Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1663



Lòng anh lạnh, cứng rắn, không một chút dao động.

 

“Tốt nhất về sau hai người đừng đến quấy rầy tôi nữa, chọc tới tôi, tôi sẽ không chi trả tiền thuốc men của hai người đâu.” Giang Mạt Hàn vô tình nói.

 

Sắc mặt Giang Tuấn trở nên khó coi, người ông ta đã như thế, tuổi tác lại lớn, lúc trước cũng không dành dụm được bao nhiêu, nếu như nó không trả tiền thuốc và tiền sinh hoạt thì ông ta không còn đường để sống.

 

Sau khi Khâu Minh Diễm gả cho ông ta lại không hề ra ngoài kiếm tiền, vẫn luôn rúc trong nhà.

 

Toàn bộ tiền thuốc men và sinh hoạt của hai người họ đều nhờ Giang Mạt Hàn trả, còn dư thêm một phần để hưởng thụ.

 

Bọn họ gấp gáp muốn đưa Giang Hữu Khiêm vào công ty làm việc, lấy vài cổ phần chính là để có tiền dư dả, không phụ thuộc vào anh nữa.

 

“Thế nhưng tôi là bố của anh!” Giang Tuấn tức lên gầm nhẹ.

 

“Tôi không được chọn.” Nếu như có thể lựa chọn, anh nhất định sẽ không lựa chọn ông ta làm cha.

 

“Ngài vẫn nên đi đi.” Nam Thành vươn tay muốn đẩy xe lăn của Giang Tuấn.

 

Giang Tuấn nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút!”

 

Nam Thành không hề tức giận, chỉ là cậy mạnh đẩy ông ta ra ngoài.

 

“Nam Thành mày muốn chết!” Giang Tuấn tức giận đập mạnh lên thành xe, thân thể không đứng dậy được, dù tức giận, dù uy hiếp cũng không cản được bản thân bị đẩy ra ngoài phòng.

 

Không có Giang Tuấn ở đó, Khâu Minh Diễm cũng không dám nói thêm gì, đành đi theo.

 

“Tôi không muốn đắc tội nhưng tổng giám đốc Giang vẫn cần tĩnh dưỡng, không thể bị quấy rầy, về sau đừng nên đến đây.” Nam Thành không thèm quan tâm Giang Tuấn đang tức giận.

 

“Mày, mày là ai!” Giang Tuấn chỉ vào anh ta, bởi vì quá mức tức giận nên ngón tay run rẩy.

 

Nam Thành nhàn nhạt đáp lời, gật đầu một cái rồi rời đi.

 

Khâu Minh Diễm đẩy xe lăn, nhìn Nam Thành một chút: “Nó thật quá đáng, dám đẩy ông như thế.”

 

Bà ta nhanh chóng đổi sang nói: “Nó dám làm như thế đều không phải dựa vào Giang Mạt Hàn coi trọng nó sao? Khuỷu tay con trai ông đặt ra bên ngoài rồi.”

 

Giang Tuấn vốn đã tức giận, có Khâu Minh Diễm châm ngòi thổi gió, càng tức giận hơn.

 

“Nói thế nào ông cũng là bố nó, đối xử với bố như thế thì thật không xem ông ra gì.” Khâu Minh Diễm nói tiếp.

 

Giang Tuấn giận dữ mắng mỏ: “Bà đừng nói nữa!”

 

Khâu Minh Diễm ngừng nói, nếu như Giang Tuấn chết rồi thì Giang Mạt Hàn không cho bà ta dù chỉ một đồng.

 

Bà ta mấp máy môi đẩy Giang Tuấn rời đi, trên đường còn đổ thêm dầu: “Thằng con này của ông quá mất dạy, ông phải cứng rắn hơn nữa mới được.”

 

Giang Tuấn xoay người liếc nhìn bà ta một cái, ông còn có thể cứng rắn hơn nữa sao?

 

“Sau này đừng nhắc đến chuyện này.”

 

Ông ta chịu đủ rồi!

 

Giang Mạt Hàn vốn dĩ không xem ông ta ra gì.

 

Lần nào cũng luôn không nể mặt ông ta.

 

Lần này ở trước mặt người ngoài càng khiến ông ta thêm mất mặt.

 

“Vậy Hữu Khiêm của chúng ta phải làm sao bây giờ?”

 

“Hừ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.” Giang Tuấn bực bội muốn chết, ông ta cũng muốn tốt cho nó nhưng Giang Mạt Hàn quá khó chơi khiến ông ta không có cách nào?

 

Trong lòng cực kỳ tức giận.

 

Khâu Minh Diễm nhất thời cũng không có cách nào, nếu có biện pháp bà ta cũng không giật dây Giang Tuấn tới đó.

 

Hiện tại Giang Mạt Hàn không còn là đứa bé năm xưa, rất khó đối phó.

 

Muốn giật đồ từ tay nó quá thật khó khăn.

 

“Hài.” Bà ta hối hận, hẳn là bà ta nên ác hơn, không để nó bình an lớn thành như vậy, thì hôm nay cũng không xảy ra cớ sự này!

 

Đoạt lấy tất cả tài sản trong nhà khiến hai người họ phải sống như bố thí.

 

“Vẫn nên để Hữu Khiêm tìm việc làm khác trước đã.” Giang Tuấn không nghĩ con trai ông cả đời sẽ luôn ngây ngốc như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.