Kiều Thê Khó Dỗ

Kiều Thê Khó Dỗ – Chương 71



Sợ còn hôn nữa sẽ mất khống chế, Dự Vương liền dời môi đi. Lông mi thiếu nữ run rẩy, ngoan đến không thể tưởng tượng, sau khi hắn dời môi, nàng liền chôn đầu trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên ngực hắn.

Nàng thực sự rất thích hương vị trên người hắn, có chút giống mùi cỏ cây, lại có một hương vị nhàn nhạt của gỗ, rất dễ ngửi.

Nàng như mèo con mà nằm trong lòng hắn, vô cùng đáng yêu. Đôi mắt Dự Vương trở nên ôn nhu hơn, xoa nhẹ đầu nàng, giọng nói khàn khàn: “Còn đốt lửa nữa, nếu ta mất khống chế thì đừng trách ta không nhắc trước.”

Lương Y Đồng ngây ngốc, sau khi ý thức được hắn có ý gì thì khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Nàng vội vàng dựng thẳng thân thể, không dám chui vào lòng hắn nữa.

***

Thời gian thong thả mà trôi qua.

Tiêu Lĩnh đã nhiều ngày không ở Vương phủ, sau khi tiêu diệt toàn bộ đám thổ phỉ mới trở về, Lương Y Thiến cũng bị hắn bắt sống. Dự Vương trực tiếp để hắn đem nàng ta đến quan phủ, Lương Y Thiến vừa đến trước của phủ nha thì nhịn không được mà chửi ầm lên, lại bị Tiêu Lĩnh bịt miệng.

Nàng ta khóc lóc xin tha cũng vô dụng.

Chuyện xấu nàng ta làm ra cũng quá nhiều. Sau khi thành phu nhân của thổ phỉ, vì tranh sủng đã hại chết rất nhiều cô nương. Nàng ta tuy ngoan độc giống Tống thị, nhưng lại không có đầu óc bằng, khi hại người luôn để lại nhược điểm, cuối cùng bị kết án sau thu xử trảm.

Lương Nhị thúc vừa nghe nói việc này thì sợ tới mức ngủ không ngon. Khi Tống thị bị rắn dọa cho tinh thần bất ổn, Lương Nhị thúc đã nghe được bà ta chửi ầm lên, trong lời nói đều là căm hận Lương Y Đồng.

Sau khi Tống thị xảy ra chuyện, trong lòng ông ta đã có dự cảm không tốt. Hiện giờ Lương Y Thiến cũng rơi vào kết cục như vậy, ông ta cảm thấy chính là Lương Y Đồng ra tay.

Tuy rằng chuyện đưa Lương Y Đồng cho Tam Hoàng tử là chủ ý của Tống thị, nhưng ông ta cũng đã ngầm đồng ý, lúc này tất nhiên là vô cùng sợ hãi. Lo rằng Lương Y Đồng sẽ trở về trả thù, ông ta trực tiếp dẫn theo cả nhà rời khỏi kinh thành.

Sau khi Lương Y Thiến xảy ra chuyện, Lương Y Đồng liền gọi Tuyết Mai trở về. Những thủ hạ mà nàng mua đó tạm thời giữ lại trong tiểu viện, Lương Y Đồng phân phó hai người trong số đó giả làm gã sai vặt đến Tam Hoàng tử phủ.

Kỳ thật dựa theo tính toán của Lương Y Đồng, nàng không có ý định ra tay với Tam Hoàng tử.

Nàng khẳng định đấu không lại hắn ta. Hắn ta thân là Hoàng tử, thân thể có khuyết điểm, mẫu phi lại không phải kẻ nhân từ, người đăng cơ cuối cùng chắc chắn là hắn ta. Hiện giờ hắn ta nổi bật như vậy, chờ tân Đế đăng cơ, kết cục cuối của hắn ta sẽ không có chỗ tốt, nàng cũng không cần tốn công sức.

Nàng sở dĩ phái mấy thủ hạ đi là vì muốn bọn họ thám thính chút tin tức, tránh khỏi tai họa.

