Kiều Thê Khó Dỗ

Kiều Thê Khó Dỗ – Chương 33



Sau khi Lương Y Đồng hồi phủ thì đã vứt Lương Việt Trầm ở sau đầu.

Hiện giờ nàng được Nhị lão gia được ban thưởng nhiều như vậy, đã không cần liều mạng vẽ tranh nữa. Dù sao thì đã chuộc được ngọc bội về rồi, mà nàng cũng không còn thiếu bạc nữa, chỗ Tuyết Mai Tuyết Trản đã an bài xong, việc trả thù không cần vội. Lương Y Đồng liền muốn dốc lòng mài giũa khả năng vẽ của mình.

Chờ khi trình độ của nàng cao hơn, đến lúc muốn bán tranh, nói không chừng sẽ không cần bắt chước tranh của người khác nữa. Phải biết rằng, một bức tranh của Lương lão gia tử hiện giờ chính là thiên kim khó cầu. Nàng cũng không cần đến thiên kim, chỉ mong tranh của nàng ngày sau có thể bán được một trăm lượng là nàng đã vui vẻ rồi.

Hiện tại lão gia tử đang dạy nàng vẽ người, vừa mới học được mấy ngày nên cần phải luyện tập nhiều hơn. Trong phòng nàng vẫn còn giấy bút, ăn cơm trưa xong không cần đến chỗ Dự Vương nên đã lén lút vẽ hắn.

Không biết vì sao, chỉ vừa nhắm mắt lại, nghĩ đến diện mạo của hắn, trong đầu nàng lại nhớ đến l*иg ngực rắn chắc của hắn. Lương Y Đồng vội vàng lắc lắc đầu, cẩn thận nhớ về ngũ quan của hắn, từ cái mũi đến đôi mi, đến ánh mắt điềm nhiên, cảm xúc đơn bạc.

Nàng nhớ nhớ đến thì càng kinh ngạc cảm thán.

Kỳ thật, Dự Vương không chỉ là người có ngũ quan đẹp nhất mà nàng từng gặp, ngay cả khí chất cũng là xuất chúng nhất. Khác với Tống Trần Khang ôn nhu như ngọc hay Tam Hoàng tử phong độ nhẹ nhàng, khí thế trên người hắn rất có lực công kích, biểu tình lại nhàn nhạt, cũng không hề khiến người ta chán ghét.

Rốt cuộc thì hắn chính là như vậy, không phải cố ý tỏ ra lạnh lùng, cũng không phải cố ý bảo trì khoảng cách với người khác, chung quy là trời sinh đã như thế. Tuy trầm mặc ít nói, nhưng cũng không hề không thú vị.

Trong mắt người ngoài thì Dự Vương có lẽ rất đáng sợ, nhưng trong mắt Lương Y Đồng, hắn mang theo một sự ôn nhu rất độc đáo, cho dù không nói nhiều nhưng lại giống một đại ca ca, khiến nàng rất an tâm.

Theo tưởng tượng của nàng, trên mặt giấy dần hiện lên hình dáng của nam nhân. Hắn chỉ đứng một chỗ thôi cũng có khí chất rất riêng, cực kỳ lóa mắt. Nhưng đôi mắt cùng cái mũi thì Lương Y Đồng nhớ có chút không chính xác, sau khi vẽ ra thì liền có cảm giác một bức tranh đẹp đẽ bị nàng hủy rồi.

Nàng rất am hiểu vẽ tranh sơn thủy, mỗi lần vẽ lại tranh của người khác thì đều lựa chọn tranh sơn thủy, đây là lần đầu vẽ người. Cho dù đã học mấy ngày, kiến thức có không ít, nhưng khi thực sự vẽ thì lại không quá quen thuộc.

Nhìn bức tranh bị chính mình hủy, Lương Y Đồng cực kỳ ảo não. Lần này nàng dứt khoát không vẽ hình dáng nữa mà vẽ đôi mắt. Mỗi một đôi mắt trên mặt giấy đều có chút giống Dự Vương, nhưng lại đều không phải hắn. Thấy vẽ bao nhiêu lần mà vẫn xấu như vậy, Lương Y Đồng cực kỳ buồn bực.

Nàng thở dài, quyết định không vẽ Dự Vương mà lấy đôi mắt của Ngọc Cầm cùng Tuyết Trản để luyện tập một chút. Nhưng mà tưởng tượng ra vẫn không thể bằng quan sát trực tiếp. Lương Y Đồng liền dứt khoát tạm dừng.

