt to như mắt trâu, mặc áo thun quần dài, một tay cầm dây nịt, tay còn lại cầm điếu thuốc, tàn thuốc đang duỗi về hướng cậu bé trên mặt đất.

Con còn lại có cái mồm to như bồn máu, mặc váy ngắn, chân dẫm giày cao gót, có một chiếc giày đạp lên mu bàn tay của cậu bé, trong tay còn cầm cây chổi.

Mà trên người cậu bé đã vết thương chồng chất.

Nhìn bức họa trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi đỏ mắt.

Đây là hình ảnh bị ngược đãi trong trí nhớ của cậu, hai “Con quỷ” trong tranh chính là ba và mẹ, đáng tiếc không nhìn ra diện mạo thật của họ.

Mà Lăng Thiên Vũ đang cầm một cây bút màu đỏ, gian nan vẽ một bãi máu tươi dưới người cậu bé.

Mãi đến nét cuối cùng, rốt cuộc Lăng Thiên Vũ cũng tan vỡ, giơ bút vẽ màu đỏ lên dùng sức đâm vào hai “Con quỷ” trong bức tranh, cứ như trong tay cậu không phải bút, mà là một con dao sắc nhọn.

Sự căm thù mãnh liệt này làm Thịnh Hoàn Hoàn hãi hùng khiếp vía.

Cậu chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, rốt cuộc đã trải qua cái gì?

“A…” Một tiếng rít gào trào ra từ miệng Lăng Thiên Vũ, khàn khàn khô khốc, tựa như tiếng kèn Harmonica đã rỉ sét.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, con nhìn dì này, không có việc gì, tất cả đều đã qua, đều đi rồi, không còn ai dám tổn thương con…”

Nhưng Lăng Thiên Vũ như không nghe thấy, cứ liều mạng giãy giụa, nắm lấy bức họa và bàn vẽ rồi hung hăng nện xuống mặt đất, dùng sức giẫm mạnh lên.

Lúc này gương mặt bảnh trai đáng yêu kia đỏ bừng như ứa máu, mạch máu phồng cả lên, giống như một con dã thú non nớt nổi điên, móng vuốt nhỏ liều mạng cào vào cánh tay Thịnh Hoàn Hoàn.

Cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sợ cậu làm bị thương chính mình nên không dám buông tay, nỗ lực muốn gọi lại lý trí của cậu: “Thiên Vũ, con nhìn xem dì là ai, con đã quên con từng hứa gì với dì sao?”

Nhưng không có tác dụng, Lăng Thiên Vũ còn nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, há mồm cắn xuống, dùng hết sức lực.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.