Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu – Chương 409



Chương 409

“Câm miệng, đừng để tôi nghe thấy hai chữ đó nữa.” Cố Nam Thành giận tím mặt: “Ai cũng sẽ có ngày già đi, có người dịu dàng hiền từ, có người khắc nghiệt xảo quyệt, tướng mạo hiện tại của cô chính là trường hợp sau. Nam Tầm, đừng để bản thân biến thành người mà mình từng căm ghét nhất.”

Nam Tầm cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném mạnh vào người Cố Nam Thành, tức giận chỉ vào gã mà điên cuồng thét lên: “Trên đời này ai cũng có tư cách nói nói những lời này, chỉ có anh là không có, là anh, là anh biến tôi thành dáng vẻ hiện tại.”

Cố Nam Thành nhìn người phụ nữ cuồng loạn trước mặt, lui về phía sau lấy điếu thuốc ra châm: “Cho nên rốt cuộc cô muốn cái gì, lần này tôi nhất định sẽ ly hôn.”

Vừa rồi cảm xúc của Nam Tầm mất khống chế, hiện tại thân thể đang phát run, cô quay mặt đi, dùng sức lau lệ trên khóe mắt, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhếch khóe miệng nhìn về phía Cố Nam Thành: “Muốn ly hôn để sống hạnh phúc với con tiện nhân kia à, nằm mơ.”

Cố Nam Thành rít vào một ngụm khói trắng, dùng tay không bóp tắt điếu thuốc, trên mặt đã không còn chút tức giận nào, chỉ còn lạnh nhạt như băng: “Một khi đã vậy, thế thì tự giải quyết cho tốt đi.”

Nói xong câu đó, Cố Nam Thành rời khỏi Cố gia.

Cố Nam Thành đi rồi, mang theo tất cả người hầu trong nhà, không quay đầu lại mà bỏ đi, để lại Nam Tầm và một căn biệt thự trống rỗng.

Nam Tầm biết, lần này Cố Nam Thành sẽ không bận tâm đ ến tình cảm ngày xưa nữa, thủ đoạn của gã trên thương trường tàn nhẫn bao nhiêu thì sẽ đối phó với cô tàn nhẫn bấy nhiêu.

Nhưng Nam Tầm không sợ gì cả, tim đã chết thì còn gì để sợ?

Buổi chiều, Trần Do Mỹ xuất hiện ở nơi đây.

Nam Tầm mở cửa, vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Do Mỹ, trong lòng cô phức tạp nói không nên lời, cô rất rạch nát cái mặt đắc ý dào dạt trước mắt, muốn thọc cho con ả này một dao, nhưng lại sợ làm dơ tay mình.

Phức tạp qua đi thì chỉ còn bình tĩnh dị thường.

Trần Do Mỹ nhếch khoé môi lên, trên gương mặt trong trẻo mang đầy vẻ vô hại: “Chị Nam Tầm, không mời tôi vào ngồi sao?”

Nam Tầm nghiêng người qua, để Trần Do Mỹ đi vào.

Trần Do Mỹ tiến vào thì đánh giá khắp nơi, cuối cùng tầm mắt trở lại trên mặt Nam Tầm: “Nhà lớn thế này mà chỉ có mình chị, không cảm thấy tịch mịch sao?”

Nam Tầm mặt không cảm xúc đi đến trên sô pha ngồi xuống, chờ biểu diễn kế tiếp của Trần Do Mỹ.

Trần Do Mỹ cười cười, đi đến đối diện cô ngồi xuống, tùy tiện như nữ chủ nhân của nơi này: “Nếu tôi là chị, nhân lúc này Cố Nam Thành còn có chút thương hại và hổ thẹn thì đã cầm tiền chạy lấy người, dày vò như vậy thì cuối cùng bị thương còn không phải chị à?”

Nam Tầm trầm mặc nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp.

“Tôi biết chị hận tôi, nhưng chị phải biết rằng hiện tại chị không chỉ hủy diệt tôi, còn làm hại cả Cố Nam Thành nữa, chọc giận anh ấy thì chị không có kết cục tốt gì đâu. Còn nữa, làm mẹ, chị không suy nghĩ cho Cố Hoan à, hiện tại chị làm khó dễ tôi như thế thì về sau Cố Hoan sống yên nổi không?”

Trần Do Mỹ muốn chọc giận Nam Tầm, làm mình bị thương một chút, làm Cố Nam Thành càng chán ghét cô.

Mấy lần trước đều thành công, nhưng lần này Nam Tầm đặc biệt bình tĩnh.

Cô nghe xong lời cô ta nói, chẳng những không mất khống chế, còn nở nụ cười, ánh mắt mang theo châm chọc sâu sắc: “Chờ cô lên làm thiếu phu nhân Cố gia lại nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.