Ngày hôm sau, giúp Dự Vương mài mực xong nàng lại bắt đầu vẽ.

Nàng ngồi cách Dự Vương không xa, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn. Trong lòng Lương Y Đồng giật giật, nhịn không được mà quan sát hắn rồi trộm vẽ. Vì sợ Dự Vương phát hiện nên nàng nhìn rất cẩn trọng, không ngờ động tác nhỏ của nàng vẫn bị Dự Vương nhìn thấy.

Hắn chẳng qua là lười quản nàng mà thôi. Từ sau khi tiểu cô nương ở lại thư phòng hầu hạ, hiệu suất làm việc của hắn đã giảm đi một chút, nếu cứ liên túc quản nàng thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Dự Vương đọc xong quyển sách trong tay mới quay đầu nhìn tiểu cô nương một cái.

Đúng lúc nàng đang nhìn trộm hắn, khi bị hắn bắt được thì trong lòng nàng hơi hoảng, nở nụ cười, “Vương gia làm việc xong rồi sao? Ta đi rót nước cho người nhé?”

“Không cần, ngươi cứ làm việc của mình đi.”

Lương Y Đồng thở phào nhẹ nhõm, thấy hắn không có ý định đứng dậy, nàng lại nghiêm túc ngồi vẽ. Từ góc độ của nàng chỉ nhìn thấy sườn mặt hắn nên người trong tranh cũng như vậy, lần này vẽ rất chính xác, Lương Y Đồng cuối cùng cũng vừa lòng.

Sau khi không cần nhìn trộm nữa thì nàng liền nghiêm túc hoàn thiện y phục của hắn. Y phục của hắn vốn rất đẹp đẽ quý giá, sau khi vẽ xong càng đẹp hơn. Lương Y Đồng vẽ rất vui vẻ, khi lên màu thì đôi mắt cũng sáng lấp lánh. Một canh giờ sau đó nàng đều chuyên tâm hoàn thành bức tranh, căn bản là không ngẩng đầu.

Trong khoảng thời gian này Dự Vương vẫn luôn đọc sách, sau đó ghi chép, sửa đổi một số thứ cần thiết, còn phải giúp Hoàng thượng phê duyệt vài tấu chương, làm xong tất cả những thứ này mới có thời gian đứng dậy. Thấy tiểu cô nương vẽ rất chăm chú, chưa từng nghỉ ngơi lần nào, hắn nhíu mi.

Dự Vương đi tới, vỗ nhẹ đầu nàng, “Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa rồi vẽ.”

Dù đã đoán được là nàng vẽ hắn, nhưng khi nhìn thấy bức tranh thì Dự Vương vẫn không khỏi giật mình.

Lương Y Đồng luống cuống muốn che đi bức tranh trước mặt, nhưng màu chưa khô nên cũng không dám duỗi tay ra, ảo não đến mức đầu nhỏ gục xuống, còn không quên giải thích, “Ta, ta không phải vẽ trộm người đâu, là Lương gia gia gần đây dạy ta vẽ người, ta mới luyện tập một chút, Vương gia đừng trách tội ta.”

Thấy nàng khẩn trương, Dự Vương giơ tay vỗ đầu nàng lần nữa, “Không trách ngươi, đứng dậy hoạt động gân cốt một chút rồi vẽ tiếp, còn nhỏ không nên ngồi lâu như thế, không tốt cho sức khỏe.”

Lương Y Đồng thè lưỡi, còn không phải giống với Vương gia sao? Ngày nào cũng ngồi một chỗ, vậy mà còn nói nàng. Lương Y Đồng chỉ dám thầm nói một chút, biết là Vương gia muốn tốt cho mình nên ngoan ngoãn gật đầu, “Vương gia làm việc xong rồi sao? Ta đi lấy hoa quả ướp lạnh cho người.”

Dự Vương cũng không cản nàng, nhìn tiểu cô nương vui vẻ chạy ra ngoài. Chờ sau khi nàng chạy đi, Dự Vương mới nghiêm túc quan sát bức họa trước mắt, ai ngờ nàng lại có thể vẽ giống như vậy.

Bức tranh của nàng hiển nhiên là chưa hoàn thành, bên cạnh hắn vẫn còn ít chỗ trống, hẳn là muốn vẽ một rừng trúc. Dự Vương nhìn bức tranh, trong lòng giật giật, ngồi xuống chỗ của nàng, cầm bút phác họa ra một tiểu thiếu nữ đứng bên người hắn, nụ cười xinh đẹp, bộ dáng tuyệt mỹ.

