Kiều Thê Khó Dỗ

Kiều Thê Khó Dỗ – Chương 111



Lương Y Đồng chớp chớp mắt, “Ta đặt sao?”

Dự Vương nói: “Nếu không muốn thì ta đặt cũng được.”

Lương Y Đồng tất nhiên là muốn đặt, nàng hoàn toàn không có ý định nhượng bộ, sợ hắn đổi ý, nàng vội vàng nói: “Mấy ngày tới ta xem một chút.”

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, hiển nhiên là vui vẻ cực kỳ, bên môi Dự Vương cũng không khỏi nở nụ cười.

Bởi vì nghĩ đến chuyện đặt tên, nàng cũng không may y phục nữa, mà lấy Kinh Thi ra, tính nghiên cứu tên cho bảo bảo một chút. Nàng xem rất chuyên chú, Dự Vương cũng không quấy rầy.

(Kinh Thi: một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo)

Tên cũng không hề dễ đặt, Lương Y Đồng lật xem Kinh Thi nửa ngày mà không thể chọn được cái tên nào thích hợp.

***

Buổi sáng ngày thứ hai, Lục Cẩm tới Dự Vương phủ, là vì lo lắng cho Lương Y Đồng nên mới chạy tới một chuyến. Dự Vương có việc bận nên không ở trong phủ, giờ phút này Lương Y Đồng đang phiền muộn xem Kinh Thi, không biết nên chọn cái tên nào thì tốt, nghe nói biểu tỷ tới, ánh mắt nàng sáng rực lên, “Mau để tỷ ấy vào.”

Lục Cẩm rất nhanh đã tới, thấy Lương Y Đồng đứng dậy đón, nàng duỗi tay đỡ, “Muội là người có thai, còn khách sáo với ta làm gì? Chờ ta là được, cần gì phải đón? Mau ngồi xuống đi.”

Lương Y Đồng cong cong môi, “Còn ít tháng, không quan trọng.”

Lục Cầm nhìn thần sắc của nàng thì biết Dự Vương nhất định đã đồng ý giữ lại hài tử rồi, nàng ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vương gia nhà muội đồng ý rồi à?”

Nàng cùng Phó Minh Trác đều thích Gọt Dự Vương là “Vương gia nhà muội”, Lương Y Đồng chỉ cảm thấy bọn họ quả không hổ là phu thê, hoàn toàn ứng với câu không phải người một nhà không tiến vào cùng một cửa.

Nàng gật đầu nói: “Ừm, đồng ý rồi, ta cũng thử hỏi hắn, hắn thật sự có khúc mắc.”

Lương Y Đồng kể lại chuyện của Phùng Tài tử, nói xong, Lục Cẩm cảm khái: “Khó trách, mặc kệ như thế nào, hắn đồng ý là được rồi, muội cũng không cần phải lo lắng nữa.”

“Ừm.” Biết là biểu tỷ lo lắng cho mình nên mới chạy tới nơi này, Lương Y Đồng cong cong môi, “Vất vả cho biểu tỷ rồi.”

Lục Cẩm nói: “Cái này có gì mà vất vả?

Lương Y Đồng cũng không nhiều lời, nói với Lục Cẩm về chuyện Dự Vương muốn nàng đặt tên cho bảo bảo, ai ngờ ý nghĩ của biểu tỷ lại hoàn toàn bất đồng với nàng, nghe xong lời nàng nói thì lên tiếng: “Vương gia nhà muội cũng lười quá rồi, đặt tên không phải trách nhiệm của hắn à? Sao lại ném cho muội?”

Lương Y Đồng có chút hiểu vì sao cữu mẫu nói biểu tỷ vô tâm vô phế rồi, “Ta thích đặt mà, biểu tỷ không cảm thấy đặt tên cho bảo bảo là một chuyện rất có ý nghĩa sao?”

Lục Cẩm không thấy thế, trong cảm nhận của nàng, một cái tên mà thôi, gọi là cái gì chả được. Nhưng thấy biểu muội vui mừng như vậy, nàng cũng không ngăn cản sự nhiệt tình này, cười nói: “Ta lười nhọc lòng, mỗi ngày đều hy vọng có người

làm giúp ta mọi chuyện, ta chỉ thích ngồi mát ăn bát vàng, muội muốn đặt thì đặt thôi.”

Lương Y Đồng đã sớm quen với tính cách này của Lục Cẩm, lúc này cũng chỉ nói một câu, “Bộ dáng chuyện gì cũng không để bụng này của tỷ, thật không biết đến khi có bảo bảo sẽ như thế nào.”

Thấy biểu muội nhắc tới bảo bảo, Lục Cẩm có chút chột dạ, bởi vì câu nói để biểu ca sinh hài tử với nữ nhân khác nên biểu ca lại tức giận với nàng rồi. Cũng không biết hắn như thế nào, tuổi càng lớn, bụng dạ lại càng hẹp hòi, đêm hôm đó còn có ý đồ viên phòng với nàng.

