Kiều Thê Khó Dỗ

Kiều Thê Khó Dỗ – Chương 117



Bộ dáng đòi hôn của tiểu cô nương vô cùng đáng yêu, Dự Vương không nhịn được mà bật cười. Hắn quỳ một gối ở trên giường, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng một cái, Lương Y Đồng vẫn cong cong môi.

Nàng không ngăn được trái tim đập thình thịch, tay ôm lấy cổ hắn. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ về phía hắn, “Còn muốn hôn.”

Lần đầu nàng dính người như vậy, cũng là lần đầu thẳng thắn biểu đạt khát vọng, trong lòng Dự Vương mềm vô cùng, vì thời gian còn sớm, hắn lại lần nữa cúi đầu hôn lên môi tiểu cô nương.

Nàng cũng trông bầu vẽ gáo, hôn trả hắn, bất luận là chạm nhẹ hay hôn sâu thì đều có chút tương tự với động tác của hắn, chẳng qua là da mặt tiểu cô nương có chút mỏng, không giống hắn, nên hôn rất khắc chế.

Một nụ hôn kết thúc, thân thể của nàng cũng mềm đi, vô lực mà dựa vào trong lòng hắn. Dự Vương vẫn còn duy trì tư thế quỳ một gối, chân đã có chút tê rần.

Hắn bất động thanh sắc thả chân xuống dưới, cúi người hôn lấy lỗ tai phấn nộn của tiểu cô nương. Lương Y Đồng sợ ngứa, nhịn không được mà trốn một chút, cười hì hì, cũng hôn lỗ tai hắn.

Chân của Dụ Vương vẫn còn tê, hắn không trốn, để tiểu cô nương hôn một cái, Lương Y Đồng hôn xong mới nhịn không được mà đánh giá lỗ tai hắn. Đây là lần đầu nàng quan sát hắn như vậy, cho dù biết da hắn trắng, ngoại hình tuấn mỹ, Lương Y Đồng cũng không dự đoán được lỗ tai hắn lại đẹp như vậy.

Lỗ tai của hắn có kích thước vừa phải, vành tai cũng hơi hồng hào, làm nàng có chút muốn duỗi tay xoa bóp. Lương Y Đồng nhịn không được mà duỗi tay sờ thử một chút, cười nói: “Vương gia thật biết cách lớn lên.”

Hắn tất nhiên nghe hiểu ý tứ của nàng, ở trong đáy lòng hắn, không có ai biết cách lớn lên như nàng, bằng không thì sao hắn lại nhìn mãi không đủ. Hắn rõ ràng không phải người ham mê sắc đẹp, nhưng mỗi lần gặp nàng, quân binh trong lòng hắn đều tan rã. Lúc mới bắt đầu chỉ có chút để bụng nàng mà thôi, bất tri bất giác, rễ tình đã cắm sâu, đời này thật sự là không phải nàng thì không được.

Chuyện của Chử Tuyết, Dụ Vương căn bản không cố tình cho người điều tra. Hắn vốn không thèm để ý nàng ta hoài thai hài tử của ai, chẳng sợ chuyền ra ngoài sẽ khiến thanh danh của hắn không tốt, hắn cũng không cố tình làm khó.

Có lẽ là vì Lương Y Đồng có thai, hắn có chút thương tiếc với mấy hài tử, thậm chí còn không sai người diệt trừ hài tử này.

Lương Y Đồng cũng cảm thấy chỉ cần đuổi nàng ta đi là được, không cần thiết phải tạo sát nghiệp. Dù sao thì tuy lúc trước Chử Tuyết có tâm tư tranh sủng, nói đến cùng là cũng cố giữ vị trí mà thôi, cũng không phải là quá tệ.

Dự Vương tìm một lý do trục xuất Chử Tuyết khỏi Vương phủ, Minh Song là nha hoàn của nàng ta, tất nhiên cũng bị đuổi đi.