Khi Lương Y Đồng trở về thì kinh ngạc phát hiện hắn đang vẽ tranh, nét vẽ của hắn rất độc đáo, chỉ bằng một vài đường đã có thể phác họa ra ngũ quan cùng hình dáng của nàng. Thấy nàng đã trở lại, hắn gác bút xong tay xuống.

Lương Y Đồng bưng đĩa trái cây đến, tò mò mà nhìn, thấy hắn vậy mà lại vẽ nàng, ánh mắt nàng sáng lên như vô số ngôi sao nhỏ, hơn nữa còn cực kỳ khϊếp sợ. Khó trách lúc trước Lương lão gia tử một mực muốn nhận hắn làm đồ đệ, thiên phú tốt như thế này mà không nghiêm túc học, thật là đáng tiếc!

***

Trái ngược với sự ấm áp của Dự Vương phủ, không khí của Lương phủ lúc này lại vô cùng ngưng trọng. Đoạn thời gian trước, Tống thị để ma ma bên cạnh đi tra xét xem Lương Y Đồng có được sủng ái hay không. Không tra thì không biết, sau khi tra xong, bà ta thực sự có chút không yên lòng. Tống thị gắt gao nhăn mày lại, “Ngươi xác định là Tam Hoàng tử phủ không có người mới?”

Ma ma nói: “Nô tỳ đã cẩn thận điều tra qua, xác thật là không có. Gần đây Tam Hoàng tử chưa tùng sủng hạnh người nào mới, gần đây có một người thị tẩm thì cũng là nhập phủ từ nửa năm trước.”

Chuyện Tam Hoàng tử thích tra tấn mỹ nhân ở trên giường không tính là quá bí ẩn trong kinh thành, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết. Nữ nhân mà ma ma vừa nhắc tới là một vũ nữ, mấy ngày trước được Tam Hoàng tử gọi tới thị tẩm, đi vào thì bình thường, đi ra lại cần có người khiêng.

Nghe nha hoàn nói, nàng ta ở trên giường dưỡng thương ước chừng vài ngày mới có thể xuống. Mấy nha hoàn không hiểu chuyện đều khen Tam Hoàng tử dũng mãnh, các nàng nào biết được mấy mỹ nhân kia ăn roi nên mới không xuống được giường. Tam Hoàng tử ngoài mặt thì nho nhã, nhưng khi tâm tình không tốt thì rất thích nhìn bộ dáng mỹ nhân run lẩy bẩy, khóc lóc xin tha, nếu mà khóc không đẹp, nói không chừng có thể bỏ mạng ngay trong đêm.

Lúc trước Tống thị sở dĩ nhắm mục tiêu là Tam Hoàng tử, chính là bởi vì biết hắn ta ở trên giường rất mạnh bạo. Sau khi đưa Lương Y Đồng đến, cho dù thời gian đầu hắn ta cảm thấy mới mẻ, nàng cũng sẽ không sống được lâu. Dù sao thì nữ nhân trong phủ của Tam Hoàng tử cũng không được bao nhiêu người mệnh lớn.

Ai ngờ Lương Y Đồng lại không ở trong Tam Hoàng tử phủ.

Tống thị hỏi: “Có phải là được hắn nuôi ở bên ngoài không?”

Hỏi xong liền tự cảm thấy không có khả năng.

Tam Hoàng tử là Hoàng tử, trong phủ có vài nữ nhân thì ai dám nhiều lời? Hắn ta chậm chạp không có con nối dõi, mẫu phí hắn ta còn ước gì hắn ta sủng hạnh nhiều nữ nhân hơn kìa. Tưởng Tư Hinh cũng chưa gả vào cửa, khẳng định là không dám nhiều lời, Tam Hoàng tử căn bản không cần phải nuôi nữ nhân ở bên ngoài.

Quả nhiên nghe ma ma nói: “Lão nô đã tra qua, hắn không có nuôi ai ở bên ngoài. Lão nô cũng cảm thấy kỳ quặc, liền thử điều tra từ hành cung. Ngày ấy không nhiều công tử đi săn với Tam Hoàng tử, nhưng bên người mấy vị công tử này cũng không có thêm người mới, ngược lại là bên người Dự Vương xuất hiện thêm một cô nương.”

