Kiều Thê Khó Dỗ

Kiều Thê Khó Dỗ – Chương 136: Phiên ngoại 15 – Lục Cẩm và Phó Minh Trác



Ngày hôm sau khi Lục Cẩm tỉnh dậy, Phó Minh Trác đã không còn ở đây nữa. Tuy là nàng vẫn luôn vô tâm vô phế, nhưng khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, gò má không khỏi nóng lên, nàng xoa xoa chóp mũi rồi mới bò dậy.

Nghe được động tĩnh trong phòng. Thanh Trúc vội vàng đi đến, tay chân nhanh nhẹn mà treo màn che lên, “Cô nương không ngủ nữa sao?”

Lục Cẩm gật đầu, “Biểu ca đâu?”

Thanh Trúc trả lời: “Quốc công gia đã rời đi từ sáng sớm, nói là có công việc phải làm, phỏng chừng đến tối mới có thể trở về, nói cô nương khi dùng bữa tối không cần đợi.”

Lục Cẩm còn tưởng rằng tối hôm qua hắn đã hoàn toàn làm xong việc rồi mới trở về, ai ngờ là vẫn có việc. Chuyện công việc nàng không giúp được gì, nên cũng không hỏi nhiều.

Vì hôm qua leo núi, đùi cùng bắp chân đều có chút đau, hôm nay Lục Cẩm liền không chuyển động nổi, ngồi ở trên ghế mây đọc thoại bản một lát. Ngày thường nàng cầm được thoải bản sẽ luôn đọc ngay, hôm nay lại có chút không tập trung, không biết làm sao mà suy nghĩ luôn bay tới chuyện tối hôm qua.

Khi nàng đọc thoại bản, Thanh Trúc cùng Thanh Chi đứng ở cách đó không xa canh chừng, thấy nàng hết nửa ngày vẫn không lật được một tờ, Thanh Trúc mới nhìn nàng một cái. Ánh mắt Lục Cẩm tuy nhìn chằm chằm vào quyển sách, nhưng rõ ràng là đang thất thần, gương mặt cũng có chút hồng.

Thanh Trúc có chút lo lắng, đi đến trước mặt nàng thử sờ trán nàng một chút, thấy nhiệt độ trên trán nàng cũng có chút cao thì không khỏi lo lắng. “Sao mặt cô nương lại hồng như vậy? Thân thể không khỏe sao?”

Lúc này Lục Cẩm mới lấy lại tinh thần, khi đối diện với ánh mắt lo lắng của Thanh Trúc cùng Thanh Ciỉ, nàng vội vàng lắc đầu. “Không khó chịu, có chút nóng thôi.”

Gần đây thời tiết tuy rằng dần dần nóng lên, nhưng vẫn không tới nỗi ra mồ hôi, hiện giờ nàng nằm trên ghế mây, gương mặt lại hồng hơn cả khi leo núi hôm qua, Thanh Trúc chỉ cảm thấy cô nương nhà mình có chút kỳ quái.

Lục Cẩm sờ sờ chóp mũi, tránh ánh mắt của Thanh Trúc, phân phó: “Đi chuẩn bị chút trái cây cho ta đi, có chút khát.”

Thanh Trúc lại nhìn nàng một cái, thấy nàng không phải thân thể không khỏe thì mới đi đến phòng bếp nhỏ. Lục Cẩm lại tìm một cái cớ, đuổi cả Thanh Chi đi, sau khi trong phòng chỉ còn lại chính mình, nàng mới sờ lên mặt một chút.

Đừng nói Thanh Trúc cảm thấy má nàng hồng, bản thân Lục Cẩm sờ lên cũng cảm thấy nóng, Lục Cẩm lắc lắc đầu, nỗ lực khắc chế, không muốn nghĩ tới chuyện tối hôm qua, nhưng mà trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đó, mặc kệ là khó có thể khống chế nhịp tim đập, hay là đang khao khác hắn, đều khiến nàng có cảm giác tim đập nhanh.

Lục Cẩm ai oán một tiếng, ném thoại bản đi, bổ nhào lên giường, chôn gương mặt của mình xuống gối, giờ khắc này, nàng hơi hiểu vì sao nhân vật trong thoại bản lại để lộ ra biểu tình thích thú đến cực điểm, thì ra đúng như lời biểu ca nói, chuyện phòng the không phải chỉ có đau đớn.

