Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1115



“Chị ba của cậu đã nói rất rõ ràng nguyên nhân không thể nhúng tay vào việc này rồi, sao cậu còn có thể mắng người? Quả nhiên là con trai duy nhất nên được nuông chiều, bây giờ đến ngay cả những phép tắc đối xử đúng đạo đức trong gia đình cũng không biết đúng không?” Chị tư tức đến thở hổn hển, bà sớm đã không ưa gì Cố Bắc rồi, đứa em trai duy nhất này, hoàn toàn không hề biết tôn trọng chị gái một chút nào.

 

Nếu như không phải bởi vì cha, thì bà ấy cũng sẽ không ngồi ở đây.

 

“Các con đừng cãi nhau nữa!” Mẹ Cố tức đến ngực phập phồng lên xuống nhanh liên tục. Tuy rằng, biết được lý do của con gái, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng khi nghĩ đến thân phận của Diêu Bân, vẫn phải nén cơn giận, nói chuyện nhẹ nhàng với con gái.

 

“Huệ Hân này, thân phận của Diêu Bân nhất định có thể giúp đỡ được nhiều ít…”

 

Bà Diêu ngắt lời mẹ: “Mẹ hẳn là đã nghe nói qua về cách làm người của Diêu Bân, anh ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu. Cho dù con có cầu xin anh ấy đi nữa thì cũng sẽ không có tác dụng gì, nếu như mẹ muốn nhìn thấy chúng con ly hôn, thì khi trở về con sẽ cãi nhau với anh ấy, sẽ làm ầm ĩ lên với anh ấy, mẹ nói gì con cũng đều sẽ nghe theo mẹ hết.”

 

Bà Diêu cố ý giao quyền chủ động cho mẹ Cố.

 

Nếu trong lòng mẹ còn có một chút để ý đến đứa con gái là bà ấy, thì sẽ không để cho gia đình bà ấy phải tan vỡ. Quả nhiên là mẹ Cố không thể nói gì được nữa.

 

Ngoại trừ con gái đầu và con trai út ra, thì bà đều chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ với những đứa con gái còn lại của bà, chẳng qua chỉ là sinh bọn họ ra, mà chưa từng quan tâm, chăm sóc lấy một ngày.

 

“Muốn đi thì đi đi, không có chị thì chúng tôi còn không cứu được người ra chắc?” Cố Bắc không thể nhìn nổi bà ấy làm khó mẹ.

 

Bà Diêu cúi người với mẹ, sau đó, nói mấy lời với mấy người em gái: “Việc chị làm có thể là không đúng, nhưng xin mọi người có thể thông cảm cho chị.”

 

Các em gái đều rất thấu tình đạt lý, biết suy nghĩ, biết lẽ phải, nên nói: “Chị đi về thôi, chúng em đều biết nỗi khó xử của chị, thực ra mỗi nhà bọn em cũng đều có cái khó riêng, chẳng qua là không biết nên nói ra như thế nào thôi. Dù sao người xảy ra chuyện cũng đều là ba của chúng ta, cho dù có oán trách ông ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể không quan tâm, chăm sóc, chẳng ngó ngàng gì tới ông ấy được. Chúng em sẽ nghĩ ra cách, chị cứ yên tâm đi.”

 

Mấy người em gái đã nói như vậy rồi, ngược lại có vẻ như là bà ấy không để ý đến tình thân, nhưng bà ấy cũng không hề hối hận về quyết định hôm nay của bản thân.

 

Bà ấy quay người đi ra khỏi nhà họ Cố, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.

 

Dù rất ghét những việc mà ba đã làm, nhưng là con gái của ông ấy, bà ấy lại không có tư cách để bình luận hay phê bình gì cả.

 

Ngồi xe về đến nhà, bà chỉnh đốn xong tâm trạng mới đi vào nhà, bà không muốn bởi vì chuyện của ba mà mang theo nỗi ưu tư, cảm xúc tiêu cực về nhà.

 

Diêu Bân đi làm còn chưa về, trong nhà chỉ có một mình con gái, bà Diêu hỏi: “Sao chỉ có một mình con thôi vậy, Dận Ninh đâu?”

 

“Con cũng không biết, sau khi anh ấy nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh thì liền đi ra ngoài, con cũng không biết anh ấy đi đâu nữa.” Diêu Thanh Thanh nói, cô viết xong một chữ cuối cùng, đặt bút lông xuống nhìn về phía bà Diêu, lúc này cô mới phát hiện sắc mặt của mẹ không được tốt cho lắm, liền hỏi.

 

“Mẹ, mẹ bị sao vậy sao sắc mặt mẹ kém vậy?”

 

Bà Diêu vội lắc đầu: “Mẹ không sao, mẹ vào phòng ngủ nằm nghỉ một lát.” Rất nhanh bà lại nghĩ đến chuyện khác: “Thanh Thanh này, các con lúc nào trở về Bạch Thành vậy?”

 

Bà không muốn con gái cứ ngốc mà nán lại ở đây một chút nào cả, cảm thấy đây không phải là một nơi thích hợp để con bé có một cuộc sống tốt. Bà vẫn cứ luôn cảm thấy sẽ xảy ra những chuyện không tốt.

 

Diêu Thanh Thanh nói: “Đợi một chút nữa ạ, Dận Ninh còn có việc chưa xử lý xong, phải đợi qua mấy ngày nữa bọn con mới có thể trở về được.”

 

Lần trước Bạch Dận Ninh đi tìm Tông Triển Bạch, muốn hợp tác với anh ấy, nhưng mà Tông Triển Bạch tránh mặt anh, nên cũng không có gặp được.

 

Cho dù không thể hợp tác được với Tông Triển Bạch, anh cũng không thể cứ thế mà đi luôn như vậy được, nếu không người khác đều sẽ xem anh là người dễ bị bắt nạt. Đến bây giờ Cao Nguyên còn chưa được xuất viện, tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà cũng bị thương không nhẹ, sao anh có thể không báo thù cho người đã đi theo mình chứ?

 

Mấy ngày nay anh chưa từng nhàn rỗi, vừa phái người đi điều tra Cố Bắc, vừa dùng mối quan hệ của Diêu Bân móc nối, kéo quan hệ với mấy người có thân phận.

 

Chuẩn bị tìm cơ hội trả thù Cố Bắc, nhưng mà ngay vào lúc này, anh lại nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh.

 

Một phần bưu kiện chuyển phát nhanh không để lại họ tên người gửi.

 

Bên trong là một gói hồ sơ, còn có một cái USB, nội dung bên trong USB là video quay lại cảnh tượng Cố Bắc đang ở bên bờ biển cùng với mấy người đàn ông, chất lượng hình ảnh của video rất tốt, quay lại rõ cảnh Cố Bắc ra lệnh cho người khác ném chú tư xuống biển. Đồng thời bên trong xấp hồ sơ kia cũng có một vài chứng cứ phạm tội của Cố Bắc.

 

Bạch Dận Ninh đang điều tra Cố Bắc để tìm chứng cứ phạm tội của anh ta, vậy mà bây giờ chứng cứ lại tự động dâng tới tay.

 

Trong lúc nhất thời, anh ta cũng không đoán được là ai đã đưa cho anh ta thứ này.

 

Anh ta cũng không liên tưởng đến Tông Triển Bạch, bởi vì anh ta biết rõ Tông Triển Bạch là người cực kỳ không muốn qua lại với mình, cho nên trong tiềm thức, anh ta vẫn bỏ qua suy đoán này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.