Nghe đến tên của Dự Vương, trong lòng Tống thị có chút bất định. Dự Vương tay nắm binh quyền, lại rất được đương kim Thánh thượng trọng dụng, các Hoàng tử Công chúa nhìn thấy hắn đều ngoan ngoãn như cún con, nói hắn dưới một người trên vạn người cũng không phải nói quá. Nếu Lương Y Đồng thực sự ở chỗ hắn, mặc kệ là có được sủng ái hay không, chỉ sợ đều là tai họa ngầm.

Hiểu là ma ma phải tra được gì đó rồi mới báo cáo như vậy, Tống thị lập tức chìm vào suy tư, “Tiện nhân kia thật sự vào Dự Vương phủ?”

Ma ma cung kính nói: “Người của Dự Vương phủ rất khó mua chuộc, nô tỳ cũng không tra ra tin tức chính xác, chẳng qua là nghe nói đoạn thời gian trước, biểu thiếu gia tới Dự Vương phủ liên tiếp mấy ngày trời. Nghe người đi đường nói, cho đến tận khi có một cô nương đi ra gặp mặt hắn thì hắn mới thất hồn lạc phách mà rời đi.”

Kỳ thật khoảng thời gian trước, Tống Trần Khang cũng có tới Lương phủ. Hắn chạy tới chất vấn Tống thị có phải Lương Y Đồng căn bản không chết không.

Tống thị nào dám thừa nhận, trái lại còn giáo huấn Tống Trần Khang một trận. Bà ta nói cái chết của Lương Y Đồng vốn đã làm bà ta đủ bi thương rồi, bà ta vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Hầu gia, sau khi chết cũng sẽ không có mặt mũi mà đi gặp ông ấy. Ai ngờ hắn vậy mà lại nghi Lương Y Đồng chưa chết, cái này còn không phải đang chọc tức bà ta sao? Nếu đám nha hoàn nghe được thì nhất định sẽ cảm thấy là bà ta hại chết Lương Y Đồng.

Bà ta chưa từng một lần khắt khe với Lương Y Đồng, làm sao có thể hại chết nàng chứ? Hài cốt của lão gia còn chưa lạnh, bà ta sao có thể độc ác đến mức hại chết cốt nhục của ông ấy. Tống thị nói xong còn dùng ánh mắt cực kỳ thất vọng mà nhìn Tống Trần Khang, nói không ngờ trong mắt con, cô cô lại là loại người này.

Tống thị rất giỏi ngụy trang, ở trước mặt Tống Trần Khang luôn luôn là một vị đích mẫu hiền lương thục đức, cực kỳ ôn nhu hiền từ, bản thân hắn cũng cảm thấy cô cô sẽ không làm ra chuyện như thế. Lúc ấy hắn áy náy xin lỗi, sau đó cũng không hề quay lại Lương phủ nữa.

Khoảng thời gian trước, Tống thị đến Trường An Hầu phủ một chuyến, khi nhắc tới hôn sự của Lương Y Thiến cùng Tống Trần Khang thì bị mẫu thân của hắn từ chối. Lúc đó Tống thị chỉ nghĩ Tống mẫu thấy Lương phủ đã rơi đài nên chướng mắt, cũng không nghĩ theo hướng khác. Hiện giờ nghĩ lại, mọi thứ đều rất kỳ lạ.

Ngày ấy rõ ràng là Tống Trần Khang ở trong phủ, nhưng lại không hề ra bái kiến Tống thị. Lúc ấy bà ta chỉ nghĩ hắn bận nên không thể xuất hiện, hiện giờ thì lại có vẻ không ổn.

Tay Tống thị run run, lẩm bẩm: “Nhất định là nó đã biết rồi. Tiểu tiện nhân kia nhất định là đã nói gì đó với nó, khó trách mối hôn sự này không có đường cứu vãn.”

Ca ca của Tống thị kỳ thật vẫn luôn thương yêu bà ta, cũng hy vọng nhi tử có thể cưới Lương Y Thiến. Nguyên bản là Tống thị chỉ nghĩ ông nghe lời thê tử nên mới không nhúng tay vào chuyện hôn sự của hài tử, hiện giờ xem ra, chắc chắn có liên quan tới Lương Y Đồng! Nàng chắc chắn đã nói hươu nói vượn với Tống Trần Khang!

Trong lòng Tống thị dâng lên một cố oán hận, nhớ lại lời nữ nhi của mình nói, Lương Y Đồng vừa ra tay đã muốn mua nghiên mực quý báu nhất, Tống thị lại càng thêm bất an, chẳng lẽ Lương Y Đồng được Dự Vương sủng ái?