Lục Cẩm điều chỉnh cả ngày, khi nhớ tới việc này tim mới không đập nhanh nữa, thật vất vả đến buổi tối, khi nhìn thấy biểu ca, má nàng lại có chút nóng.

Đôi mắt thiếu nữ trong sáng, khi trên má hiện lên chút hồng nhạt thì không khỏi có chút câu dẫn, đôi mắt Phó Minh Trác thâm thúy một chút, hắn đi tới cạnh nàng, hôn một cái lên má nàng, “Sao vẫn còn chưa ngủ?”

Lục Cẩm dựa nghiêng người trên giường, trong tay còn làm bộ làm tịch cầm thoại bản, nghe được hắn nói, nàng mới buông thoại bản ra, nỗ lực bình tĩnh nói: “Còn chưa buồn ngủ, biểu ca dùng bữa tối chưa?”

Phó Minh Trác gật đầu, “Ăn rồi, đừng đọc nữa, cũng không sợ hỏng mắt, nếu không buồn ngủ thì hầu hạ ta tắm gội đi.”

Hắn nói rồi cầm thoại bản lên, đặt lên giá gỗ.

Lục Cẩm mới không muốn hầu hạ hắn tắm gội, vừa nghĩ đã mệt, nàng vội vàng lắc đầu, “Không muốn, biểu ca tự tắm đi.”

Phó Minh Trác nhéo nhéo gương mặt của nàng, cũng không miễn cưỡng. Thấy gương mặt tiểu cô nương vẫn đỏ bừng như cũ, hắn nhịn không được mà cúi đầu hôn lên môi nàng một chút.

Lục Cẩm duỗi tay đẩy hắn ra, “Huynh mau đi tắm đi, đêm đã rất khuya rồi.”

Tốc độ tắm rửa của hắn vẫn nhanh như cũ, Lục Cẩm không đọc thoại bản nữa, cho dù không cố tình nghe, trong lỗ tai cũng luôn là âm thanh nước chảy, tưởng tượng đến khi hắn tiến vào, nói không chừng sẽ còn hôn nàng, tim nàng liền đập có chút nhanh.

Lục Cẩm nhịn không được mà cắn đầu ngón tay một chút. Sợ hắn cảm thấy là nàng cố tình đợi hắn, nàng nghĩ nghĩ rồi chui vào trong ổ chăn, còn kéo chăn che khuất thân mình, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.

Khi Phó Minh Trác tắm rửa xong đi vào, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy bộ dáng tiểu cô nương quy quy củ củ nằm ở trên giường. Đôi mắt nàng gắt gao nhắm lại, lông mi dài giống như một cây quạt nhỏ, trên làn da trắng nõn lộ lộ ra cái bóng nhỏ, nhìn thì như là đã ngủ rồi.

Tuy rằng số lần ngủ cạnh nhau không nhiều, Phó Minh Trác lại có hiểu biết nhất định về nàng, nếu nàng đã ngủ rồi thì làm sao có thể thành thật như vậy? Mỗi lần sau khi ngủ, nàng đều thích nằm nghiêng, chăn cũng sẽ bị đá sang một bên, một chân còn thích đè lên chăn. Nếu hắn giúp lấy chăn ra đắp cho nàng, nàng sẽ thản nhiên mà đè lên người hắn.

Phó Minh Trác tắt nến rồi lên giường. Hắn xốc chăn mỏng chui vào, cười nói: “Rõ ràng là không ngủ, giả bộ cái gì?” Hắn nói xong, nụ hôn cháy bỏng cũng đã dừng trên môi nàng, thân thể cũng đè ép xuống.

Tim Lục Cẩm đập lỡ một nhịp, thân thể hắn rất nặng, khi bị hắn đè lên thì vô cùng không có cảm giác an toàn. Lục Cầm nhịn không được mà đẩy hắn một chút, Phó Minh Trác lại căn bản không có ý định đứng lên.

Hắn câu lấy lưỡi của nàng, gia tăng nụ hôn này, đôi tay cũng theo đó kéo vạt áo nàng ra, sờ sờ nơi mà tối hôm qua hắn đã nhấm nháp, hô hấp của Lục Cầm dừng một chút.

