Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1462



Anh cùng Lâm Tử Lạp ngồi xuống. Rất nhanh sau đó nhân viên phục vụ đã mang dụng cụ pha trà lên đặt ở trên bàn trà.

 

Lâm Tử Lạp kêu nhân viên phục vụ đặt đồ xuống sau đó nói: “Ở đây không cần anh phải tiếp khách nữa đâu.”

 

Nhân viên phục vụ rời đi. Lúc Lâm Tử Lạp thiết kế, để tịnh tâm nên cô đã từng học qua nghệ thuật về trà trong vài ngày, tài nghệ mặc dù không đến nỗi cao siêu nhưng thứ tự pha trà thì cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Tráng chén, thưởng trà, bỏ trà, rót nước, hãm trà, cô vẫn còn nhớ như in.

 

Một lát trong, trong căn phòng đã tràn ngập mùi hương thoang thoảng của nước trà. Lúc này tâm tình của Tông Triển Bạch cũng lắng đọng xuống đôi chút.

 

Cửa được đẩy ra, Tông Khải Phong bước vào.

 

Lâm Tử Lạp đặt ấm trà trong tay xuống sau đó đứng dậy, nói: “Bố, bố đến rồi ạ.”

 

Tông Khải Phong xua xua tay, ý nói cô ngồi xuống. Ông bước đến cạnh bàn trà sau đó ngồi xuống, nhìn ấm trà trên bàn, hỏi: “Trà con pha hả?”

 

Lâm Tử Lạp đáp: “Dạ.”

 

“Con từng học qua trà đạo rồi à?”

 

“Con đi học được mấy buổi, cũng chỉ biết sơ sơ thôi ạ.” Lâm Tử Lạp rót trà cho ông.

 

Tông Khải Phong cầm chén trà lên, uống một ngụm nhỏ sau đó nói: “Các con biết rồi à?”

 

Lâm Tử Lạp liếc mắt nhìn sang Tông Triển Bạch, đáp: “Vâng.”

 

“Tại sao bố lại giấu?” Lúc này Tông Triển Bạch đã bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng nói được đè xuống rất thấp.

 

Tông Khải Phong thở dài một tiếng: “Vốn dĩ bố cũng định nói cho các con.”

 

Giấu được nhất thời, không giấu được cả đời.”

 

Bố cũng đã có tuổi rồi, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ tới một ngày như vậy thôi. Bố không nói là vì sợ các con buồn.” Tông Khải Phong nó rất thản nhiên, dường như ông đã nhìn thấu sinh lão bệnh tử. Sống đến tuổi này rồi cũng không có gì tiếc nuối cả, con cháu đủ đầy, cũng đã hưởng thụ được hết mọi niềm vui vẻ của tình thân, của gia đình.

 

“Bác sĩ nói như thế nào ạ?” Tông Triển Bạch không muốn nghe ông nói những lời này.

 

Bây giờ anh thật sự rất muốn biết bệnh tình của ông.

 

“Bố không giống con.” Tông Khải Phong rót thêm một chén trà nữa, “Bố luôn cho rằng con rất kiêu ngạo, con là con của bố nhưng lại chưa từng để bố phải lo lắng chuyện gì về con. Gia đình êm ấm, sự nghiệp cũng thuận lợi, mọi việc con đều làm rất tốt. Vốn dĩ bố chẳng có gì để có thể dạy cho con cả, ngược lại là bố không thể nhìn thấu mọi chuyện bằng con. Tới lúc chết rồi mà vẫn không thể hiện tấm lòng của mình cho mẹ con thấy được, thế nên mới khiến bố ăn năn day dứt cả đời.”

 

“Uống với bố một chén trà nào.” Tông Khải Phong nâng chén trà lên nhìn con trai. Ánh mắt của Tông Triển Bạch sâu thăm thẳm, giọng khàn khàn nói: “Con đã từng oán giận bố, oán giận bố đã giấu giếm con.”

 

Anh làm sao mà lại chưa từng ăn năn day dứt chứ?

 

Đó là nỗi đau, là vết thương sâu nhất trong lòng anh, không thể động vào.

 

“Nếu như có thêm một cơ hội nữa, mặc kệ người đó là ai bố cũng sẽ không ngăn cho hai người nhận nhau, cùng nhau chung sống…” Hốc mắt của Tông Khải Phong đã bắt đầu ươn ướt, chỉ trách lúc đó ông không nhìn thấu mọi chuyện.

 

Cá chết lưới rách thì thế nào chứ, ít nhất cả đời này Trình Dục Tú cũng sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy. Tới lúc chết rồi mà còn bị mọi người coi như người thứ ba, con trai ở nhau trước mặt mà lại không dám cầu xin nó gọi mình một tiếng mẹ.

 

Thân làm người mẹ mà phải mạo hiểm sinh con ra vào tháng mười, trong lòng bà ấy sẽ đau khổ đến mức nào chứ?

 

Tông Triển Bạch cầm chén trà lên cụng chén cùng với Tông Khải Phong. Anh uống trà như uống rượu, một hơi uống cạn. Sau khi đặt chén xuống, anh nói: “Chúng ta cùng tới bệnh viện, con sẽ mời bác sĩ tốt nhất cho bố.”

 

“Những ngày cuối đời bố không muốn ở bệnh viện đâu.” Điều mà Tông Khải Phong sợ nhất chính là như vậy nên mới không nói về bệnh tình của mình, “Cuối đời rồi, đã sống bao nhiêu lâu rồi. Cho dò có ở trong bệnh viện đi nữa thì cũng chỉ có thể sống thêm vài ngày, điều này chẳng có ý nghĩa gì đối với bố cả.”

 

“Bố.” Lúc đầu Lâm Tử Lạp vẫn còn ôm hy vọng ông mới chỉ mắc bệnh ở giai đoạn đầu hoặc giai đoạn giữa, ít ra như thế vẫn còn chút hy vọng. Bây giờ cô lại không biết phải nên làm như thế nào nữa, “Bây giờ y học rất phát triển, nói không chừng vẫn còn hy vọng…”

 

“Đã kiểm tra rất kỹ rồi, bố biết các con hiếu thảo, nếu như thật sự muốn bố vui vẻ thì về nhà cũ ở cùng bố đi. Đó là nơi bố và bà ấy cùng nhau sinh sống cả đời, sau khi bà ấy mất bố không dám quay trở về đó nữa. Từng thứ từng thứ trong nhà tất cả đều là hồi ức cùng bà ấy, bố không dám chạm vào. Bây giờ đã đi đến cuối cùng rồi, bố muốn ở lại trong căn nhà của chúng ta. Lúc đó bà ấy không thể đợi các con cùng đoàn viên được, bây giờ coi như đấy là nguyện vọng của bố đi.” Sắc mặt của Tông Khải Phong đã tều tụy đi không ít.

 

“Được, nhưng mà bệnh thì vẫn phải chữa.” Thái độ của Tông Triển Bạch vô cùng kiên quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.