Sau khi bị đuổi, Minh Song gửi lời nhắn vào trong cung, nói muốn gặp Thái hậu một lần. Nàng ta nguyên bản là cung nữ của Từ Ninh cung, cũng coi như được Thái hậu yêu thích. Lúc trước, nếu biết được Minh Song bị đuổi, Thái hậu sẽ tức đến chết, chỉ cảm thấy Dự Vương đang vả mặt bà ta, nhưng lúc này bà ta lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Bà ta từng lén lút ngáng chân Dự Vương không ít lần, bà ta cũng luôn cho rằng, Dự Vương chỉ cần có cơ hội thì sẽ trả thù bà ta, hiện giờ bà ta mới biết, hết thảy đều chỉ là phán đoán của bà ta.

Hắn so với tưởng tượng của bà ta thì cường đại hơn nhiều, cũng khoan dung hơn nhiều. Chỉ cần hắn nguyện ý, lúc nào hắn cũng có thể đánh bại bà ta. Lúc trước bà ta luôn cho rằng hắn sẽ mưu phản, hiện giờ, sau khi bản thân rơi vào cảnh ngộ không tốt, bà ta mới nghĩ thông suốt được một số việc.

Kỳ thật hắn có không ít cơ hội có thể mưu phản. Nếu hắn thật sự muốn ngôi vị Hoàng đế, lần trước khi Hoài Vương ám sát Hoàng thượng, hắn căn bản không cần giết chết toàn bộ đám người Hoài Vương, hoàn toàn có thể giả vờ cứu giá thất bại. Nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện, Thái tử lại vẫn còn trẻ, hắn có thể nhân cơ hội làm Nhiếp Chính Vương, tất nhiên có thể một bước nắm giữ triều chính.

Thấy hắn hiện giờ vậy mà lại tận tâm tận lực dạy dỗ Thái tử, Thái hậu ít nhiều cũng có chút cảm khái, trong một nháy mắt nào đó, bà ta còn từng có một ý nghĩ, có phải lúc trước bà ta rất quá đáng với hắn không?

Lúc này nghe cung nữ nói Minh Song Muốn gặp mình, bà ta phất tay, nhàn nhạt nói: “Chuyện của Dự Vương phủ, về sau ai gia lười quan tâm đến, cho nàng ta một chút bạc, để nàng ta về nhà nghỉ ngơi đi thôi, không cần hồi cung nữa.”

Cung nữ đồng ý, lập tức lui xuống, Thái hậu lại nói: “Thôi, vẫn là cho nàng ta vào đi, dù sao cũng phải đi, xem xem nàng ta có chuyện gì muốn nói.”

Minh Song rất nhanh đã được gọi vào. Nàng ta đã hơn hai năm không gặp Thái hậu, vừa tiến vào Từ Ninh cung đã quỳ xuống, nói hết những chuyện xảy ra trong Dự Vương phủ.

Nàng ta nói xong, không chỉ có các ma ma ngây ngẩn cả người, mà Thái hậu cũng thực khiếp sợ, hiển nhiên không dự đoán được Chử Tuyết lại dám làm ra chuyện này, “Dự Vương thật sự không phạt nàng ta à?”

Minh Song nói: “Không hề, hài tử trong bụng nàng ta cũng vẫn còn.”

Nghe được lời này, mí mắt của Thái hậu giật giật, “Hay là hài tử trong bụng nàng ta kỳ thật là của Dự Vương? Hắn chỉ vì ngại Dự Vương phi nên mới không thừa nhận?”

Thái hậu nói xong, lại tự mình phủ nhận suy đoán này. Nếu hài tử thật sự là của hắn, sao hắn có thể đuổi người đi? Cho dù nuôi ở biệt trang cũng được, mà hắn lại nói đuổi là đuổi.

Cho dù hắn có sủng ái Dự Vương phi, cũng không có khả năng làm bậy chuyện con nối dõi. Hơn nữa, hắn xác thật không dao động với nữ sắc, mấy năm nay, bên người hắn chỉ có một mình Lương Y Đồng mà thôi.

Thái hậu lẩm bẩm: “Hắn cũng rất rộng lượng.”

Cho dù hắn chưa từng sủng hạnh Chử Tuyết, nhưng nàng ta trên danh nghĩa vẫn là người của hắn, nếu nam nhân kia dám chạm vào Chử Tuyết thì chính là không đặt hắn ở trong mắt, hắn vậy mà còn trực tiếp thành toàn cho bọn họ.