Tuyết Mai rất nhanh đã đến, vừa thấy Lương Y Đồng liền quỳ xuống. Giờ phút này, trong lòng Tuyết Mai là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tính cách của nàng không được như Tuyết Trản, khi ở Vũ An Hầu phủ đã không ít lần bị nha hoàn bên người Tống thị và Lương Y Thiến khi dễ. Nếu không phải Lương Y Đồng liều chết che chở, chỉ sợ nàng đã sớm chết.

Thấy Tống thị cùng Lương Y Thiến đều đã gặp báo ứng, nàng so với bất luận kẻ nào đều vui vẻ hơn. Thấy chủ tử nhà mình còn được Thánh thượng ban hôn, Tuyết Mai chỉ cảm thấy hết thảy đều khổ tận cam lai.

(Khổ tận cam lai: hết lúc khổ sở đến hồi sung sướng)

Lương Y Đồng nắm lấy cánh tay của Tuyết Mai, đỡ nàng lên, “Không phải đã nói là đừng động chút là quỳ xuống sao?”

Tuyết Mai lau nước mắt, nói: “Nô tỳ vui mừng thay cô nương”

Khi Tuyết Mai đi theo nàng vẫn luôn phải chịu khổ, rất nhiều lần suýt chút nữa mất mạng, nhưng vẫn luôn trung thành với nàng. Thấy Tuyết Mai đỏ mắt, trong lòng Lương Y Đồng cũng hơi run lên, thấp giọng nói: “Tuổi người cũng lớn rồi, vốn nên nghĩ đến chuyện hôn nhân, sớm ngày thành thân, yên ổn mà sống, vậy mà ta lại kéo ngươi vào chuyện này.”

Tuyết Mai thở gấp, vội vàng nói: “Nô tỳ đã sớm nói cả đời này sẽ hầu hạ bên cạnh người. Cái mạng này của nô tỳ là chủ tử cứu được, có thể đi theo hầu hạ người là vinh hạnh lớn nhất đời này của nô tỳ. Cho dù người đuổi nô tỳ đi thì cũng không đuổi được.”

Lương Y Đông cong môi, cười nói: “Ta nói đuổi người đi lúc nào?”

Lương Y Đồng gọi Tuyết Mai tới, một là hy vọng nàng có thể ở lại Vương phủ với mình, hai là cảm thấy thật sự nên để ý tới việc hôn nhân của Tuyết Mai. Hiện giờ nàng đã gần hai mươi, còn kéo dài tiếp thì tuổi xuân đẹp nhất cũng không còn.

Tuyết Mai về nhà nhất định là sẽ nghe theo lệnh phụ mẫu lời bà mai, như vậy sao có thể gả cho một lang quân như ý? Nhưng trong Dự Vương phủ lại có không ít thị vệ ưu tú, Tuyết Mai tướng mạo thanh lệ, tính cách ôn nhu, đi theo Lương Y Đồng không bao lâu chắc chắn sẽ có thị vệ nhìn trúng. Đến lúc đó nàng còn có thể kiểm tra nhân phẩm đối phương giúp Tuyết Mai.

Trong lòng Lương Y Đồng đã tính toán sẵn mọi thứ, cười nói: “Về sau ngươi ở lại Thanh U đường với ta, ta đã cho người dọn phòng bên cạnh phòng của Ngọc Cầm rồi, ngươi ở trong tây sương phòng.”

Tuyết Mai cười mà đồng ý.

Thấy nàng lại định quỳ, Lương Y Đồng giữ tay nàng lại, “Có cái gì thì nói thẳng là được, mới không gặp một thời gian mà đã khách khí như vậy rồi?”

Tuyết Mai ngượng ngùng mà xoa chóp mũi, lo lắng hỏi: “Cô nương, người với Vương gia… Người thích người ấy sao?”