Tống thị cùng Lương Y Đồng đã đi đến ngưỡng ngươi sống thì ta chết, tiểu tiện nhân kia mà còn sống, lại còn có được ân sủng, khẳng định sẽ quay lại trả thù.

Trong mắt Tống thị hiện lên một tia tàn nhẫn, “Ngươi đi tra thử, xem người ở trong Dự Vương phủ rốt cuộc có phải thực sự là nàng ta hay không. Hạ nhân của Dự Vương phủ kín miệng thì cứ hạ thủ từ chỗ khác. Trong khoảng thời gian này, chờ nàng ta xuất phủ, nếu thật sự là nàng ta thì phải tra rõ xem nàng ta và Dự Vương đã tiến triển đến mức nào rồi. Đúng rồi, liệt kê danh sách nữ nhân hậu viện của Dự Vương cho ta.”

Ma ma cung kính đồng ý.

***

Tống thị bên này vừa mới sai người điều tra tin tức của Lương Y Đồng, Dự Vương ở bên kia đã lập tức biết được. Khi gã sai vặt tới báo tin, Lương Y Đồng vẫn còn đứng ngốc trong thư phòng, tất nhiên cũng nghe thấy. Lúc này, nàng vừa mới hoàn thiện nửa bức tranh còn lại mà Dự Vương vừa vẽ.

Dự Vương trực tiếp nhìn nàng một cái, “Việc này ngươi muốn xử lý như thế nào?”

Lương Y Đồng cười nói: “Ta muốn như thế nào cũng được sao?”

Dự Vương nhìn nàng không nói, nhưng sự bao dung trong ánh mắt đã thể hiện hết thảy. Lương Y Đồng cong cong môi, tâm tình không hề bị ảnh hưởng, nàng nghịch ngợm nói: “Vậy thì tùy bà ta thôi, nếu bà ta cho người tới đây tìm hiểu thì để hạ nhân trong phủ kiềm thêm nhiều bạc một chút, để cho Tống thị nôn ra máu thì thôi.”

Thấy nàng đùa giỡn như thế, Dự Vương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không nói gì thêm. Gã sai vặt thấy thế thì lên tiếng đáp ứng, cung kính mà lui xuống.

Hạ nhân trong phủ không nhiều, đều là một tay Dự Vương chọn lựa, bọn họ không có nhiều kỹ năng, nhưng lại cực kỳ trung thành với Dự Vương, biết rõ Lương Y Đồng là người Dự Vương rất coi trọng nên khi có người tới hỏi thăm, cả đám người đều rất kín miệng, sau đó trực tiếp đi báo cáo với Dự Vương.

Lương Y Đồng không để chuyện Tống thị cho người điều tra ở trong lòng, sớm muộn gì các nàng cũng phải đối mặt, Tống thị rồi cũng sẽ biết được tin tức của nàng mà thôi. Với tính tình của Tống thị, càng biết sớm thì càng ăn không ngon ngủ không yên, đã muốn điều tra thì nàng thỏa mãn bà ta.

Cái Lương Y Đồng coi trọng chính là bức tranh trong tay. Tuy rằng Dự Vương chỉ vẽ vài nét, nhưng khi được hoàn thiện thì lại vô cùng đẹp, một cao một thấp đứng cùng một khung hình, rất giống hai huynh muội. Bóng dáng của hai người trong bức tranh còn có chút ấm áp khó tả.

Lương Y Đồng rất thích bức tranh này, sau khi lên màu thì liền đặt ở trên bàn ngắm nghía, tính toán sẽ đóng khung thật cẩn thận rồi để ở trong viện của mình.

Thấy nàng yêu thích không buông tay, Dự Vương nhướng mi, “Thích như vậy sao?”

Lương Y Đồng vui mừng gật đầu, “Nguyên bản là muốn vẽ một rừng trúc hoặc một cây hoa đào, như vậy sẽ rất đẹp, ai ngờ là vẽ ta vào cũng đẹp mắt như vậy.”

Nàng cười rất vui vẻ, lúm đồng tiền cũng đã lộ ra, Dự Vương lắc lắc đầu, không nói gì. Khi hắn vẽ, kỳ thật là có mang theo chút tâm tư riêng nên mới vẽ tiểu cô nương vào, vẽ xong thì mới hối hận. Thấy tiểu cô nương vẫn chưa hoài nghi cái gì thì hắn cũng không giải thích.