Thái hậu tất nhiên không biết, Dự Vương không đối phó với nam nhân này, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì người kia căn bản không biết Chử Tuyết là người của Vương phủ.

Người nọ cùng Chử Tuyết chỉ là quen biết từ bé, sau khi lớn lên mới gặp lại. Khi Chử Tuyết đi mua vải thì mới phát hiện hắn mở tiệm vải, hiện giờ rất phát đạt. Kỳ thật bọn họ chỉ gặp mặt hai lần, lần đầu là khi mua vải ngẫu nhiên gặp, một lần khác là tâm tình của Chử Tuyết không tốt. Nàng ta không có bằng hữu, vào ngày giỗ của phụ mẫu, nàng ta rất khó chịu, những ngày tháng ở trong Dự Vương phủ, nàng ta cũng không thể ngóc lên nổi.

Sau khi nàng ta xuất phủ, bất tri bất giác đã đến chỗ của hắn. Dù sao thì khi còn nhỏ, Lâm đại ca vô cùng chăm sóc nàng ta. Thấy nàng ta thất hồn lạc phách, hắn mới đưa nàng ta vào trong viện, khuyên giải an ủi một phen. Kỳ thật là hắn thích Chử Tuyết, vốn dĩ cũng không muốn chiếm tiện nghi của nàng ta, thấy nàng ta tâm tình không tốt, cái bụng lại kêu không ngừng, hắn mới lấy rượu ngon ra đãi nàng ta một bữa. Hai người cùng nhau uống rượu, sau đó mới không khống chế được.

Sau khi Chử Tuyết bị đuổi đi, trong phủ chỉ còn lại một mỹ nhân, sợ lại làm ra chuyện gì khiến Lương Y Đồng bực bội, Dự Vương muốn đuổi nốt đi.

Hắn trực tiếp để Tiêu Lĩnh cho Lý Linh Nhi một ít bạc, muốn đuổi nàng ta ra khỏi phủ, ai ngờ nàng ta lại không chịu đi, nói một nữ từ nhu nhược như nàng ta, lại không có người thân, thật sự đi thì chỉ sợ không được mấy ngày đã chết. Nàng ta cũng khá thông minh, không hề đề cập đến việc cầu kiến Dự Vương, chỉ nói muốn gặp Vương phi một lần.

Lương Y Đồng cũng không hiểu biết về nàng ta, không thể kết luận nàng ta có thể làm ra chuyện gì xấu không. Vì “chuyện của Chử Tuyết” ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới nàng, lúc này cũng lười gặp nàng ta, nói thẳng: “Nàng ta cầu tình cũng vô dụng, để nàng ta đi đi thôi, nếu sợ xảy ra chuyện thì cho nàng ta đến thôn trang của ta đi, dù sao cũng có miếng ăn.”

Lương Y Đồng chung quy vẫn là có chút mềm lòng. Lúc trước nếu không phải Dự Vương thu lưu nàng, nàng cũng không thể bảo đảm bản thân sẽ biến thành dạng gì.

Ai ngờ Lý Linh Nhi này cũng là một nữ tử đáng kinh ngạc, thấy Dự Vương phi thà rằng thu lưu cũng không muốn gặp mặt mình, nàng ta trực tiếp nhờ Tiêu Lĩnh chuyển lời, nói nàng ta muốn gả đi. Nàng ta không có yêu cầu gì, mong Vương phi giúp nàng ta tìm một thị vệ phẩm hạnh không tồi, chỉ cần đối phương nguyện ý cưới nàng ta là được.

Lương Y Đồng có chút kinh ngạc.

Thời đại này, địa vị của nữ tử kỳ thật rất thấp, đặc biệt là mấy nữ tử làm thị thiếp hay thông phòng, địa vị càng thấp hèn hơn. Có một số phú thương thường xuyên tặng sủng thiếp của chính mình cho một ít quan viên có thân phận địa vị cao hơn.

