Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1653



“Ừm.”

 

Cô cất điện thoại vào trong túi.

 

Hai tay chống đất chuẩn bị đứng lên, đúng lúc này chợt xuất hiện một bóng đen: “Xin chào.”

 

Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là người đàn ông với mái tóc ngắn, ngũ quan lập thể rõ ràng, trên người đeo một chiếc thắt lưng quân đội màu xanh ô liu, một đôi boot da màu đen, thân hình thẳng tắp toát ra một loạt khí thế mạnh mẽ bức người.

 

“Bố, chính là chị ấy.” Cô bé chỉ vào Tông Ngôn Hi: “Chị ấy ôm con nên bị trặc chân.”

 

Tông Ngôn Hi nhìn về phía Cô bé, lại nhìn sang người đàn ông trước mặt, tuy cô không quá nghe hiểu nhưng có thể nghe hiểu một chữ bố trong đó.

 

Biết được quan hệ của cả hai là bố và con gái.

 

“Xin, xin chào.” Cô gượng chào hỏi.

 

“Để tôi xem vết thương của cô thế nào.”

 

Người đàn ông lại nói tiếng quốc ngữ, Tông Ngôn Hi mở to hai mắt: “Anh biết tôi là người nước nào ư?”

 

Người đàn ông nhìn thoáng qua căn nhà sau lưng cô: “Tôi đoán cô muốn đến đây?”

 

Tông Ngôn Hi xoay người nhìn thoáng qua trả lời: “Vâng.”

 

“Bố mẹ của cô?” Người đàn ông hỏi.

 

Tông Ngôn Hi gật đầu: “Vâng.”

 

“Nhìn cô giống với họ.” Người đàn ông nói thêm.

 

Tông Ngôn Hi sờ mặt, thì ra anh ta phán đoán dựa vào tướng mạo, cô nhìn về nơi xa mà lúc nãy cô bé vừa chỉ, chỗ đấy cách không xa mấy so với nơi này, bộ mẹ đã sống ở đây lâu nên chắc hẳn đã quen nhau.

 

“Chị ơi, cùng về nhà em đi.” Lúc này Cô bé giữ chặt cánh tay của cô.

 

Tông Ngôn Hi cười nói: “Không được.”

 

“Bọn họ đã trở về nước, chung quanh nơi này không có khách sạn, nếu như cô không ngại thì để tôi xem vết thương của cô, ở nhà tôi một đêm, lúc bố mẹ cô ở đây đã rất quan tâm tới con gái của tôi.” Người đàn ông mười phần thành khẩn nói.

 

Tông Ngôn Hi vẫn là cự tuyệt: “Vậy, nếu như có thể, vậy làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện đi.”

 

Trời đã khuya rồi, cô đành ở lại bệnh viện một đêm đợi mai cô sẽ thu xếp sau.”

 

“Chị đến nhà em đi.” Cô bé lôi kéo cô, Cô bé không cho cô từ chối mà khăng khăng nắm lấy tay cô, dùng tiếng quốc ngữ nói: “Dù sao chị cũng không có nơi ở mà.”

 

Người đàn ông nhíu mày nhìn đôi tay của con gái.

 

Đây không phải là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này, chỉ cần cô bé thích, thấy ai xinh đẹp đều muốn dẫn về nhà.

 

Tông Ngôn Hi cúi đầu kinh ngạc nhìn Cô bé, thế mà bé cũng biết nói tiếng quốc ngữ.

 

Người đàn ông thấy cô kinh ngạc nên giải thích nói: “Bé thường đến đây chơi, là mẹ của cô dạy cho bé.”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu.

 

“Đi thôi, đi thôi.” Cô bé rất nhiệt tình.

 

Tông Ngôn Hi mấp máy môi, nhìn về phía người đàn ông: “Vậy làm phiền hai người rồi.”

 

“Không phiền đâu, cô có thể đi được không?” Người đàn ông nhìn cô: “Chân bên nào?”

 

“Chân trái.” Cô trả lời.

 

Người đàn ông ngồi xuống: “Tôi xem một chút.”

 

Tông Ngôn Hi theo bản năng lùi về sau một bước, suýt chút nữa thì không đứng vững, cảm giác có hơi không quen, nhìn anh ta đầy đề phòng.

 

“Tôi hiểu ít y thuật, chỉ muốn giúp cô xem vết thương có động đến xương cốt hay không, không có ý đồ khác đâu.” Người đàn ông nói.

 

Tông Ngôn Hi nhìn anh ta không giống người xấu thì xấu hổ lộ ra cái răng nhỏ, cô kéo váy lên để lộ mắt cá chân.

 

Người đàn ông đưa tay sờ nhẹ, một lát sau nói: “Không có bị thương xương cốt, mắt cá chân có chút sưng đỏ, chườm lạnh một lát thì mấy ngày sau sẽ ổn thôi.”

 

Tông Ngôn Hi nói: “Cảm ơn.”

 

“Không có việc gì thì đi thôi.” Cô bé nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.