Hắn vẫn chưa kéo màn che xuống, ánh nến từ gian ngoài chiếu vào, gương mặt Lục Cẩm có chút nóng, duỗi tay kéo chăn, che khuất cả hai người.

Lại là một đêm hoang đường.

Bọn họ lại ở thôn trang thêm một ngày, hắn vẫn bận rộn chạy đi làm việc từ sáng sớm, buổi tối mới trở về, ở lại thôn trang một đêm, bọn họ liền trở về kinh thành.

Khi trở lại kinh thành đã là buổi trưa, Phó Minh Trác phải đến Đại Lý tự một chuyến, vẫn chưa hồi phủ. Lục Cẩm vừa trở lại viện tử của mình đã thấy Thu Ngọc trở về.

Thu Ngọc là nhị đẳng nha hoàn bên người Lục Cẩm, mấy ngày trước được phái ra ngoài phủ, cố ý nhìn chằm chằm biểu muội của Tần Mẫn là Trâu Giai. Nàng cùng một nha hoàn khác luân phiên nhìn chằm chằm mấy ngày. Trâu Giai cũng chưa từng xuất phủ, nhưng nha hoàn bên người nàng ta lại ra ngoài một lần.

“Nàng ta có gặp người nào không?”

Thu Ngọc nói: “Hồi cô nương, người nàng ta gặp cũng là một nha hoàn, nha hoàn kia là người của Thừa tướng phủ, hầu hạ bên người Nhị cô nương Trịnh Linh Tiêu, vì cách quá xa, nô tỳ chỉ nhìn thấy tướng mạo, không nghe rõ các nàng nói cái gì.”

Nghe được đối phương là nha hoàn của Trịnh Linh Tiêu, Lục Cẩm nhăn mày.

Trịnh Linh Tiêu là đích thứ nữ đại phòng của Thừa tướng phủ, khi còn nhỏ, Lục Cẩm đã quen biết nàng ta, đương nhiên là có ấn tượng sâu sắc với Trịnh Linh Tiêu này. Không chỉ bởi vì nàng ta là người cùng chung vòng tròn xã giao, mà là bởi vì chuyện Trịnh Linh Tiêu ái mộ Phó Minh Trác, Lục Cẩm biết rõ.

Trịnh Linh Tiêu năm nay mười sáu, năm mười bốn tuổi đã nhìn trúng Phó Minh Trác, mỗi lần tham gia cung yến, đôi mắt nàng ta đều dính trên người Phó Minh Trác. Có một đoạn thời gian, nàng ta còn thường xuyên chạy tới Võ Hưng Hầu phủ,muốn giao hảo với Lục Cẩm.

Khi còn nhỏ quan hệ của hai người các nàng cũng không phải rất tốt, hai người đều là thiên chi kiêu nữ, trong xương cốt đều có chút kiêu ngạo, tính tình Trịnh Linh Tiêu lại có chút lớn, chỗ nào không hài lòng sẽ lập tức trừng phạt nha hoàn, ít nhiều gì cũng là được nuông chiều quá đáng. Nàng ta lại thích được người khác nịnh hót, bên người đều là người muốn nịnh bợ nàng ta, Lục Cẩm giao hảo không xem gia thế, chỉ cần hợp nhau là có thể trở thành bằng hữu.

Cho nên mặc dù quen biết từ nhỏ, quan hệ của các nàng lại rất bình thường, đến nỗi khi Trịnh Linh Tiêu đột nhiên tới tìm mình, Lục Cẩm đã có chút tâm nhãn, thấy nàng ta khi nói chuyện luôn bất động thanh sắc mà nói tới biểu ca, Lục Cẩm nào có thể không nhìn ra mục đích của người này?

Phó Minh Trác tướng mạo anh tuấn, lại tuấn tú lịch sự, một đôi mắt hoa đào, nói là câu hồn đoạt phách cũng không quá đáng, đám quý nữ trong kinh thành có không ít người âm thầm ái mộ hắn.

(Câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta)

Trừ bỏ Trịnh Linh Tiêu còn có một vị quý nữ tên Dương Cầm cũng thích Phó Minh Trác. Phụ thân của Dương Cầm chỉ là một quan viên tứ phẩm, thân thể tất nhiên không thể sánh được với Trịnh Linh Tiêu. Sau khi biết được Dương Cầm vậy mà cũng nhòm ngó Phó Minh Trác, Trịnh Linh Tiêu đã tìm người hủy hoại thanh danh của Dương Cầm.

Sau khi Lục Cẩm biết được việc này thì càng thêm không thích Trịnh Linh Tiêu.

Trịnh Linh Tiêu lấy lòng Lục Cẩm vài lần, thấy nàng trước sau không nóng không lạnh, Trịnh Linh Tiêu ít nhiều gì cũng khó chịu, sau đó không đi tạo hảo cảm với Lục Cẩm nữa, trong lòng cũng đã ghi hận nàng.

Sau khi mẫu thân của Trịnh Linh Tiêu biết được nàng ta có ý với Phó Minh Trác thì tất nhiên là tán thành việc hôn nhân này. Dù sao thì tuy Phó Minh Trác bất cần đời, nhưng lại cực kỳ có tài hoa, vì giao hảo với Dự Vương nên rất được đương kim Thánh thượng coi trọng, tiền đồ xán lạn.

Bà ta cho người đi thăm dò ý tứ của Chương thị, tuy nói hôn nhân đại sự là phụ mẫu chi mệnh, nhưng Chương thị lại hiểu rõ nhi tử của mình. Nếu hắn có ý với Trịnh Linh Tiêu thì đã sớm cầu hôn, nào chờ đến lượt cô nương kia mở miệng.

Bà lấy lý do tính tình Phó Minh Trác không tốt, xem bói cũng nói năm nay hắn không thích hợp đính hôn, không xứng với Trịnh Linh Tiêu mà uyển chuyển từ chối. Trịnh Linh Tiêu sau khi biết được việc này thì trong lòng tất nhiên không thoải mái, nàng ta thậm chí còn nghĩ rằng Lục Cẩm nói xấu mình nên Chương thị mới cự tuyệt.

Nàng ta không chỉ cản đường Phó Minh Trác một lần, mà Tết Thượng Tị năm ngoái, khi Lục Cẩm từ vùng ngoại thành hồi phủ, nàng ta thậm chí còn để mấy tên ăn mày ra ngăn cản xe ngựa của Lục Cẩm, may mà Lục Cẩm vốn lớn gan lớn mật nên không bị dọa đến.

Khi chuyện hôn nhân của Lục Cẩm cùng Phó Minh Trác được định ra, nàng ta còn tìm đến Lục Cẩm một lần, mắng nàng không biết xấu hổ, còn nói khó trách quan hệ của nàng cùng Phó Minh Trác thân cận như vậy, nhất định là đã sớm câu dẫn tâm tư của hắn. Lục Cẩm cũng không phải người sẽ để cho người khác khi dễ, lúc ấy liền cho nàng ta một cái tát, hai người coi như hoàn toàn kết thù.

Lục Cẩm vốn tưởng sau khi nàng gả cho biểu ca thì Trịnh Linh Tiêu sẽ ngừng, ai ngờ nàng ta vẫn làm ra mấy hành động nhỏ, đoán được Trâu Giai nhất định chịu sự sai bảo của nàng ta nên mới nói biểu ca dây dưa không rõ với nữ nhân bên ngoài.

Biết là nàng ta không có ý tốt, Lục Cầm ít nhiều gì cũng thấy phiền. Nàng phiền lòng chưa được lâu lắm, khi đang suy nghĩ về mục đích của Trịnh Linh Tiêu thì nghe được nha hoàn thông báo, nói Lục Tú cô nương cho nha hoàn đưa một lọ thuốc tới, nói là muốn giao cho cô nương.

Đôi mắt Lục Cẩm lập tức sáng lên, có thuốc rồi, nàng sẽ không cần sợ viên phòng nữa, Lục Cẩm vội vàng nói: “Mau cho nha hoàn kia tiến vào.”

