Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1595



“Vậy coi như Tổng giám đốc Giang nợ tôi một ân tình, tương lai nếu có việc gì cần Tổng giám đốc Giang giúp đỡ thì hi vọng anh sẽ không từ chối.”

 

“Đương nhiên rồi.”

 

“Vậy tôi không ăn bữa tối nhé, quả thật là tôi còn có chuyện, Tổng giám đốc Giang không cần tiễn đâu.” Đội trưởng Ngô vẫy tay.

 

Giang Mạt Hàn gọi: “Nam Thành, tiễn đội trưởng Ngô.”

 

Nam Thành đẩy cửa bước vào.

 

Đội trưởng Ngô bước ra ngoài, Nam Thành đi theo anh ta: “Tôi tiễn đội trưởng Ngô xuống lầu.”

 

Đội trưởng Ngô nói: “Không cần, cậu cứ làm việc của cậu đi.”

 

Tuy rằng đội trưởng Ngô nói như vậy nhưng Nam Thành vẫn tiễn anh ta đến thang máy mới quay trở lại phòng VIP.

 

Trong phòng VIP, đèn chùm thủy tinh phát ra ánh sáng, ánh đèn neon xuyên qua cửa sổ phản chiếu vào trong, rực rỡ nhiều màu sắc, dường như làm cho căn phòng đắm chìm trong biển sắc màu rực rỡ.

 

Giang Mạt Hàn đứng trước cửa sổ, mặt hướng về bên ngoài cửa sổ, thân hình thon dài hiện rõ vẻ hiu quạnh và cô đơn.

 

Nam Thành đẩy cửa bước vào, nhìn anh một lúc lâu mới mở miệng: “Lăng… Vi sẽ chết sao?”

 

Giang Mạt Hàn chầm chậm xoay người, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Nam Thành, một lúc sau mới nói: “Cậu đang quan tâm cô ta sao?”

 

Nam Thành cụp mắt: “Tôi và cô ấy cùng ở bên cạnh anh, trước nay luôn xem cô ấy là bạn, chỉ là có hơi bùi ngùi.”

 

“Cô ta… đáng chết.”

 

Nói xong Giang Mạt Hàn lại xoay người đi một lần nữa, thành phố vẫn phồn hoa như cũ, ánh đèn neon vẫn lấp lánh như vậy, đường phố vẫn đông đúc không ngừng nghỉ như vậy, không bởi vì thiếu đi một ai mà trở nên khác đi, chỉ có trái tim sẽ thay đổi.

 

Giống như anh giờ phút này.

 

Giống như một cái xác biết đi vậy.

 

Không có linh hồn, chỉ có thể xác này.

 

“Nam Thành, cậu có từng làm qua chuyện gì vô cùng hối hận không?” Anh dùng giọng nói trầm thấp hỏi.

 

Nam Thành trả lời anh: “Có.”

 

“Nói ra nghe thử xem.”

 

Lời nói này của anh giống như là đang tìm cảm giác cân bằng.

 

Cũng có người giống như anh vậy, hối hận, tiếc nuối.

 

“Đã từng thích một cô gái, có điều cô ấy không thích tôi.” Nam Thành trả lời ngắn gọn trực tiếp.

 

“Vì sao không theo đuổi?” Giang Mạt Hàn xoay người lại hỏi anh ta.

 

Hạnh phúc không phải là dựa vào bản thân tự mình theo đuổi mà có sao?

 

Nam Thành lắc đầu: “Tôi không muốn miễn cưỡng cô ấy, cũng không muốn cô ấy phải khó xử, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là tôi vui rồi, nếu có một ngày cô ấy không hạnh phúc, quay về tìm tôi thì tôi cũng sẵn lòng chấp nhận.”

 

Giang Mạt Hàn nhìn anh ta thật lâu, cô ấy hạnh phúc thì cậu ấy sẽ hạnh phúc?

 

Nếu như không được ở bên người mình thích, nhìn cô ấy ân ái với người đàn ông khác, thật sự có thể hạnh phúc mà không có chút tiếc nuối nào sao?

 

Nghe thấy lời nói của Nam Thành, anh cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ.

 

Nếu như anh thích một người, anh hi vọng sẽ được ở bên người đó.

 

Anh vẫn thường nghĩ, nếu như cô ấy vẫn có thể còn sống, anh nhất định sẽ giữ chặt cô bên cạnh mình một lần nữa.

 

Thế nhưng… cô sẽ không còn xuất hiện trên thế giới ngày nữa rồi nhỉ?

 

Là anh đã hại chết cô.

 

Nếu như anh không đề nghị ly hôn, Lăng Vi cũng sẽ không dám ra tay.

 

Anh hối hận, vô cùng hối hận.

 

Nhưng, chuyện duy nhất không thể thay đổi được chính là chuyện đã xảy ra.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.