Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1266



Tang Du đưa cho anh một con dao gọt vỏ, Thẩm Bồi Xuyên nhận lấy rồi lại hỏi: “Củ sen thì ăn như thế nào?”

 

“Em muốn làm củ sen vo viên, cho hai đứa bé ăn.”

 

Làm củ sen vo viên với thịt heo phải dùng loại thịt nạc giữa, băm nhuyễn, củ sen cũng phải bào ra thành sợi, sau đó trộn lại với thịt heo, cuối cùng vo thành những viên hình tròn, đặt lên đĩa rồi hấp lên.

 

Đun nước, bỏ tôm khô, rau xanh và rong biển vào, cuối cùng đặt những đĩa củ sen đã được vo viên lên, làm xong rồi thì cho một ít xì dầu vào, đun củ sen vo viên với rong biển với nhau là được, tôm khô và rau xanh thanh đạm có hương vị tươi mới, rau xanh có chứa rất nhiều vitamin, không cần phải bỏ quá nhiều gia vị, khẩu vị thanh đạm, rất phù hợp ăn trong ngày hè, hơn nữa vừa tốt cho sức khỏe lại vừa ngon.

 

“Em còn biết làm những món như thế này sao?” Thẩm Bồi Xuyên tưởng rằng cô chỉ biết làm những món ăn gia đình đơn giản thôi.

 

Tang Du nói: “Vú Vu dạy em đấy, bà ấy nói hai đứa thích ăn món này.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô: “Em rất thích bọn chúng sao?”

 

Tang Du cúi đầu lau sạch củ sen nói: “Đương nhiên, em biết mối quan hệ giữa chúng và anh rất tốt, mỗi một người ở bên cạnh anh, em muốn có thể đối xử với họ một cách tốt nhất, nhưng mà nói sao thì nói, hai đứa chúng nó thật sự rất đáng yêu.”

 

Luôn ồn ào náo nhiệt, khiến cho ngôi biệt thự này sống động lên rất nhiều.

 

Lúc đầu cô sợ bản thân ở đây sẽ không quen, sau khi ở cùng nhau, bọn họ đều đó thân thiết và gần gũi với nhau hơn, cho dù thân phận và địa vị chênh lệch rất nhiều.

 

Thẩm Bồi Xuyên dựa người vào bồn rửa ở bên cạnh nhìn cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp trước mặt mình, ý cười bất giác xuất hiện trên môi.

 

Bệnh viện.

 

Sau khi bà cụ bị té ngã, được đưa vào bệnh viện, bệnh viện kiểm tra xong, không có gì đáng ngại, Tô Trạm vội vàng quay về từ thành phố C, liền lập tức đi tới bệnh viện.

 

Bà cụ nằm trên giường, nhìn thấy cháu trai thì rất vui mừng, nhưng cũng cảm thấy vô cùng rầu rĩ.

 

Rầu rĩ vì chuyện chung thân đại sự của cháu trai mình, đến mức việc này đã trở thành tâm bệnh của bà.

 

Bà cụ kéo tay Tô Trạm: “Con nói cho bà nghe, lúc bà còn sống trên đời còn có thể nhìn thấy được cảnh cháu kết hôn sinh con được không?”

 

Tô Trạm nhắm mắt, đè nén sự buồn phiền trong lòng: “Bà nội, chúng ta có thể đổi sang chủ đề khác được không?”

 

Bà lão lại không vui: “Tại sao tôi phải đổi chủ đề chứ? Cả đời này của tôi chỉ còn sót lại một nguyện vọng duy nhất này thôi, rốt cuộc đến khi nào anh mới có thể thực hiện được nguyện vọng này cho tôi đây hả?”

 

Tô Trạm sợ vết thương trên chân của bà lại có vấn đề nên không nói gì.

 

Anh cũng muốn nói với bà rằng anh và Tần Nhã đã quay lại với nhau rồi, nhưng mà, tình hình sức khỏe của Tần Nhã…

 

Bà biết được chắc chắn sẽ lải nhải chuyện sinh con trước mặt Tần Nhã, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ có áp lực.

 

Anh không dễ dàng gì mới có thể tái hợp được với Tần Nhã, lỡ như lại bị bà vì quá muốn ôm cháu mà dọa cô ấy chạy đi mất rồi, thì anh phải làm sao đây?

 

Bà cụ giận khi thấy Tô Trạm không thèm đáp lại lời mình, duỗi tay đánh “bốp” một cái lên lưng anh: “Anh nói gì đi chứ? Muốn chọc tức chết cái mạng già này đúng không?”

 

Tô Trạm úp mặt vào chăn, giọng ồm ồm: “Tổ tông của con ơi, con cầu xin bà mà, bà có người cháu này là được rồi. Chuyện chắt trai thì là chuyện của cháu, có liên quan gì đến bà đâu chứ, bà đừng có phiền não nữa, có được hay không?”

 

Mặt bà cụ trầm xuống: “Ý của anh là sao?”

 

Tô Trạm chơi xấu, không ngẩng mặt lên, bà cụ nắm lấy tóc của anh: “Anh nói rõ cho tôi nghe xem nào.”

 

“Ai dô, đau.” Tô Trạm nhăn nhó mặt mày: “Bà ra tay ác độc thế, con có phải là cháu ruột của bà không đấy?”

 

“Anh nói thử xem? Không phải thì sớm ném anh ra ngoài đường luôn cho rồi, nói, rốt cuộc anh có ý gì?” Bà cụ nắm chặt không buông.

 

Khuôn mặt Tô Trạm khổ sợ: “Bà bảo con phải sinh con với ai chứ?”

 

“Tần Nhã thật sự không muốn quay lại, con cũng chỉ có thể tìm một người khác thôi chứ sao.” Trong lòng bà cụ cũng cảm thấy rất có lỗi với Tần Nhã, nhưng mà, bà không thể để cho hương hỏa nhà họ Tô bị cắt đứt ở đời của Tô Trạm được.

 

Tư tưởng của người già rất bảo thủ, còn sống một ngày thì một ngày vẫn muốn thấy Tô Trạm kết hôn sinh con, nếu không bà không có mặt mũi nào xuống dưới kia gặp mặt lão già nhà mình nữa.

 

Tô Trạm nắm lấy tay bà: “Bà nội, con chỉ thích mỗi mình Tần Nhã thôi, những người phụ nữ khác con đều không muốn…”

 

“Vậy con bé không tha thứ cho con thì con định cả đời này không kết hôn luôn sao?” Bà cụ trừng mắt, chỉ cần Tô Trạm nói phải thì bà sẽ đánh nó nhừ tử, đánh đến khi nào nó đồng ý kết hôn thì mới thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.