Người tới là Ngọc Cầm, Lục Cẩm vẫn nhớ rõ nàng, sau khi nhận được thuốc còn nói nha hoàn thưởng bạc, Ngọc Cầm lại không nhận, “Nô tỳ chỉ giúp Lục Tú cô nương chạy vặt, nào có thể nhận bạc? Lục Tú cô nương nói trong lọ có ba viên thuốc, đều là nàng ấy vừa mới luyện ra, cô nương dùng một viên là được, nếu cảm thấy tốt thì hai viên còn lại khi nào dùng cũng được, chỉ cần uống trước ba mươi phút thôi. Nếu không đủ, nàng ấy sẽ giúp người luyện thêm một ít.”

Trong mắt Lục Cẩm hiện lên một tia nghi hoặc, biểu muội không phải nói chỉ có lần đầu rất đau sao? Chẳng lẽ đau đến vài lần? Nàng cũng không hiểu cái này nên gật đầu, “Ngươi thay ta cảm tạ Lục Tú.”

Nàng nói xong rồi bảo Thanh Trúc lấy bảo bối lúc trước tìm được ra, đưa Ngọc Cầm mang về phủ, xem như đáp lễ cho Lục Tú.

Sau khi nàng nhận được thuốc, tính toán đến buổi tối sẽ uống, tâm tình tốt hơn rồi mới cẩn thận tự hỏi về chuyện của Trịnh Linh Tiêu, chỉ cảm thấy nàng ta tất nhiên là còn nhớ thương biểu ca.

Hắn đã thành thân rồi, nàng ta là một cô nương, vậy mà chẳng biết xấu hổ như thế, còn muốn châm ngòi ly gián. Lục Cẩm nghĩ ngợi, lại thấp giọng phân phó nha hoàn vài câu, chờ bọn họ lui hết ra ngoài, Lục Cẩm mới đi thăm Chương thị.

Cơm trưa là nàng ở lại chỗ Chương thị dùng, ở cùng bà một buổi trưa mới trở lại chỗ của chính mình. Buổi tối Phó Minh Trác vẫn không trở về dùng bữa tối như cũ, lần này hắn phải gã sai vặt trở về thông báo, cố ý dặn dò Lục Cẩm không cần chờ hắn.

Lục Cẩm ăn cơm tối rồi đi tắm gội một phen, sau đó lấy lọ thuốc ra, tính toán thời gian biểu ca trở về, nàng liền uống thuốc. Lục Cẩm chỉ cho rằng đây là thuốc giảm đau, ai ngờ ba mươi phút sau, nàng liền có chút không thích hợp.

Nàng không chỉ có thân thể rất nóng, mà trái tim cũng đập thình thịch, rõ ràng là biểu ca chưa về, nàng lại như vừa mới bị hắn hôn môi, vô cùng khát vọng được hắn đụng vào.

Cho rằng thuốc này có tác dụng phụ. Lục Cẩm cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ qua mười lăm phút, biểu ca vẫn chưa trở về, nàng lại càng thêm khó chịu.

Thân thể Lục Cẩm nóng bỏng, khó chịu đến miệng đắng lưỡi khô, trong nháy mắt kia, thậm chí còn cho rằng Lục Tú đưa sai thuốc rồi. Má nàng đỏ bừng, thúc giục Thanh Trúc rót cho mình mấy chén nước.

Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, trong lòng Thanh Trúc lộp bộp một chút, còn tưởng rằng nàng trúng độc, “Cô nương, nô tỷ đi gọi đại phu ngay.”

Lục Cẩm duỗi tay giữ Thanh Trúc lại, “Không cần, ngươi đi hỏi Lục Tú xem có phải đưa sai thuốc cho ta rồi không, ta uống thuốc của Lục Tú nên mới khó chịu, nếu đưa sai thì bảo nàng ấy mau chóng đưa thuốc giải cho ta là được.”

Thấy nàng chỉ là gương mặt phiếm hồng, có chút khát nước, ý thức vẫn còn thanh tỉnh thì Thanh Trúc lập tức đồng ý, vội vàng đến Dự Vương phủ. Thanh Trúc đi rồi, thân thể Lục Cẩm càng thêm không thoải mái, nàng chỉ cảm thấy thân thể nóng hơn, bên trong như có hơn một ngàn con kiến đang gặm cắn da thịt của nàng, rất ngứa.