Dự Vương lại chưa từng chạm vào nàng ta, chỉ coi nàng ta như vật trang trí, nếu nàng ta muốn gả cho người thì không phải không thể. Lương Y Đồng nghĩ nghĩ một chút thì hỏi Dự Vương, thấy Dự Vương không có ý kiến gì, nàng mới nói với Tiều Lĩnh, để hắn giúp hỏi thử xem có người nguyện ý cưới nàng ta không.

Ngũ quan của Lý Linh Nhi cũng không giống Lương Y Đồng, nguyên bản là khí chất có chút giống, nhưng là do cố tình ngụy trang. Sau khi biết Dự Vương cùng Dự Vương phi không thích dáng vẻ đó, nàng ta lập tức dỡ bỏ ngụy trang, lúc này nàng ta lại cực kỳ giống Tuyết Trản.

Không ít thị vệ của Dự Vương phủ đều chưa có thê tử, sau khi biết được Lý Linh Nhi muốn gả cho thị vệ thì đã vải người động tâm rồi. Dù sao thì nàng ta thật sự xinh đẹp, khoảng thời gian này ở trong Vương phủ rất an phận, thấy Vương gia không có ý chạm vào nàng ta thì không hề có tâm tư bò giường, khi lựa chọn đứng về phe Dự Vương cũng rất thông minh, mấy thị vệ đều nhìn những hành động của nàng ta ở trong mắt.

Khi Tiêu Lĩnh nói đến việc này, có năm người nguyện ý cưới nàng ta. Lương Y Đồng để Lý Linh Nhi đi gặp mấy người này, cuối cùng, nàng ta chọn một người thành thật nhất trong số đó.

Thấy nàng ta thật sự muốn có một cuộc sống sinh hoạt bình thường, Lương Y Đồng cũng để nàng ta xuất giá từ Vương phủ. Hôn lễ không làm quá lớn, bày tiệc ở nhà thị vệ kia, ngày thành thân, hắn tự mình cõng nàng ta về, từ lúc xem mắt đến thành thân cũng chỉ có mười ngày.

Lý Linh Nhi lại rất vui mừng, trước khi được phu quân cõng khỏi Dự Vương phủ còn cố ý chạy tới Thanh U đường dập đầu với Lương Y Đồng, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Chuyện hai người bọn họ thành thân không gây ra bao nhiêu sóng gió trong kinh thành, trà dư tửu hậu, mọi người cũng chỉ nghị luận đơn giản một chút. Mấy mỹ nhân mà Thái hậu thưởng tới đều đã bị Dự Vương đuổi đi rồi, cũng chỉ có thể nói, hắn thực sự rất sủng ái Dự Vương phi.

(Trà dư tửu hậu: chỉ những lúc thong thả sau khi uống trà, thưởng rượu)

Bọn thị vệ trong phủ lại có chút động tâm tư, thấy huynh đệ tốt cưới mỹ nhân, mấy người có ý với Tuyết Mai cùng Ngọc Cầm mỗi lần đi ngang qua Thanh U đường thì đáy lòng đều có chút nóng nảy.

Lương Y Đồng đã nhìn thấy vài thị vệ chủ động nói chuyện với Tuyết Mai rồi.

Kỳ thật nàng vẫn luôn nhớ tới chuyện hôn nhân của Tuyết Mai, thấy Tuyết Mai không có tâm tư gì, bọn thị vệ lại rất khắc chế, nàng mới chưa từng nhúng tay vào.

Vì gả cho Dự Vương, nàng mới phát hiện, lưỡng tình tương duyệt có bao nhiêu quan trọng, tất nhiên không hy vọng Tuyết Mai tùy tiện gả đi. Sau khi Lý Linh Nhi thành thân, nàng gọi Tuyết Mai tới trước mặt, cười nói: “Mấy ngày gần đây, ta nhìn thấy vài thị vệ cùng ngươi nói chuyện, ngươi có nhìn trúng người nào không?”

(Lưỡng tình tương duyệt: yêu thích, song phương đều có tình cảm với nhau)

Da mặt của Tuyết Mai mỏng, gương mặt lập tức đỏ lên, “Cái gì mà nhìn trúng với không nhìn trúng? Vương phi chớ có trêu ghẹo nô tỳ, bọn họ có việc nên mới tìm nô tỳ nói chuyện, người đừng hiểu lầm.”

