Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1522



Bạch Dận Ninh đành nói: “Nhìn thấy tôi, có phải không được vui?”

 

Anh vẫn không nói lời nào.

 

“Dây là mang tới cho con trai anh, giúp tôi đưa cho nó nhé.” Bạch Dận Ninh đưa tới một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận: “Những ngày tôi ở Bạch Thành, giống như đã qua một khoảng thời gian rất dài, có vẻ như đã có rất nhiều chuyện xảy ra ở đây.”

 

Tông Triển Bạch không nhận món quà được đưa tới, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Bạch nói xong chưa vậy?”

 

Bạch Dận Ninh cười: “Thù địch đối với tôi vẫn thâm sâu vậy sao?”

 

Tông Triển Bạch không nói lí với anh ta, quay người đi vào trong biệt thự.

 

Món quà trong tay Bạch Dận Ninh như đông cứng lại trong không khí, anh cũng không bình tĩnh lấy lại, ở sau lưng Tông Triển Bạch nói: “Tôi đã có vợ rồi, sao anh lại cứ phải cẩn thận quá vậy?”

 

Bước chân của Tông Triển Bạch đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Bạch Dận Ninh: “Tôi có một câu hỏi muốn thỉnh giáo anh.”

 

“Anh nói đi.” Bạch Dận Ninh cảm thấy lạ lùng, người đàn ông thận trọng này, có chuyện gì muốn hỏi tới anh.

 

“Nếu như người yêu của anh, bị người khác nhăm nhe đoạt được, anh sẽ làm như thế nào?”

 

Bạch Dận Ninh không do dự nói: “Nhăm nhe người của tôi, tôi sẽ lột da, đánh cả hai chân hắn.”

 

Tông Triển Bạch lạnh lùng cười một tiếng: “Vào lúc này, đây chính là những suy nghĩ của tôi.”

 

Bạch Dận Ninh: “…..”

 

“Chủ tịch Bạch cũng chẳng phải người tử tế.” Bạch Dận Ninh sờ tay lên trán, đột nhiên bị bỏ lại ngoài đường: “Tôi đã tới nhà của anh, không để tôi vào, cũng không mời được một li nước, thật là keo kiệt.”

 

Tông Triển Bạch không thèm để ý tới anh ta.

 

Bạch Dận Ninh tự giễu cười, là mình thật nhàn rỗi, người đàn ông này vẫn luôn cẩn thận như vậy, không hề thay đổi.

 

Chẳng qua là anh ta, anh ta không hào phóng.

 

Mọi thứ trên đời đều có thể chia sẻ, nhưng tình yêu thì không thể chia sẻ.

 

Anh ngẩng đầu nhìn lên trên tầng hai, ánh mắt thâm sâu, nhẹ giọng nói: “Cao Nguyên chúng ta đi thôi.”

 

Cao Nguyên cảm thấy vốn dĩ anh không nên tới đây.

 

“Thực ra như vậy là quá tốt rồi.”

 

Mặc dù Diêu Thanh Thanh không hề trưởng thành như vậy, chẳng qua cô ta thực sự thích Bạch Dận Ninh, người nhà cô ta cũng rất hài lòng với sự giúp đỡ của Bạch Dận Ninh.

 

Anh thực sự không hiểu, sao Bạch Dận Ninh nhất định muốn đến với một người phụ nữ đã kết hôn.

 

Rõ ràng biết là không thể, vẫn không chịu buông xuống, không phải tự mình chuốc lấy sao?

 

Bạch Dận Ninh nhìn anh, không nói lời nào cả anh đương nhiên biết Diêu Thanh Thanh là người tốt.

 

Quay về nhà họ Diêu, bà Diêu đã lâu không gặp con gái, giờ con gái và con rể của bà tới, bà vui mừng khôn xiết.

 

Buổi tối làm một bàn lớn đầy thức ăn, ăn xong, bà kéo con gái ra nói chuyện.

 

Người già thì luôn miệng nói, luôn là ba câu không thể xa rời con cái, hơn nữa bà Diêu chỉ có duy nhất một đứa con gái, đương nhiên muốn bế cháu ngoại.

 

Diêu Thanh Thanh ngại ngùng nói cô vẫn chưa muốn làm mẹ.

 

Không phải cô ta không muốn, mà là cô ta và Bạch Dận Ninh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

 

bà Diêu kéo tay con gái, nói: “Con không còn nhỏ nữa rồi, cùng Bạch Dận Ninh mau có một đứa con, như vậy mẹ và bố con mới có thể yên tâm được.”

 

Diêu Thanh Thanh gật đầu không nói gì.

 

Bà Diêu nhìn biểu hiện của con gái, liền hỏi: “Con và Bạch Dận Ninh cãi nhau à?”

 

Diêu Thanh Thanh lắc đầu: “Chúng con rất tốt, anh ấy đối với con cũng rất tốt, con buồn ngủ muốn đi ngủ.”

 

Cô ta chính là không muốn nghe mẹ mình nhắc tới nữa.

 

Mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Bạch Dận Ninh đang ngồi bên cửa sổ, trong tay đang cầm một quyển sách, cô bước tới, hỏi: “Anh đang xem gì thế?”

 

Bạch Dận Ninh gấp quyển sách lại, cô nhìn thấy tên của cuốn sách: “Gió từ đâu tới” Diêu Thanh Thanh cúi người trước mặt anh, hỏi: “Có hay không?”

 

“Khiến người khác tĩnh tâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.