Mê Vợ Không Lối Về

Mê Vợ Không Lối Về – Chương 1170



“Không sao, tân hôn vui vẻ nhé, em về trước đây, Dận Ninh vẫn đợi em ở dưới lầu.” Nói xong Diêu Thanh Thanh chạy đi.

 

Tông Triển Bạch liếc nhìn hộp quà đang ở trên tay Lâm Tử Lạp, cảm thấy có chút không vui, Bạch Dận Ninh, người này dường như là cái gai trong lòng anh.

 

Mỗi lần xuất hiện đều nhắc nhở anh là tâm tư của người này không thuần khiết, giống như là Diêu Thanh Thanh tặng quà như này, có phải là do Bạch Dận Ninh bảo không?

 

Bước vào nhà, chiếc bàn trong phòng khách của Lâm Tử Lạp đầy ắp quà.

 

Tông Triển Bạch tháo cà vạt và nói: “Anh đã bảo người ta đặt ở đây.”

 

Có rất nhiều quà nên anh để tất cả các quà cưới mà người ta tặng đều ở đây, để cho Lâm Tử Lạp lúc nào rảnh thì bỏ ra xem, cái nào thích thì giữ lại, không thích thì bỏ đi.

 

Lâm Tử Lạp gật đầu ngồi lên ghế sô pha, mở chiếc hộp trong tay ra, Tông Triển Bạch vốn dĩ đang muốn vào phòng tắm, khi thấy Lâm Tử Lạp mở hộp quà đấy ra, anh lại đứng yên một chỗ và muốn xem bên trong là cái gì.

 

Dựa vào món quà này, anh có thể biết món quà đó là của Diêu Thanh Thanh hay là của Bạch Dận Ninh.”

 

Lâm Tử Lạp mở hộp ra, bên trong hộp là một cái bể cá bằng thủy tinh hình tròn, bên trong bể cá có một cái túi ni lông, trong túi còn hai con cá màu sắc rất đẹp, không phải là loại thường nhìn thấy ở cửa hàng, nó rất hiếm.

 

Nó khác với những gì mà lần trước cô tặng cho nhà Bạch Dận Ninh, nhưng điều này cũng khiến cô nhớ lại những gì đã xảy ra ở Bạch Thành.

 

Tông Triển Bạch cởi cúc áo sơ mi và đi vào phòng tắm, lần này anh đã đoán sai, người ta kết hôn mà tặng vài con cá, chỉ có Diêu Thanh Thanh mới có thể làm việc kỳ lạ này.

 

Cũng có thể là, đây cũng  không phải của Diêu Thanh Thanh tặng, mà là của Bạch Dận Ninh.

 

Anh ta trong suốt buổi hôn lễ giống như Tô Trạm, đều im lặng ngồi trong góc và tặng quà mừng

 

Lâm Tử Lạp quay đầu lại liếc nhìn vào phòng tắm, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

 

Người đàn ông này rất hay ghen, chỉ sợ là anh ấy không vui, hình như không nhận ra món quà này là do Bạch Dận Ninh tặng, nếu không thì chắc chắn sẽ lại ghen tuông.

 

Cô tháo túi ni lông ra và cho cá vào bể cá.

 

Khi cô ấy ném cái túi ni lông cùng cái hộp vào thùng rác, một tấm thẻ rơi ra khỏi cái hộp. Cô nhặt nó lên và mở ra, bên trong là chữ viết tay của Bạch Dận Ninh “ Không gặp mặt, không có nghĩa là tình cảm thay đổi, đang ở chỗ khác, không có nghĩa là trong lòng không nhớ, tình cảm chân thành có thể vượt qua mọi thứ, dành cho em một lời chúc sâu sắc nhất, chúc em mãi mãi hạnh phúc.”

 

Lâm Tử Lạp rũ mắt xuống, lông mi run lên, khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười, đoạn văn này không dài, đầu tiên thể hiện cảm xúc của anh ta và ở phần cuối thì là lời chúc phúc, cho thấy là anh ta đã học được cách buông bỏ.