Lục Tú đứng thủ ở cửa, nghe vậy thì đôi mắt giật giật. Lúc này nàng cùng Tuyết Mai đã sớm trở nên thân thiết, vì tỷ tỷ trong trí nhớ nàng cũng ôn nhu như vậy, trong đáy lòng. Lục Tú thậm chí đã coi Tuyết Mai như tỷ tỷ.

Thấy Vương phi đang nói chuyện chung thân đại sự của Tuyết Mai, Lục Tú thò đầu vào trong xem xét, nhanh miệng nói: “Vương phi hiểu lầm cái gì chứ? Một người có việc tìm tỷ thì thôi đi, như thế nào mà ba ngày hai bữa lại có người đến tìm? Tỷ có thể giúp, bọn ta cũng có thể nha, như thế nào lại không có ai tìm ta?”

Khi nàng nói lời này, biểu cảm rất vô tội, linh động hơn lần đầu gặp mặt rất nhiều, sườn mặt thanh tú cũng mang theo chút trêu ghẹo. Tuyết Mai chỉ cảm thấy hiện giờ nàng quá bỡn cợt, âm thầm trừng nàng một cái.

Lương Y Đồng có chút buồn cười, che môi, rất vui vẻ với sự hỗ trợ của Lúc Tú, còn phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, ta cũng thấy bọn họ chỉ đến tìm ngươi.”

Gương mặt trắng tuyết của Tuyết Mai lập tức đỏ bừng.

Thấy Vương phi có ý bảo mình đi khuyên nhủ, Lục Tú đáp lại nàng bằng một ánh mắt không thành vấn đề, thảnh thơi cười nói: “Chỉ vậy thôi đã đỏ mặt rồi? Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, không có gì phải ngượng ngùng cả. Tỷ xem Lý Linh Nhi kia dũng cảm thế nào đi, Tuyết Mai tỷ tỷ cũng phải nhanh gả cho người ta đi thôi, hiện giờ Vương phi có thai trong người, đừng để người ấy nhọc lòng.”

Tuyết Mai lại trừng Lục Tú một cái, muốn để nàng câm miệng. Nếu Lục Tú mà dễ dàng câm miệng như vậy thì không phải Lục Tú rồi, nàng cười, “Tỷ trừng ta thì có tác dụng gì? Mau gả cho người ta mới là chuyện quan trọng.” Thấy nàng ấy nói mãi không ngừng, lúc này Tuyết Mai mới đỏ mặt đáp trả một câu, “Không phải muội cũng chưa gả sao? Bớt trêu ghẹo ta lại!”

Lục Tú nói như chuyện đương nhiên: “Ta còn nhỏ nha, chờ đến khi ta hai mươi, ta nhất định sẽ gả ra ngoài. Ta không có giống tỷ đâu, nếu ta nhìn trúng ai thì sẽ trực tiếp trói đi, mới không có giống tỷ, thậm chí còn không dám cho người ta biết tâm ý.”

Lời này của Lục Tú như sấm sét giữa trời quang, không chỉ khiến Tuyết Mai cứng người, ngay cả Lương Y Đồng cũng kinh ngạc cực kỳ, căn bản không dự đoán được Tuyết Mai đã có ý trung nhân. Năng lực quan sát của Lục Tú vẫn luôn rất lợi hại, nàng cơ hồ là lập tức tin rồi.

Lời này của Lục Tú như sấm sét giữa trời quang, không chỉ khiến Tuyết Mai cứng người, ngay cả Lương Y Đồng cũng kinh ngạc cực kỳ, căn bản không dự đoán được Tuyết Mai đã có ý trung nhân. Năng lực quan sát của Lục Tú vẫn luôn rất lợi hại, nàng cơ hồ là lập tức tin rồi.

Lương Y Đồng nhịn không được mà nhìn Tuyết Mai, Muốn hỏi xem nàng có ý với ai, lại thấy biểu tình của Tuyết Mai có chút không thích hợp. Nguyên bản là nàng còn có chút thẹn thùng, bây giờ thì cả khuôn mặt đều trắng bệch, nói với Lục Tú: “Muội chớ có nói bậy.”