Lần trước cùng Tuyết Trản đến đây, nàng đã nhận ra thái độ của Dự Vương đối với cô nương nhà mình có chút quá mức thân mật, cũng đã cảm thấy cô nương dường như rất tin cậy Dự Vương. Bởi vì cô nương còn chưa cập kê, Tuyết Mai mới không dám nghĩ nhiều.

Ai ngờ Thánh thượng đã trực tiếp ban hôn.

Tuyết Mai có chút sợ Lương Y Đồng chỉ cảm kích Dự Vương, không phải tình yêu nam nữ. Tẩu tử cùng ca ca của nàng trước đó chưa từng gặp mặt, vì gia trưởng vừa lòng nên thành thân, sau đó mới phát hiện tính cách của đối phương hoàn toàn bất đồng với mình.

Tuyết Mai ở trong nhà, cơ hồ là mỗi ngày đều nghe bọn họ khắc khẩu. Thấy bọn họ sống khổ như vậy, Tuyết Mai chỉ hận không thể để bọn họ hòa ly.

Nhỡ mà cô nương nhà mình không thích Dự Vương, hoặc là chỉ cảm kích đơn thuần, sau khi thành hôn sao có thể hạnh phúc? Tuyết Mai có chút lo lắng, sợ chủ tử gả đi không cam lòng.

Chữ “thích” làm Lương Y Đồng ngẩn ra một chút. Kỳ thật nàng cũng không biết tình cảm nàng dành cho Dự Vương là gì. Nàng vô cùng cảm kích hắn, cũng rất tin cậy hắn, hắn đối xử với nàng tốt như vậy, chỉ cần nhìn thấy hắn là nàng sẽ an tâm, nàng chỉ cảm thấy gả cho hắn chính là may mắn lớn nhất đời này của nàng.

Nàng hẳn là có chút thích hắn nhỉ? Bằng không khi khi biết Đàm Nguyệt Ảnh cùng hắn có tiếp xúc thân mật thì cũng sẽ không khó chịu. Lương Y Đồng không nói rõ được, nàng đối với hắn là có d.ục vọng chiếm hữu hay như thế nào.

Biết là Tuyết Mai sợ ngày sau nàng không vui, Lương Y Đồng cong cong môi, cười nói: “Ta cam tâm tình nguyện gả cho hắn, ngươi không cần lo lắng.”

Thấy nàng cười ngọt ngào, cũng không có ý miễn cưỡng. Tuyết Mai mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Linh cùng Lục Tú cũng tới Thanh U đường, các nàng ở lại đông sương phòng. Đại khái là vì từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện, hai người đều vô cùng trầm mặc, có khi chỉ đứng một chỗ, cả ngày không nói được một câu, nhưng các nàng đều rất cung kính với Lương Y Đồng.

Lương Y Đồng đã dần dần tiếp nhận sự tồn tại của các nàng, khi xuất phủ đều để các nàng đi theo. Tuyết Mai cũng rất nhanh đã thích ứng được với sinh hoạt của Vương phủ.

Bất tri bất giác đã tới Tết Nguyên Tiêu.

Vào ngày này, đường phố kinh thành thập phần nào nhiệt. Trời còn chưa tối, các thương gia đã treo đủ loại đèn lòng lên. Ở vài chỗ còn tổ chức hoạt động đố đèn, nhóm tiểu thương cũng bắt đầu bán đèn lồng.

Từ trước đến nay, Lương Y Đồng chưa từng ra khỏi cửa vào Tết Nguyên Tiêu, nên hôm nay muốn ra xem thử hội đèn lồng. Dự Vương cũng rảnh vào buổi tối, tính toán đưa nàng đi chơi.

Đến gần giờ xuất phát, bên ngoài lại có gã sai vặt cầm tới một bức thư, nói là gửi cho Lương cô nương. Đôi mắt Lương Y Đồng lập tức sáng lên, nàng cũng mặc kệ chuyện xuất phủ, vội vàng nói gã sai vặt mang đến.

Quả nhiên là Trịnh Hiểu Nhã gửi cho nàng.