Ngày hôm sau, khi bức tranh đã hoàn toàn khô thì nàng liền quyết định mang nó lên phố, để cho người của cửa tiệm đóng khung. Đúng lúc Dự Vương muốn xuất phủ, liền cùng nàng ngồi chung một cái xe ngựa. Thấy nàng coi bức tranh như bảo bối mà ôm ở trong lòng, đôi mắt của Dự Vương hơi tối lại, một khắc nào đó hắn đã có một loại ảo giác, hắn ở trong tranh may mắn hơn chính bản thân mình.

Nhưng hắn không nói gì cả, nếu nói ra thì không chừng tiểu cô nương sẽ coi hắn là cầm thú. Dự Vương sờ sờ chóp mũi, coi như không có gì mà dời tầm mắt, chỉ mong nàng mau chóng cập kê.

Xe ngựa thong thả mà di chuyển, bất tri bất giác đã đến con phố phồn hoa nhất kinh thành. Dự Vương có việc phải đến Hộ bộ để xem hồ sơ, từ Dự Vương phủ đến Hộ bộ vừa lúc đi qua mấy cửa tiệm tranh vẽ.

Khi Lương Y Đồng muốn xuống xe, hắn nói: “Ta phỏng chừng sẽ quay lại khá nhanh, nếu ngươi xong việc thì chờ ta một lát. Phía trước có một quán trà, có thể ngồi ở đó nghỉ tạm.”

Đó là quán trà dưới danh nghĩa của Dự Vương, nàng vào chỗ đó ngồi sẽ tương đối an toàn. Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, “Vương gia cứ đi làm việc đi, không cần lo lắng cho ta.”

Sau khi Dự Vương rời đi thì Lương Y Đồng liền ôm bức tranh vào trong cửa tiệm. Cửa tiệm này không chỉ đóng khung tranh, mà còn bán tranh, đi vào là có thể nhìn thấy đủ loại tranh đã được đóng khung treo đầy tường, phong cách nào cũng có.

Trước kia phàm là có cơ hội xuất phủ, Lương Y Đồng đều sẽ nhịn không được mà đến đây ngắm nghía một chút. Lại nói, mấy bức tranh mà nàng vẽ theo đều là nàng nhìn ở chỗ này, nhưng khi bán thì nàng sẽ tới một nơi khác.

Hiện giờ đến nơi này cũng coi như dạo thăm chốn cũ. Lương Y Đồng đặt bức tranh lên bàn, nói về mục đích tới đây.

Chưởng quầy là một đại thúc hơn ba mươi tuổi, nhìn rất ôn hòa, cười nói: “Cô nương để ở nơi này đi, đúng lúc ta không có việc gì nên sẽ giúp người đóng khung ngay, chờ một lát là được.”

Lương Y Đồng cong cong môi, “Làm phiền chưởng quầy rồi.”

Khi đóng khung thì nhất định là phải mở bức tranh được cuộn tròn ra. Khi này Lương Y Đồng liền có chút ngượng ngùng, dù sao thì nhân vật trong tranh cũng là một nam một nữ, cũng không biết chưởng quầy có hiểu lầm hay không. Cũng may vị chưởng quầy này không có phản ứng, cho dù đã nhìn bức tranh rồi cũng không hỏi gì thêm.

Tất nhiên là ông đã gặp qua Dự Vương, nên vừa liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân trong bức tranh.

Thấy tiểu cô nương này dám can đảm vẽ Dự Vương vào chung một bức tranh với nàng, ông liền cho là nàng ái mộ Dự Vương, cầu mà không được nên mới vẽ như vậy. Ông chỉ hơi kinh ngạc vì sự lớn mật của nàng, dù sao thì mấy tiểu cô nương mà vẽ người mình thương đều sẽ giấu đi, nào dám lấy ra đóng khung như vậy.

Nhìn nàng xinh đẹp như thiên tiên, phía sau còn có hai thị vệ, liền cho rằng nàng là cô nương trong gia đình giàu có nên cũng không dám nhiều lời, chỉ nghiêm túc mà đóng khung.

Cũng may là sau khi chưởng quầy mở bức tranh ra thì không có thêm ai tiến vào cửa tiệm, Lương Y Đồng lặng lẽ thở phào.