Lục Tú tự biết là mình lỡ lời, nàng tất nhiên đã nhìn ra Tuyết Mai không tự tin nên mới không cho người nọ biết tâm ý của mình. Nhưng đối với Lục Tú mà nói, Tuyết Mai ôn nhu thiện lương, dù là ai cưới được cũng có phúc khí rất lớn, lại sợ lời nói của mình tạo gánh nặng cho Tuyết Mai, đôi mắt Lục Tú mới giật giật, vội vàng xin lỗi, “Là ta hồ ngôn, Tuyết Mai tỷ tỷ chớ bực.”

Tuyết Mai lắc lắc đầu, cũng không chỉ trích gì.

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, thấy biểu tình của Tuyết Mai không thích hợp, nàng nhịn không được mà để Lục Tú lui ra ngoài, nhỏ giọng hỏi Tuyết Mai, “Được lắm, chuyện lớn như vậy mà ngươi lại giấu ta, thực sự có ý trung nhân rồi sao?”

Khuôn mặt trắng như ngọc của Tuyết Mai lại ửng đỏ, nàng rũ mắt, thả nhẹ âm thanh, nghe rất ôn nhu, “Không phải, nô tỳ không phải cố ý giấu người, hơn nữa cũng không phải ý trung nhân, chỉ là có chút hảo cảm mà thôi. Nô tỳ tự biết bản thân không xứng với hắn, cũng không có tâm tư gì khác, Vương phi chớ hỏi.”

Lương Y Đồng vốn nhọc lòng chuyện hôn nhân của nàng, sao có thể nguyện ý từ bỏ như vậy. Biết là Tuyết Mai da mặt mỏng. Lương Y Đồng cũng không ép hỏi nàng, chỉ nói: “Không cho ta hỏi cũng được, nhưng ngươi đừng tự coi nhẹ mình. Với tính tình này của ngươi, nói không chừng đối phương cũng thích người đấy.”

Ánh mắt Tuyết Mai có chút ảm đạm, tất nhiên là biết Tiêu Lĩnh không có ý với mình.

Sau khi Tuyết Mai lui ra, Lương Y Đồng nhịn không được mà gọi Lục Tú tới, hỏi thử ý trung nhân của Tuyết Mai là ai.

Khi biết được là Tiêu Lĩnh, Lương Y Đồng có chút kinh ngạc, thật sự cảm thấy ánh mắt của Tuyết Mai thật tốt. Tiêu Lĩnh đi theo Dự Vương nhiều năm, có thể nói là phụ tá đắc lực của Dự Vương, hắn không chỉ có năng lực cực kỳ xuất sắc, tướng mạo cũng rất ưa nhìn.

Đừng nói là Tuyết Mai, nghe nói còn có một quý nữ trong kinh cũng thích Tiêu Lĩnh, vì nàng ta chỉ muốn gả cho Tiêu Lĩnh, phụ thân nàng ta còn nhờ Dự Vương giúp.

Nhưng Tiêu Lĩnh lại không muốn cưới nàng ta, Dự Vương tất nhiên sẽ không ép, lấy lý do hắn có hôn ước mà uyển chuyển từ chối.

Tuyết Mai hiếm khi có ý với ai, Lương Y Đồng tất nhiên không muốn từ bỏ, buổi tối đã nhịn không được mà hỏi Tiêu Lĩnh có thích cô nương nào chưa.

Dự Vương thấy nàng lại muốn làm bà mai, hắn có chút buồn cười, ôm nàng ngồi lên đùi mình, “Làm bà mai thành nghiện rồi à?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Y Đồng đỏ lên, tất nhiên không phải nghiện. Chuyện của Lý Linh Nhi cũng không phải nàng chủ động thu xếp, mà nàng lại vốn dĩ luôn nhọc lòng chuyện hôn nhân của Tuyết Mai.

Dự Vương ôm vòng eo còn chưa lớn của nàng, trêu đùa: “Nói cho nàng cũng không phải không được, lấy lòng ta như thế nào đây, hửm?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.