Trong thư nói, khi nàng vừa tới Hắc Thủy, tẩu tử cùng ca ca đều vô cùng vui mừng, còn nói ca ca gặp được quý nhân, bị thương nghiêm trọng như vậy, hai ngày trước thiếu chút nữa đã mất mạng, lại có một vị thần y tới khám cho hắn, còn viết một phương thuốc, hắn vừa mới uống thì đã không còn ho ra máu nữa.

Danh y mà Dự Vương tìm tới cũng khám cho ca ca nàng một phen, nói hắn uống thuốc theo phương thuốc kia là được, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng sẽ không sao nữa. Thuốc này tuy có hiệu quả, nhưng cũng mang theo một ít di chứng, vì uống quá liều mà dạ dày của ca ca nàng vô cùng yếu, ăn cái gì vào cũng nôn ra, chỉ mới hai ngày đã gầy mất vài cân.

Vị danh y này giúp ca ca nàng thi châm, bệnh trạng của hắn liền có chút giảm bớt. Trong thư, nàng thay ca ca cảm tạ Dự Vương cùng Lương Y Đồng một phen.

Nghe nói sức khỏe của ca ca Trịnh Hiểu Nhã đã tốt hơn, Lương Y Đồng thở phào nhẹ nhõm. Nàng thật sự rất sợ lúc Trịnh Hiểu Nhã chạy tới, Trịnh đại ca đã không còn, cũng may được trời cao phủ hộ.

Lương Y Đồng lập tức viết thư trả lời, nói tỷ tỷ ở bên kia phải tự chăm sóc cho mình, thuận tiện hỏi thử vị thần y kia là ai, còn ở Hắc Thủy không, sau đó lại thông báo ngày thành thân đã được định vào tháng chín, không biết tỷ tỷ có thể đến hay không.

Viết thư xong, Lương Y Đồng lập tức cho người gửi đi. Thấy Vương gia đang chờ mình, nàng mới xoa xoa chóp mũi, vội vàng đi tới trước mặt hắn, “Vương gia đợi lâu chưa?”

Nàng chỉ lo viết thư, cũng không hề phát hiện hắn đã chuẩn bị xong. Dự Vương nhéo mũi nàng, nói: “Chưa lâu, đi thôi.”

Hắn vừa nói vừa cầm áo khoác lông chồn của nàng lên, muốn mặc vào cho nàng. Lương Y Đồng đỏ mặt, đôi mắt lại sáng lấp lánh, “Tự ta làm là được, sao có thể để Vương gia hầu hạ ta?”

Dự Vương lại không quan tâm, đã khoác áo lên người tiểu cô nương, sau đó thắt dây lưng cho nàng. Một người lãnh đạm như vậy, mà những việc nhỏ như thế này cũng nguyện ý làm cho nàng.

Lương Y Đồng lại lần nữa có cảm giác tim đập thình thịch, trong lòng nhảy loạn cả lên. Thời khắc hắn lùi lại một bước, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nhón chân hôn lên mặt hắn một cái.

Khi đôi môi mềm mại cùng hơi thở rối loạn của thiếu nữ in lên khuôn mặt, Dự Vương hơi ngẩn ra một chút. Khi hắn rũ mắt, đối diện chính là bộ dáng thẹn thùng của tiểu cô nương.

Sau khi đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn, trong lòng Lương Y Đồng có chút luống cuống. Ngay cả nàng cũng không dự đoán được bản thân sẽ đột nhiên hôn hắn. Hôn xong nàng mới phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, xoay người muốn chạy, nhưng Dự Vương lại duỗi tay ôm lấy eo nàng.

Đáy mắt hắn mang theo ý cười, ôm người vào trong lòng, “Hôn xong liền chạy, ai dạy nàng như thế? Hửm?” Lương Y Đồng có chút chột dạ, ánh mắt trốn tránh.

Tiểu cô nương không trang điểm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ ửng lên thì thêm vài phần kiều mị, cực giống anh đào đến mùa chín, dụ hoặc đến mức khiến tim hắn loạn nhịp.