Sau khi đóng khung xong thì nàng thanh toán bạc, bởi vì còn nhiều thời gian nên nàng dứt khoát ôm bức tranh của mình đi dạo xung quanh cửa tiệm, ngắm nghía mấy bức tranh.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, khi nàng thấy có lẽ cũng sắp tới lúc rồi, đang định đi ra ngoài chờ Dự Vương thì lại thấy một người quen đi đến. Lương Y Đồng không khỏi lặng lẽ thở dài một tiếng.

Nàng xuất phủ không được bao nhiêu lần, vậy mà đã gặp phải hắn đến lần thứ hai, cũng không biết nên nói là xui xẻo hay có duyên nữa. Người đi vào chính là Tống Trần Khang.

Nàng đâu biết rằng, Tống Trần Khang chính là cố ý tìm nàng. Ngày ấy sau khi rời khỏi Dự Vương phủ, hắn thất hồn lạc phách hồi lâu, rồi để gã sai vặt lén đi điều tra một chút, Tống thị rốt cuộc đối xử với Lương Y Đồng như thế nào.

Kết quả, không tra thì không biết, tra rồi hắn mới phát hiện, cô mẫu luôn ôn hòa với hắn vậy mà lại tâm địa rắn rết, ngay cả biểu muội Lương Y Thiến cũng cực kỳ độc ác. Trước kia hắn chỉ nghĩ nàng ta tính tình trẻ con, khi không vui mới làm khó dễ Lương Y Đồng một chút. Vậy mà nàng ta lại làm những chuyện vô cùng táng tận lương tâm sau lưng hắn.

Sau khi tra xong, hắn muốn đi tìm Tống thị nói chuyện một phen, nhưng lại sợ đào cả ra chuyện Lương Y Đồng chết giả thì sẽ gây phiền toái cho nàng, hắn mới ẩn nhẫn chờ đợi.

Nhưng phụ thân lại vẫn kiên quyết muốn y cưới Lương Y Thiến làm chính thê, hắn liền nói việc này cho phụ mẫu. Ai ngờ mẫu thân lại chẳng ngạc nhiên chút nào, phụ thân thì không thể tin nổi, cũng cho người đi điều tra, tra xong thì lựa chọn im lặng. Lúc này hôn sự của hai người mới được bỏ qua.

Tống Trần Khang trái lo phải nghĩ, thật sự không yên tâm cho Lương Y Đồng nên mới phái người đi chú ý động tĩnh Dự Vương phủ một chút. Hai ngày trước khi nàng xuất phủ thì hắn đều bận, hôm nay rảnh mới có chạy đi gặp nàng.

Lương Y Đồng cũng không nghĩ là hắn tới tìm nàng, vì đội mũ có rèm nên nàng cũng không thèm chào hỏi hắn, trực tiếp muốn rời đi. Ai ngờ Tống Trần Khang lại lên tiếng, “Biểu muội.”

Thanh âm của thiếu niên trong sáng, còn mang theo chút vội vàng.

Nghe hắn gọi biểu muội, Lương Y Đồng nhíu mi, mím môi quay đầu, khuôn mặt nhỏ trở nên lạnh lùng, “Ngươi cho người theo dõi ta?”

Sợ nàng hiểu lầm, Tống Trần Khang vội vàng xua tay, “Không, không phải theo dõi, ta chỉ sợ biểu muội ở Dự Vương phủ không được tốt nên mới cho người để ý một chút, muốn hỏi xem biểu muội gần đây như thế nào mà thôi.”

Hắn giải thích xong thì khuôn mặt lập tức đỏ lên, lời này còn không phải thừa nhận là đã theo dõi nàng sao, còn không bằng nói ngẫu nhiên gặp được.

Ngũ quan của hắn tuấn lãng, khi gò má phiếm hồng thì vẫn vô cùng dễ nhìn. Kỳ thật lúc trước hắn đã quan tâm nàng rất nhiều, Lương Y Đồng thấy hắn quẫn bách như vậy thì sắc mặt cũng hòa hoãn đôi chút, thấp giọng nói: “Ta ở Dự Vương phu rất tốt, về sau ngươi không cần hỏi thăm ta nữa, ta sống như thế nào cũng không liên quan tới ngươi.”

Kỳ thật Lương Y Đồng cũng không cảm thấy Tống Trần Khang thích nàng, chỉ là cùng nhau lớn lên nên mới có thiện cảm, lại vì thương tiếc nàng nên muốn cưới nàng mà thôi. Tâm ý của hắn là tốt, tuy có làm nàng gặp phiền toái nhưng cũng không phải cố ý. Lương Y Đồng không muốn trách hắn, chỉ muốn phủi sạch quan hệ mà thôi.