Nhớ tới sự đau đớn kia, Lục Cẩm không đồng ý, ai ngờ lại trực tiếp đắc tội hắn, ôi, cũng không biết khi nào hắn mới có thể nguôi giận.

Nhớ tới biểu ca, Lục Cẩm có chút buồn, uể oải nói: “Trước tiên đừng nói đến việc có thể có thai hay không, nếu thực sự có, không phải còn có các ma ma sao? Cho dù các ma ma chiếu cố không tốt cũng không có gì đáng sợ, Trăn Trăn mới bốn tuổi chẳng phải đã tự chiếu cố chính mình rồi sao? Hài tử cũng không cần quản.”

Lương Y Đồng nghe được thì buồn cười không thôi, “Đến lúc đó xem tỷ có bỏ được hay không.”

Lục Cẩm lười biếng dựa vào trên giường, cười nói: “Nếu có thể sinh ra một tiểu nữ oa đáng yêu thì phỏng chừng không bỏ được, còn ta vẫn luôn tàn nhẫn với đám nam hài.”

Lục Cẩm nói xong thì không khỏi thở dài, chỉ cảm thấy một cái cửa viên phòng cũng không vượt qua được. Trước khi thành thân, nàng luôn cảm thấy thái độ của biểu ca đối với nàng không thân mật bằng lúc trước, còn từng buồn bã nghĩ đến chuyện sau hôn nhân, sợ hai người không ở chung được. Ai ngờ, hiện giờ biểu ca không phải người không tốt, mà lại đổi thành nàng.

Lục Cẩm ít nhiều gì cũng chột dạ.

Nàng xoa xoa chóp mũi, nói: “Đừng nói chuyện bảo bảo nữa, hiện giờ muội cũng có thai rồi, chỉ còn một mình ta cô đơn, khiến ta có quá nhiều áp lực.”

Lục Cẩm trực tiếp chuyến đề tài, “Đúng rồi, thêm một đoạn thời gian nữa là ngày Tam Công chúa thành thân, muội thân là Dự Vương phi, có phải nên đến tham dự một chút không?”

Công chúa là do Hiền phi sinh, tuy rằng từng bị người khác châm ngòi hãm hại nàng một lần, nhưng hiện giờ lại rất ngoan ngoãn, ở trước mặt Lương Y Đồng đã thu hồi toàn bộ nanh vuốt rồi.

Hiện giờ quan hệ của Lương Y Đồng cùng Hiền phi cũng coi như không tồi, mà loại không tồi này, tất nhiên không phải là tâm tình giao hảo, mà là hai người đã đạt tới mối quan hệ hòa bình, cũng coi như sống yên ổn với nhau. Ấn theo bối phận, Lương Y Đồng là trưởng bối của Tam Công chúa, thành hôn lại là chuyện cả đời, hôn lễ của nàng ta, theo lý là nàng nên đến.

“Đúng là cần đi tham dự một chút, Công chúa xuất giá từ trong cung, đến lúc đó ta trực tiếp vào cung là được, không cần theo nàng ta đến chỗ phò mã.”

Tam Công chúa tuy không có đầu óc, nhưng lại là nữ nhi duy nhất của Hiền phi, chuyện hôn nhân của nàng ta tất nhiên là vô cùng tốt. Nghe nói việc hôn nhân này là Hiền phi tự mình chọn, sau đó mới xin Thánh thượng ban hôn.

Tam Công chúa gả cho một Thám Hoa lang, tên là Lâm Diệp, hắn không chỉ sinh ra tuấn lãng, cũng rất có tài, quan trọng là rất được Hoàng thượng coi trọng. Hoàng thượng vốn không muốn gả Tam Công chúa cho hắn, dù sao thì nếu hắn làm phò mã, về sau thành tựu cũng chỉ có thể dừng ở đây. Nhưng Hoàng thượng không chịu nổi Hiền phi làm phiền, cuối cùng vẫn ban hôn.

Lục Cẩm cảm khái: “Lâm Diệp cũng là một nam nhân tốt hiếm thấy, nếu không cưới Công chúa, muốn cưới ai mà không được? Chỉ tiếc là mệnh không tốt, vậy mà lại thành đôi với Tam Công chúa.”

Nàng cảm thấy Tam Công chúa quá mức kiêu căng, có chút không xứng với Lâm Diệp nên mới có sự cảm khái này. Lương Y Đồng không khỏi lắc lắc đầu, nói: “Biểu tỷ ở trước mặt ta nói thì thôi, nhưng ra ngoài không nên nhắc lại lời này, nếu không, nhỡ mà truyền vào trong tai Hiền phi cùng Hoàng thượng sẽ gặp chuyện.”

Tam Công chúa có không tốt thì vẫn là Công chúa, nào có thể để người khác nghị luận?

Lục Cẩm cười nói: “Biết rồi, ta mới không thiếu tâm nhãn như vậy, chỉ nói với muội một chút thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.