 

Cô thực sự muốn anh ta và Diêu Thanh Thanh hạnh phúc.

 

Cô đặt tấm thiệp lại đặt ở trên bàn, Tông Triển Bạch chắc chắn là sẽ không quan tâm đến một đóng quà mừng trên bàn, quà mà Văn Khuynh tặng cô cũng ở trên bàn, cô đưa tay cầm lên hộp quà, bên trong là một album ảnh.

 

Cô do dự một chút rồi mới ra, bức đầu tiên là ảnh gia đình, có những người mà cô chưa gặp bao giờ, và đó chính là ông ngoại và bà ngoại trên danh nghĩa của cô, bọn họ đang ngồi trên ghế, Văn Khuynh và Văn Nhàn đứng phía sau họ, lúc này nhìn bọn họ thật sự rất trẻ.

 

Cô tiếp tục xem qua các bức ảnh, tiếp theo là ảnh của Văn Nhàn, có một số ảnh chụp chung với Văn Khuynh, không phải chụp trong cửa hàng chụp ảnh, mà là chụp lại các khoảnh khắc thường ngày trong cuộc sống, xem qua những bức ảnh này, hầu như có thể thấy được cảnh tượng lúc đó.

 

Nhà họ Văn chỉ có hai người con là Văn Nhàn và Văn Khuynh, với tình yêu thương của cha mẹ, con cái được giáo dục cũng rất tình cảm, có thể thấy qua những bức ảnh Văn Khuynh thỉnh thoảng vô tình nhìn em gái, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.

 

Văn Khuynh vẫn chưa chấp nhận cái chết của Văn Nhàn, có lẽ là vì tình cảm với em gái rất sâu đậm, vậy nên ông ta mới có thể làm ra nhiều chuyện hồ đồ như vậy.

 

Cô thở dài buồn bã, khép album ảnh lại, nằm nửa người trên ghế sô pha, cũng may là bây giờ mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt.

 

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng, cô cảm thấy hơi mệt, cả ngày hôm nay không được nghỉ ngơi rồi, bây giờ nằm ​​xuống lại không muốn dậy, cô nghĩ là nằm nghỉ một lúc, ai ngờ rằng, trong lúc đang nghỉ ngơi cô lại ngủ quên luôn trên ghế sô pha.

 

Khi Tông Triển Bạch từ phòng tắm đi ra, anh nhìn thấy cô đang ngủ trên ghế sô pha, anh bước tới bế cô lên và đưa cô vào phòng ngủ, anh nhìn thấy cuốn album trên tay cô, anh cầm lên xem xem qua bên trong, anh biết tất cả bọn họ và cũng đã từng rất yêu mến anh.

 

Anh hưởng thụ tất cả những gì đáng lẽ thuộc về cô, anh cũng không có bao nhiêu cảm xúc khi nhìn vào những bức ảnh, khi đã quyết định tha thứ cho bọn họ rồi thì anh không suy nghĩ nhiều về những gì đã xảy ra nữa, bây giờ anh chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản.

 

Tay anh bắt chéo eo cô, nâng hai chân và nhấc người lên.

 

Đi vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cô vẫn đang mặc váy, có khóa kéo đằng sau, mặc như vậy mà đi ngủ thật sự rất khó chịu, Tông Triển Bạch lật cô nằm nghiêng, mở khóa sau lưng ra, chuẩn bị giúp cô cởi quần áo, mặc dù động tác của Tông Triển Bạch đã rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Tử Lạp vẫn bị tỉnh lại, cô cảm thấy khó chịu nên vặn vẹo người, khi mở mắt ra và nhìn thấy tay của Tông Triển Bạch vẫn đang kéo quần áo của mình, não của cô đông cứng một lúc, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, đẩy anh ra một chút: “Hôm nay em rất mệt.”

 

Tông Triển Bạch vẫn tiếp tục và nói: “Anh biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.