Nàng nói xong thì muốn ôm bức tranh ra khỏi cửa tiệm, miễn cho Dự Vương trở lại mà không nhìn thấy nàng. Ai ngờ vừa thấy nàng muốn đi, Tống Trần Khang đã cuống lên, duỗi tay bắt lấy cổ tay của nàng, “Biểu muội, ta biết muội muốn phủi sạch quan hệ với ta, nhưng ta thật sự không có ác ý. Nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện, chúng ta đi chỗ khác nói được không? Về sau ta sẽ không quấy rầy muội, ta chỉ muốn đảm bảo muội ở Vương phủ không phải chịu khổ mà thôi.”

Thấy người chung quanh nhìn bọn họ, Lương Y Đồng nhăn mày, cho dù đội mũ che mặt, người khác không nhìn được mặt nàng, nàng cũng không muốn thân cận với một nam nhân như thế. Nàng giãy giụa một chút, nhưng Tống Trần Khang lại không có ý định buông ra.

Bởi vì cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ hắn đã nắm tay nàng không ít lần. Lúc này vì sốt ruột, hắn cũng quên chuyện nam nữ bất thân, chỉ muốn nói chuyện với nàng.

Lương Y Đồng tránh không được thì nhíu mi, nhìn hắn nói, “Chúng ta không có gì để nói, ta đã nói là ta sống rất tốt, ngươi không tin thì ta cũng chẳng có cách nào. Tống Trần Khang, nếu ngươi nghĩ cho ta thì buông tay đi, về sau đừng quấy rầy ta nữa.”

Lương Y Đồng vẫn chưa nhìn thấy Dự Vương đã quay lại, sau khi xe ngựa dừng lại ở quán trà, hắn mới phát hiện nàng không ở bên trong. Đoán được là nàng còn ở trong cửa tiệm kia, hắn dứt khoát xuống xe ngựa, ai ngờ đứng từ xa đã thấy một nam tử trẻ tuổi gắt gao nắm lấy cổ tay nàng, hai người đang thân mật mà nói cái gì đó.

Lương Y Đồng đội mũ che mặt nên Dự Vương không nhìn rõ biểu tình trên mặt nàng, mà thần sắc của hắn thì lại có chút khó coi. Hắn còn chưa từng nắm tay nàng thân mật như vậy, thế mà nam tử bên kia lại nắm rồi, Dự Vương thực sự vô cùng khó chịu.

Hắn lạnh lùng đi tới, sau khi đến gần thì nghe được Tống Trần Khang nói.

“Biểu muội, ta biết muội chịu nhiều ủy khuất nên mới muốn phủi sạch quan hệ với Lương phủ và ta. Nhưng Lương phủ là Lương phủ, ta là ta, sau khi biết bọn họ đối xử với muội như vậy thì trong lòng ta cũng chịu không nổi, cũng rất căm hận bản thân không thể bảo vệ cho muội. Ta biết muội muốn ở lại Dự Vương phủ, nhưng Vương phủ thật sự là nơi dễ sống sao? Dự Vương nổi tiếng máu lạnh vô tình, sao có thể chăm sóc cho muội?”

Thấy hắn dám nói xấu Dự Vương, Lương Y Đồng giận đến sôi máu, đang muốn đá hắn một cái thì nghe thấy thanh âm thâm trầm của nam nhân vang lên, “Ta có thể chăm sóc cho nàng ấy hay không thì liên quan gì đến ngươi? Vương phủ không phải nơi dễ sống, chẳng lẽ Trường An Hầu phủ của ngươi thì dễ?”

Thấy Dự Vương tới, trong mắt Lương Y Đồng hiện lên sự kinh hỷ, lại bắt đầu giãy giụa, nhưng Tống Trần Khang vẫn nắm chặt cổ tay nàng, nàng căn bản không tránh đi được. Dự Vương nhìn một màn này thì đôi mắt càng âm trầm hơn.

Hắn trực tiếp đi qua, lạnh lùng liếc Tống Trần Khang. Ánh mắt này của hắn vô cùng lạnh lẽo, lại giống như ẩn giấu một cơn bão táp, cực kỳ dọa người. Trong lòng Tống Trần Khang run lên một chút, vô thức buông lỏng tay.

Dự Vương cầm lấy cánh tay vừa được Tống Trần Khang buông ra, kéo tiểu cô nương vào trong lòng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.