Kiều Thê Khó Dỗ

Kiều Thê Khó Dỗ – Chương 20



Nhìn thấy biểu tình mê man của Lương Y Đồng, Ngụy thị cười vỗ vỗ tay nàng, “Nhìn bộ dáng khϊếp sợ này, có phải Vương gia còn chưa nói với con không?”

Sau khi tiễn khách, Dự Vương bị Trường Hưng Hầu kéo tới Minh Xuân đường, để hắn kiểm tra tình hình học tập của chất tử, nên hắn không ở Trường Xuân đường. Lương Y Đồng vừa nghe lời này thì lắc đầu, “Không có.”

Ngụy thị giải thích: “Vương gia chưa tìm được chỗ thích hợp để an bài cho con, sợ một tiểu cô nương như con ở trong Vương phủ lâu thì thanh danh sẽ bị tổn hại, lão thái thái liền muốn cho con ở lại Trường Hưng Hầu phủ. Đúng lúc trong phủ có hai cô nương, con đến Trường Hưng Hầu phủ còn có thêm bạn, dù sao cũng tốt hơn ngồi một mình trong Vương phủ.”

Lương Y Đồng lúc này mới hiểu ra. Nàng ở trong Vương phủ hơn một tháng, coi như có quan hệ khá ổn với mấy vị ở Vân uyển, Vương gia còn đối tốt với nàng, sinh hoạt cũng đã đi vào quỹ đạo, đột nhiên phải đổi sang nơi khác, đương nhiên là nàng không muốn.

Ngụy thị này tuy cười hiền hòa, nhưng ai biết bản tính bà ta như thế nào? Năm đó Tam Hoàng tử còn không phải nhìn ôn thuận như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, nhưng trong xương cốt lại cực kỳ cố chấp, vô cùng đáng sợ hay sao?

Nàng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, thật sự ở trong Trường Hưng Hầu phủ, chắc chắn sẽ khiến người ta chướng mắt. Trường Hưng Hầu phủ nhân khẩu phức tạp, không thể khống chế hết mọi thứ. Đối với Lương Y Đồng mà nói, lấy lòng một mình Dự Vương, cùng với lấy lòng một đám người, là hoàn toàn khác nhau.

Tuy lão thái thái là suy nghĩ vì thanh danh của nàng, nhưng Lương Y Đồng vẫn không muốn ở lại đây. Nàng cố gắng áp chế sự hoảng hốt, cung kính quỳ xuống, cảm động đến rơi nước mắt: “Đa tạ lão phu nhân rủ lòng thương, Y Đồng nào có đáng giá được người đối xử tử tế như thế? Tâm ý của người, đời này Y Đồng đều ghi nhớ trong lòng.”

Nàng nói xong, cung kính dập đầu ba cái, khi ngẩng đầu, nước mắt trong suốt đã theo gương mặt chảy xuống, nàng cười nói: “Vào giây phút mà Vương gia cứu ta, ta đã thề cả đời này sẽ nguyện trung thành với Vương gia, sẽ làm trâu làm ngựa cho người ấy, nào có để ý đến thanh danh? Bên cạnh Vương gia đến một tỳ nữ đắc lực cũng không có, cũng may là người ấy không bài xích ta, ta chỉ nguyện cả đời này hầu hạ bên cạnh Vương gia, cho đến khi Vương gia không cần ta nữa, cầu lão phu nhân thành toàn.”

Mỗi chữ của nàng đều là vì Dự Vương, nghĩ đến bên cạnh Dự Vương xác thực không có tỳ nữ nào thích hợp, trong lòng lão phu nhân hơi giật giật.

Dự Vương không gần nữ sắc, kỳ thật là có nguyên nhân, người khác không biết, nhưng lão thái thái lại biết rất rõ. Khi Dự Vương còn là Hoàng tử, bên người có hai cung nữ hầu hạ. Một người bị Đại Hoàng tử mua chuộc, thiếu chút nữa hạ độc chết hắn, một người khác vào lúc hắn mười hai tuổi, liền cởϊ qυầи áo bò giường hắn.

Từ đó hắn sinh ra phản cảm với nữ nhân, khi lớn lên thì mới đỡ một chút. Thật vất vả mới có một nha hoàn đáng tin ở bên người, sau khi hắn được phong Vương, nha hoàn kia lại có ý định bò giường, thế cho nên, bên cạnh hắn hoàn toàn không có tỳ nữ nào nữa.

Nam tử lại không dụng tâm được bằng nữ tử, bên cạnh có tỳ nữ hầu hạ thì vẫn tốt hơn. Tuy lão thái thái có hảo cảm với Lương Y Đồng, nhưng hảo cảm này so sánh với Dự Vương thì tất nhiên không đáng bao nhiêu, tuy để nàng làm nha hoàn thì có chút đáng tiếc, nhưng nếu Dự Vương vừa lòng thì cũng không phải không thể.

“Con thật sự nguyện ý hầu hạ bên cạnh Tử Lâm sao?”

Lương Y Đồng gật đầu, hiểu là lão thái thái đã đồng ý, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt Ngụy thị lóe sáng. Bà ta nguyện ý để Lương Y Đồng ở lại Trường Hưng Hầu phủ, tất nhiên không chỉ đơn giản là lấy lòng Dự Vương cùng lão thái thái, có một chút là bởi vì tiểu cô nương này quá xinh đẹp, nếu nàng suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt Dự Vương, thì cho dù Dự Vương không gần nữ sắc, thì hắn vẫn là nam nhân, thời gian lâu dần, khó có thể chắc chắn hắn không động tâm.