Nàng được nha hoàn nâng vào bồn tắm, thân thể hoàn toàn ngập trong nước, nước bồn tắm ấm vừa phải, thấp hơn nhiệt độ trên người nàng một chút, sau khi bước vào trong, sự khó chịu của nàng mới tạm thời giảm bớt, chỉ là tạm thời mà thôi,

Khi Thanh Trúc chưa đến Dự Vương phủ, Lục Cẩm đã có chút chịu không nổi, chỉ cảm thấy thân thể khô nóng khó nhịn, vô cùng không khỏe. Khi Thanh Chi đến đút nước cho nàng, nàng khó chịu mà nức nở một tiếng, bắt được cánh tay Thanh Chi, “Biểu ca đâu?”

Thanh Chi không đứng vững, lảo đảo ngã vào trong bồn tắm, chén nước cũng rơi vào trong bồn, khi nàng vùng vẫy đứng dậy, lại nhìn thấy cô nương nhà mình khó chịu mà rầm rì.

Lục Cẩm ngũ quan diễm lệ vô song, đôi mắt hoa đào ngập nước tràn đầy mơ màng, trong lòng Thanh Chi nhảy dựng, tất nhiên đã nhận ra nàng không thích hợp, vội vàng nói với Thanh Lam chờ ở cửa: “Ngươi mau đi hỏi xem Quốc công gia đang ở đâu, khi nào trở về, nói là cô nương có chút không thích hợp.”

Thanh Lam vội vàng lên tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Sau khi Thanh Chi đứng lên, muốn rời bồn tắm trước, ai ngờ Lục Cẩm lại chỉ nghe thấy Quốc công gia trong miệng Thanh Chi, ý thức của nàng đã dần dần mơ hồ, còn tưởng rằng biểu ca trở lại, nàng tiến về phía Thanh Chi, nức nở một tiếng, lẩm bẩm kêu, “Biểu ca.”

Nàng không chịu được mà chui vào lòng Thanh Chi, Thanh Chỉ có chút lúng túng, vỗ vỗ lưng nàng, “Cô nương, người tỉnh táo một chút, nô tỷ đi rót cho người chén nước.”

Tuy rằng cảm thấy biểu ca hơi mềm, có chút không thích hợp, nàng vẫn luyến tiếc buông tay, “Không cần.”

Lục Cẩm ngẩng đầu lên muốn hôn Thanh Chi, Thanh Chi lại lui về sau trốn một chút, nhưng nụ hôn vẫn dừng trên mặt. Khi Phó Minh Trác tiến vào, cái nhìn thấy chính là hình ảnh Lục Cẩm hôn môi Thanh Chi.

Cả người hắn đều ngốc một chút, trong nháy mắt đó, trực tiếp đứng hình tại chỗ.

Hắn vừa mới trở về, sau khi vào phòng mới phát hiện trong này không chỉ không có nha hoàn, mà Lục Cẩm cũng không thấy đâu, hắn nghe được động tĩnh ở bồn tắm nên mới đi đến.

Giờ phút này Thanh Lam vừa mới đến chỗ ở của hắn, còn chưa kịp hỏi gã sai vặt xem khi nào hắn trở về. Phó Minh Trác không gặp được Thanh Lam, tất nhiên không biết Lục Cẩm không thích hợp.

Khi nhìn thấy nụ hôn của nàng dừng trên mặt Thanh Chi, đầu óc Phó Minh Trác vang lên tiếng nổ, trong đầu hiện lên từng lần từng lần bị nàng cự tuyệt. Lúc này, hắn thậm chí quên mất cả sự thuận theo của nàng hai ngày trước, chỉ nhớ rõ sự bài xích của nàng đối với hắn.

Ánh mắt của hắn lạnh xuống, nhịn không được mà cắn răng nói: “Lục Cẩm, muội cho là ta chết rồi à?”

Sao nàng lại dám chứ! Phó Minh Trác tức sắp điên rồi! Ghen ghét che mờ hai mắt, hắn nhanh chân đi tới, khi kéo Thanh Chi ra còn liếc nha hoàn này một cái, thấy Thanh Chi tư sắc bình thường, Phó Minh Trác thiếu chút nữa thì tức đến hộc máu.

Hắn có nơi nào kém một nha hoàn chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.