Dự Vương cúi đầu vuốt ve môi nàng một chút, thanh âm khàn khàn, “Lần sau muốn hôn thì hôn ở nơi này, hiểu không?”

Lương Y Đồng không chỉ có khuôn mặt nóng rát, mà khi hô hấp của hắn dừng ở trên môi, cả người nàng cũng nhịn không được mà nóng lên, vô cùng thẹn thùng. Cho đến giờ phút này nàng vẫn không hiểu, vừa rồi là bị cái gì mà đột nhiên lại hôn hắn.

Dự Vương không hề có ý định buông nàng ra, hắn rũ mắt nhìn nàng, chờ nàng trả lời. Lương Y Đồng chỉ đành đỏ mặt mà gật gật đầu, ai ngờ ngay sau đó lại nghe thấy nam nhân nói: “Hôn thử một cái xem? Ta xem xem nàng thật sự hiểu rồi hay đang đối phó ta?”

Lương Y Đồng có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, nhưng là do nàng trêu chọc hắn trước, nên cũng đành ngoan ngoãn hôn lên môi hắn một cái. Thấy đôi mắt của hắn trở nên sâu thẳm, nàng vội vàng lui về sau một bước, nhỏ giọng nhắc nhở, “Đi nhanh đi, thời gian không còn sớm nữa.”

Dự Vương sao có thể nhìn không ra là nàng đang thẹn thùng, cũng không kéo dài thời gian nữa, trực tiếp nắm tay tiểu cô nương ra khỏi Trúc Du đường. Lương Y Đồng không được tự nhiên mà tránh đi, rõ ràng là sợ mọi người nhìn thấy, Dự Vương cũng không miễn cưỡng.

Trên biển người tấp nập, xe ngựa tất nhiên là không thể lên phố, Lương Y Đồng cùng Dự Vương chỉ ngồi xe được một đoạn ngắn, khi đi đến con phố phồn hoa thì xuống đi bộ.

Bọn họ tới không tính là sớm, trời đã hoàn toàn tối lại. Giờ phút này trên đường vô cùng náo nhiệt, nhóm tiểu thương ai cũng nỗ lực hét to bán hàng. Khi bước vào trong biển người, Dự Vương lại lần nữa nắm tay nàng.

Lần này Lương Y Đồng không tránh. Nàng phát hiện có không ít đôi nam nữ vì sợ lạc mất đối phương mà nắm tay, dù sao nàng cũng đội mũ che mặt, không ai nhìn thấy bộ dáng của nàng, liền ngoan ngoãn để hắn dắt đi.

Cho dù kiếp trước nàng sống đến năm mười sáu tuổi, lại cộng thêm khoảng thời gian sống lại ở đời này, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên đi chơi hội Tết Nguyên Tiêu, trừ bỏ biển người thì chính là các loại đèn lồng chiếu sáng toàn bộ con phố.

Nàng trực tiếp bị cảnh tượng phồn hoa này làm cho chấn động, mở to đôi mắt mà nhìn, vô cùng kinh ngạc với mọi thứ.

Tuy nàng đội mũ che mặt, Dự Vương vẫn cảm nhận được nàng đang vui vẻ, liền thấp giọng nói: “Nếu thích, sang năm cũng đưa nàng tới.”

Chung quanh tuy âm thanh ồn ào, nhưng nàng vẫn nghe rất rõ. Nàng nhịn không được mà nhìn về phía hắn, cong cong môi, gật đầu.

Trong mắt Dự Vương cũng mang theo ý cười, dẫn nàng đi thăm thú.

Trên đường dần dần đông người hơn, đến cuối cùng là cảnh chen chúc liên hồi, nhưng trên mặt mọi người vẫn nở nụ cười. Nụ cười này không chỉ là thỏa mãn với cuộc sống, mà là sung sướng khi ăn Tết.

Lương Y Đồng bị mấy sạp bán đồ bên đường hấp dẫn ánh mắt. Sạp bên phải nàng bán son phấn, bên kia là mấy thứ đồ linh tinh, trong đó có một con dao găm nhỏ khiến nàng chú ý tới.

