Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1745



Hai người đi dạo trong vô định.

 

Tông Triển Bạch bình tĩnh nói: “Có em bầu bạn với anh, với anh mà nói, đều giống nhau cả thôi.”

 

Lâm Tử Lạp nói anh đang xúc động.

 

Không biết qua bao lâu, Lâm Tử Lạp mệt mỏi: “Em mệt rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi ở đâu đây?”

 

Tông Triển Bạch nói: “Anh muốn đi khách sạn.”

 

“Vậy chúng ta đến đó đi.” Cô nói.

 

Tông Triển Bạch liền theo cô, đón xe trở về khách sạn.

 

Lúc tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, Lâm Tử Lạp nói khát, Tông Triển Bạch đi rót nước cho cô, lúc rót nước lại hơi thất thần, ly nước trà tràn ra ngoài mà cũng không phát hiện, Lâm Tử Lạp tranh thủ thời gian đi tới, giật lấy lu nước nóng trong tay anh: “Anh đang nghĩ gì thế? Nước đổ ra ngoài rồi.”

 

Nếu là trước đây thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng hiện tại anh lớn tuổi, năng lực thầm chịu đựng vẫn còn nhưng năng lực tiếp nhận lại không còn tốt nữa.

 

Con trai đã mất tích nửa tháng, làm sao trong lòng anh có thể bình tĩnh đây, làm sao có thể thật điềm nhiên như không có việc gì đây, cuối cùng lớp ngụy trang sẽ lộ ra trong lúc sơ hở mà thôi.

 

Nhưng không khiến Lâm Tử Lạp để tâm, chỉ nghĩ anh đang không thoải mái: “Anh ổn không?”

 

Nói rồi sờ lên trán của anh.

 

Tông Triển Bạch nói: “Anh không sao.”

 

Lâm Tử Lạp để anh lên giường trước, cô cầm khăn lau đi vết nước trên bàn.

 

Lúc này tại thành phố C.

 

Tông Ngôn Hi nghe nói Song Eun muốn đi nên nói sẽ đến tiễn anh ta.

 

Dù sao bởi vì cô mà Song Eun mới nhập cảnh, hiện tại anh ta muốn trở về, về tình về lý cô đều nên đưa tiễn anh ta.

 

Nhưng mà Song Eun cự tuyệt, anh ta biết lý do tại sao Tông Ngôn Hi đến tiễn anh ta cho nên mới đáp không cần.

 

Anh ta không thích miễn cưỡng người khác, hoặc để người khác nghĩ rằng đang thiếu nợ anh ta gì đó.

 

Kỳ thật Tông Ngôn Hi không nợ anh ta gì cả, lúc trước theo cô về nước đều do anh ta tình nguyện.

 

Nhưng Tông Ngôn Hi cứ khăng khăng vẫn muốn ra sân bay tiễn anh ta, lúc trở về gặp được Giang Mạt Hàn, kỳ thật không phải trùng hợp mà là Giang Mạt Hàn đang tận lực tìm cô.”

 

“Lần trước đã nói gặp mặt, chúng ta đơn độc nói chuyện.” Giang Mạt Hàn mở lời trước.

 

Tông Ngôn Hi nói: “Được, nhưng tôi hi vọng anh biết giữ lời, anh nói xong những lời cần nói thì đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

 

Giang Mạt Hàn khẽ cụp mắt, hàng mi dày che khuất con ngươi đen nhánh như đêm, anh trầm giọng ừ một tiếng.

 

“Đi thôi.” Anh cất bước trước, Tông Ngôn Hi đi theo anh.

 

“Anh có gì thì nói mau đi, tôi còn bận việc.” Ngữ khí của Tông Ngôn Hi hơi không kiên nhẫn.

 

Giang Mạt Hàn quay đầu nhìn cô, vừa định nói chuyện, lúc này ven đường dừng lại một chiếc xe, sau đó lục tục bước xuống bảy tám người, trong tay bọn họ cầm gậy bóng chày, đồng loạt vây quanh Tông Ngôn Hi và Giang Mạt Hàn.

 

“Bọn mày là ai?” Giang Mạt Hàn nhíu mày.

 

“Mày là Giang Mạt Hàn?” Người tới không nói tên, mà chỉ xác định thân phận của anh.

 

Giang Mạt Hàn ngăn trước mặt Tông Ngôn Hi: “Là tao, người bọn mày muốn tìm là tao, để em ấy đi trước.”

 

“Được thôi, người bọn tao tìm là mày nên không đả thương người vô tội.” Người bọn họ muốn xử lý chỉ có một mình Giang Mạt Hàn.

 

Giang Mạt Hàn không biết bọn họ là ai, nhưng biết rằng bọn họ đang nhắm về phía anh, anh nói khẽ với Tông Ngôn Hi nói: “Em đi nhanh lên.”

 

“Anh đắc tội ai vậy?” Tông Ngôn Hi không lập tức rời đi, nhìn thấy tình huống này thì khẽ nhíu mày: “Ban ngày ban mặt mà cũng dám?”

 

Giang Mạt Hàn nhìn dáng vẻ thoáng nhíu mày của cô, trong lòng bỗng nhiên hơi rung động, cô đang quan tâm anh sao?

 

“Em còn chưa đi là lo cho anh sao?” Anh che giấu đi tâm tình kích động, nhẹ giọng hỏi.

 

Tông Ngôn Hi cười một tiếng: “Sống chết anh có liên quan gì đến tôi?”

 

Nói xong cô xoay người rời đi, vô cùng dứt khoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.