Lúc này ánh mắt bà ta nhìn Lương Y Đồng cũng đã có chút biến hóa, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này nhìn thì đơn thuần, nhưng lại cực kỳ tâm cơ, ngoài miệng thì nói lời dễ nghe, trong lòng chắc chắn là đang muốn hóa phượng hoàng bay lên cành cao.

Bà ta muốn Triệu Xu Thiến gả cho Dự Vương, tất nhiên không hy vọng Lương Y Đồng ở lại Dự Vương phủ, lúc này, bà ta tiến lên một bước nói: “Mẫu thân, Y Đồng dù sao cũng là người Vương gia cứu về, theo con thấy, việc này không bằng để cho Vương gia quyết định đi. Mặc kệ là Vương gia chọn như thế nào, thì cũng sẽ là quyết định đúng đắn.”

Lão phu nhân liếc Ngụy thị một cái, lập tức nhìn ra tiểu tâm tư của bà ta, chẳng qua là việc này thực sự phải để Dự Vương tự mình quyết định, lão thái thái nhàn nhạt nói: “Vậy đợi lát nữa để Tự Lâm tự quyết định đi.”

Lương Y Đồng gật đầu, trong lòng lại có chút bất an.

Qua hơn nửa canh giờ Dự Vương mới quay lại, lão thái thái nói về chuyện Lương Y Đồng muốn ở lại Vương phủ làm nha hoàn hầu hạ hắn, Dự Vương vừa nghe thì lập tức nhăn mày.

Lương Y Đồng lén nhìn hắn, thấy hắn nhăn mày thì trong lòng lập tức lo sợ, quả nhiên ngay sau đó liền nghe thấy hắn nói: “Tiểu hài tử không biết nặng nhẹ, sao có thể nghe theo nàng ấy? Nha hoàn nào có dễ làm? Để nàng ấy ở lại đây đi, ngoại tổ mẫu tuổi tác đã cao, về sau còn phải phiền Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu chăm sóc nàng ấy, làm phiền hai người rồi.”

Tần thị cùng Ngụy thị vội vàng nói không có gì phiền toái.

Lương Y Đồng nắm chặt bàn tay, dù biết rõ hắn chỉ muốn tốt cho nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn cực kỳ buồn, không thể giả bộ nữa, hốc mắt cũng đỏ lên.

Nàng nắm chặt ống tay áo, cúi đầu, không mở miệng, tâm trạng rơi xuống đáy vực. Nàng rầu rĩ không nói lời nào, thực sự là không thể kiểm soát cảm xúc nữa.

Trải qua một tháng ở chung, Dự Vương tất nhiên cũng hiểu hơn về nàng. Vật nhỏ này ngày thường lanh lợi, nhưng cũng rất quật cường, thi thoảng lại vô cùng trẻ con, nhìn thấy bộ dáng nàng yên lặng rơi lệ, hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Dự Vương nói với lão thái thái: “Tổ mẫu mệt mỏi một ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi. Con nói chuyện với nàng ấy một chút, lúc trước cũng chưa từng đề cập với nàng ấy về chuyện này.”

Đám người Ngụy thị chưa từng thấy hắn đối xử với như thế này, thấy hắn bao dung Lương Y Đồng, biểu tình không khỏi giật giật.

Lão thái thái gật đầu, nói: “Đúng là đã mệt, mọi người đều lui ra đi.”

Lão thái thái cùng Dự Vương đã lên tiếng, mọi người tất nhiên chỉ có thể cáo lui, đám nha hoàn bà tử cũng lui ra. Chờ đến khi mọi người đều thối lui, Dự Vương cũng đi về phía cửa, thấy tiểu cô nương còn không đi, quay đầu, “Còn không đi?”

Thanh âm hắn lạnh nhạt, nhưng khi rơi vào trong tai thì vẫn rất dễ nghe. Lương Y Đồng khịt mũi, trong lòng rầu rĩ, nhưng cũng đi theo.

Sợ làm phiền đến lão thái thái, cho đến khi đi xa khỏi Trường Xuân đường, Dự Vương mới dừng lại. Tiểu cô nương ngoan ngoãn đi tới trước mặt hắn, nàng vẫn gục đầu xuống như cũ, hốc mắt hồng hồng, giống như là rất thương tâm.

Dự Vương cười nhạo: “Tiền đồ đâu, việc nhỏ như vậy cũng đáng để khóc nhè sao?”

Hắn chưa dứt lời, nước mắt của Lương Y Đồng lại lăn xuống, nàng vội vàng xoa xoa., sau đó thấp giọng nói: “Vương gia giữ lại ta đi, ta không muốn rời khỏi Vương phủ.”

Dự Vương nhìn nàng, trầm mặc trong chốc lát, thấy nước mắt của nàng vẫn không ngừng tuôn ra, có chút bất đã dĩ, “Trường Hưng Hầu phủ không phải chỗ ăn thịt người, có lão thái thái ở đây, không ai dám khi dễ ngươi, có cái gì không tình nguyện?”

Lương Y Đồng không nói lời nào, chỉ chậm rãi rơi nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.