Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1225



Thẩm Bồi Xuyên chẳng quan tâm tới Tô Trạm, anh ấy mất cả điện nói chứ nói chi là tiền, còn sống được là vui lắm rồi.

 

“Trên người tôi không có tiền mặt, đưa thẻ cho cậu vậy.” Tô Trạm vội vã đi gặp Tần Nhã nên chỉ một chốc và sạch mấy chén cơm. Anh ta múc một chén canh nhưng hơi nóng nên để trên bàn rồi móc một tấm thẻ từ trong cặp da đưa cho Thẩm Bồi Xuyên.

 

Thẩm Bồi Xuyên nhận lấy rồi nói: “Trở về rồi trả cho cậu.”

 

“Đừng nói với tôi mấy câu như thế.” Tô Trạm lau miệng: “Tôi không có về thành phố B đâu, tôi đi thành phố C rồi sẽ từ thành phố C để về thành phố B. Nếu cậu có rảnh thì đi mua cái điện thoại để còn liên lạc.”

 

Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng.

 

Tô Trạm ăn trưa xong thì đi luôn.

 

Thành phố B.

 

Nhà họ Tống.

 

Thẩm Bồi Xuyên đã mất tích gần một tuần lễ, trừ bà Tống ra thì cục trưởng Tống cũng đã tin tưởng vào khả năng Thẩm Bồi Xuyên đã chết.

 

Dù sao thì tình huống lúc đó nguy hiểm đến thế, công việc tìm kiếm cũng đã tiến hành sau ngày trời.

 

“Nhã Hinh, con đừng suy nghĩ nữa, từ bỏ đi.” Bà Tống khuyên bảo con gái mình, bà thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Con và cậu ta không có duyên phận, lần thứ nhất con không đồng ý, lần thứ hai thì cậu ta mất tích. Đây chính là duyên phận, con nên tìm người khác đi thôi.”

 

Tống Nhã Hinh rất bực bội: “Mẹ đừng nói nữa được không.”

 

“Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi…”

 

“Con không cần mẹ tốt với con.” Cô ấy nói xong rồi xách túi đi thẳng ra cửa.

 

“Nhã Hinh…”

 

“Kệ con bé đi, vừa về đã lải nhải, tôi còn phiền chứ nói gì con bé.” Tinh thần của cục trưởng Tống không được tốt lắm.

 

Bà Tống cảm thấy mình không có sai: “Tôi còn không phải là vì con bé à?”

 

“Thôi đừng nói nữa.” cục trưởng Tống vuốt mặt với vẻ mệt mỏi, ông không muốn nghe thêm một câu nào nữa.

 

“Con gái đi đâu chứ?” Bà Tống có chút lo lắng.

 

“Con bé đã lớn rồi, bà cũng không nên quan tâm quá nhiều.” cục trưởng Tống nói: “Càng quan tâm nhiều thì con bé sẽ càng không vui. Cứ kệ nó đi.”

 

Bà Tống cảm thấy chuyện của con cái thì vẫn nên có bố mẹ đứng ra, dù cho con bé có là người lớn rồi, nhưng bà vừa định mở miệng thì đã bị cục trưởng Tống quát: “Bà nói thêm một câu nữa thì cút ra ngoài đi.”

 

Ông cũng tức giận.

 

Bà Tống che miệng mà khóc.

 

cục trưởng Tống bực tức đứng dậy đi vào phòng.

 

Tống Nhã Hinh đi ra khỏi cửa tới biệt thự.”

 

Tống Nhã Hinh đến cửa biệt thự rồi dừng xe ở ven đường, cô ấy không xuống xe ngay mà hạ cửa sổ xuống nhìn về phía ngôi biệt thự. Tống Nhã Hinh phát hiện ra Tô Trạm cũng không ở thành phố B, Tông Triển Bạch cũng không còn sốt ruột như trước.

 

Là đã từ bỏ hay có chuyện gì khác?

 

Cô ấy xoa nhẹ tay lái, trong lòng đang suy nghĩ những khả năng có thể xảy ra.

 

Nhưng Tống Nhã Hinh nghĩ mãi vẫn không tìm ra được điểm mấu chốt nên cô ấy quyết định đi tìm Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch để hỏi. Cô ấy thở dài một hơi rồi cất chìa khóa vào túi, bước về phía biệt thự.

 

Đi đến cổng, Tống Nhã Hinh đưa tay nhấn chuông.

 

Một lát sau thì có người mở cửa, vú Vu đứng ở cổng hỏi: “Cô tìm ai?”

 

“Tôi tìm tổng giám đốc Tông và vợ anh ấy, hai người họ có ở đây không?” Tống Nhã Hinh hỏi.

 

“Cô chờ một chút, tôi đi truyền lời.” Vú Vu cũng không để cho người lạ vào nhà, bà ấy chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ. Tông Triển Bạch cũng đã thông báo rằng không được cho người không quen biết vào nhà.

 

Từ lúc tôi gặp chuyện tới nay thì tinh thần lẫn tâm trạng đều không tốt lắm, Tông Triển Bạch sợ rằng trong nhà có người lạ sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của cô bé.

 

“Được rồi, bà nhanh lên nhé, ngoài này nóng lắm.” Tống Nhã Hinh nói.

 

Vú Vu gật đầu, bà hỏi: “Cô tên là gì?”

 

Tống Nhã Hinh trả lời: “Tôi họ Tống, tên Nhã Hinh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.