Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu – Chương 237



Chương 237

Sau khi ôm cậu nhóc về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn do dự một chút, sau đó dẫn theo vali đi vào phòng ngủ của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đã đi vào phòng tắm, hắn chán ghét những thứ mùi lung tung rối loạn trên người.

Đầu hơi choáng váng, Thịnh Hoàn Hoàn pha một ly trà giải rượu cho mình rồi đi vào phòng bếp.

Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng một nồi mì thơm ngào ngạt ra tới, còn lấy hai cái chén ra ăn cùng Lăng Tiêu.

Trong lúc đó, Lăng Tiêu đột nhiên tốt bụng mà hỏi đến vết thương trên trán Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói là mình tê chân nên té, vì thế lại bị ghét bỏ: “Sao cô lại ngốc như thế?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Đêm nay, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ ở phòng chính, nằm bên cạnh Lăng Tiêu, cứ như chưa xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm sau, cô dậy sớm làm bữa sáng cho Lăng Tiêu.

Buổi sáng Lăng Tiêu có thói quen uống cà phê, cô pha một ly đến cho hắn: “Trưa tôi đưa cơm cho anh?”

Lăng Tiêu nói: “Cô muốn đưa thì đưa.”

Thịnh Hoàn Hoàn giơ lên môi: “Vậy tôi mang đến cho anh.”

Dưới đáy mắt thâm thúy của Lăng Tiêu xẹt qua một tia ý cười: Quả nhiên là thiếu dạy dỗ, hiện tại ngoan ngoãn hơn nhiều.

Sau khi Lăng Tiêu đi làm, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu tìm kiếm quyển sách và cuốn sổ hôm qua cô xem, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân, cô muốn mình mạnh mẽ lên, hiện tại cô mềm yếu đến mức phải tự khinh bỉ bản thân.

Tuy rằng rất khó, tuy rằng không có thiên phú, nhưng cô cũng muốn thử xem.

Bởi vì cô biết mình tiếp tục như vậy thì cuối cùng sẽ biến thành một con rối không có linh hồn, Lăng Tiêu muốn cô biến thành dáng vẻ gì thì cô phải biến thành như vậy. Đời này chỉ có thể tùy ý để hắn nắm mũi dẫn đi.

Nghĩ đến mình sẽ biến thành như vậy, cô cảm thấy thật khủng hoảng.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn tìm khắp nơi cũng không thấy sách và sổ của mình, chẳng lẽ tối hôm qua khi cô đi, người hầu đã ném sách của cô?

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi Bạch quản gia, Bạch quản gia nói: “Thiếu phu nhân, ngài tìm tiếp thử xem, người hầu sẽ không tự ý xử lý đồ vật của chủ nhân, tôi không có cất sách của ngài.”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật kỳ quái, rốt cuộc sách của cô đi đâu rồi?

Thịnh Hoàn Hoàn lại trở về tìm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy, cuối cùng cô dẫn Lăng Thiên Vũ trở về Thịnh gia một chuyến, đi vào phòng sách của Thịnh Xán để lấy.

Thịnh Sam Sam đã lớn hơn một chút, đôi mắt to tròn, cái miệng nho nhỏ, khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm, thật sự quá đáng yêu.

Thịnh Hoàn Hoàn ôm cô bé nho nhỏ vào ngực, trái tim sắp nóng chảy.

Nếu ba có thể mau tỉnh lại thì tốt biết bao!

Đã gần một tháng, vết thương trên người Thịnh Xán cơ bản đã khép lại, nhưng ông vẫn không có dấu hiệu sắp tỉnh!

Lăng Thiên Vũ đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn đứa trẻ bé xíu trong ngực cô, tò mò đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ của cô bé, trơn trơn, đầy mùi sữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.