Con dao găm này màu đen, nhìn rất cổ, trên mặt còn điêu khắc những hình thù rất phức tạp, hoa văn khá rõ nét, lộ ra cảm giác xa hoa. Lương Y Đồng vừa liếc mắt đã bị kinh diễm, chỉ cảm thấy con dao găm này thực sự quá hợp với khí chất của Dự Vương, liền nhịn không được mà lắc lắc cánh tay hắn.

Dự Vương nhìn theo ánh mắt nàng, thấp giọng hỏi, “Thích sao?”

Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, lôi kéo Dự Vương đến trước sạp, hỏi giá của con dao.

Tiểu thương này là một nam tử trung niên tầm hơn ba mươi tuổi, thấy hai người bọn họ khí chất phi phàm, cười nói: “Tiểu nương tử thật là có mắt nhìn, con dao này là ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm mới tìm ra, nghe nói là đồ gia truyền, nếu không phải có việc cần tiền gấp thì bọn họ cũng sẽ không bán. Ngươi không tin có thể xem thử, con dao này chém sắt như chém bùn, lúc mua nó, ta tiêu mười lượng bạc, ta cũng không hét giá, trừ bỏ tiền vốn, cho ta thêm ít phí vất vả là được.”

Nghe câu chém sắt như chém bùn, Dự Vương liền nhịn không được mà nhìn nhiều hơn một chút. Lương Y Đồng cầm lên thưởng thức, con dao này so với tất cả những loại nàng nhìn thấy trước đây đều tốt hơn.

Nàng vô cùng thích cái này, thấy tiểu thương biết ăn nói như thế thì cười: “Vậy ta trả gấp đôi, ngày Tết phải ra ngoài này kiếm tiền cũng không dễ dàng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm càng vất vả hơn.”

Tiểu thương đương nhiên là cực kỳ vui mừng, vội vàng chắp tay. “Đa tạ vị tiểu nương tử này.”

Lương Y Đồng cùng Dự Vương xuất phủ, đi theo còn có Tiêu Lĩnh và Tuyết Mai. Lương Y Đồng vẫy vẫy tay với Tuyết Mai, ý bảo nàng lấy tiền ra, nhưng động tác của Tiêu Lĩnh lại nhanh hơn một bước, trực tiếp đưa bạc cho Dự Vương.

Dự Vương nói: “Ta trả là được.”

Lương Y Đồng cong cong môi, “Để ta.”

Nàng vốn là mua cho Dự Vương, sao có thể để hắn trả tiền, nàng nhanh hơn một bước, đưa bạc cho tiểu thương kia. Dự Vương nhăn mày lại, hiển nhiên là không vui khi thấy nàng khách khí với mình như thế.

Lương Y Đồng vốn rất mẫn cảm với cảm xúc của hắn, tất nhiên đã nhận ra hắn không vui, cười nói: “Đợi lát nữa ta nhìn trúng cái gì thì sẽ để chàng mua cho ta, đây là ta tặng chàng, để ta trả là được.”

Nàng nói rồi đưa con dao cho Dự Vương, “Thích không?”

Trong mắt Dự Vương hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên là không đoán được nàng vui mừng như vậy mà dừng chân, lại là vì mua đồ cho hắn. Ánh mắt hắn trở nên ôn nhu, nếu không phải trường hợp không đúng thì đã gỡ cái mũ xuống mà hôn nàng.

Hắn tất nhiên là rất thích.

Dự Vương sờ sờ con dao không buông, nhìn lưỡi dao sắc bén, xác thực là đồ tốt.

Sau khi cất dao đi, hai người lại lên đường, đi qua không ít sạp hàng. Lương Y Đồng mua một cái gương đồng và một con búp bê dễ thương, cả hai đều là Dự Vương trả tiền, nàng cũng không tranh với hắn. Khi đến bên hồ, Lương Y Đồng Muốn mua đèn ước nguyện. Vừa mua xong hai cái, liền thấy một tiểu nam hài đột nhiên chạy về phía bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.