Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Đêm Đông Hôn Đóa Hồng – Chương 71: Thời niên thiếu 4



Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của cấp ba, đám trẻ trong khu chung cư Lung Hồ chỉ có một mình Cố Dữ Thâm có thành tích tốt, những người khác đều tụt lại phía sau, phàn nàn về kỳ thi cuối kỳ lần này.

Nhưng không có tiếng phàn nàn nào từ Nam Tri.

Cô không cần tham gia kỳ thi lần này —— vì nó trùng với trận chung kết của một cuộc thi múa ba lê, mà cuộc thi lần này rất có giá trị, nếu đạt được thành tích tốt thì sẽ giúp đỡ rất lớn với sự nghiệp múa ba lê sau này của Nam Tri.

Nên là giữa kỳ thi cuối kỳ và cuộc thi múa ba lê, Nam Tri chọn cái sau.

Trận chung kết không tổ chức ở Bắc Kinh, mà ở thành phố S.

Cuối tuần, Nam Tri ngồi tàu cao tốc đến thành phố S trước hai ngày. Mấy ngày nay ba Nam bận rộn công việc nên không đi cùng cô được, là mẹ Nam đi cùng cô.

Vì cuộc thi lần này, Nam Tri dường như nhốt mình trong phòng luyện múa mấy ngày.

Cô đã luyện tập cho buổi biểu diễn rất nhiều lần, để cơ bắp ghi nhớ.

Nhưng vào đêm trước cuộc thi, mẹ Nam nhận được cuộc điện thoại nói trong lúc ba Nam khảo sát dự án, bị tai nạn thang máy, rơi từ tầng hai xuống, cũng may có đội mũ an toàn, cũng sơ cứu kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là phải ở lại bệnh viện quan sát thêm.

Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, mẹ Nam đành phải về trước, bà dặn dò Nam Tri thi thật tốt, rồi vội vàng rời đi.

Vốn dĩ Nam Tri định thi xong, ngày hôm sau mới về lại Bắc Kinh, bây giờ cô hủy phòng khách sạn đêm hôm đó, đổi vé tàu cao tốc, vừa thi xong thì lên tàu về.

Từ nhỏ đến lớn cô thường đến nơi khác để tham gia cuộc thi, cũng có thể chăm sóc bản thân mình, chỉ là cô lo lắng cho ba, cả đêm ngủ không ngon.

Ngày diễn ra cuộc thi, sau cánh gà rất nhộn nhịp.

Nam Tri rút thăm được thứ tự biểu diễn cuối cùng, đây không phải là một thứ tự biểu diễn tốt, càng về sau ban giám khảo càng mệt, nếu như không thể làm cho họ thấy ấn tượng, có thể cô ấy chỉ có thể đạt được điểm tiêu chuẩn.

Nam Tri ngồi trang điểm trước gương sau cánh gà, trong đầu rất loạn.

Cũng may lúc cô chuẩn bị biểu diễn thì ba gọi điện đến, nói ông không sao, không có gì nghiêm trọng, bảo cô thi cho thật tốt.

Nghe được giọng của ba, lúc này Nam Tri mới bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có tâm trạng đọc tin nhắn.

Tin nhắn trong nhóm.

Mọi người trong nhóm chúc cô thi tốt.

Nam Tri cảm ơn mọi người, sau đó lại nhận được tin nhắn mới, không phải tin nhắn nhóm —— là tin nhắn thoại của Cố Dữ Thâm.

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô mở lên.

Giọng nói của cậu thiếu niên trầm trầm, mang theo ý cười: “Thi thật tốt nhé.”

Chỉ có bốn chữ.

Nam Tri cong môi, cô cảm ơn.

MC trên sân khấu nói “Sau đây mời thí sinh tiếp theo, Nam Tri, chuẩn bị sẵn sàng”, Nam Tri vội vàng cất điện thoại vào trong túi xách, đến bên cạnh sân khấu chuẩn bị.

Cuộc thi lần này không cho điểm ngay lập tức mà phải dựa vào kết quả trước đó, nên giờ phút này có nhiều người đã về rồi, bên trong không còn nhiều người.

Cuối cùng đến lượt Nam Tri.

Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười, rồi bước lên.

Dưới sân khấu chỉ còn giám khảo ngồi hàng đầu tiên, tạo ra áp lực vô hình.

Cũng may là kinh nghiệm biểu diễn của Nam Tri rất nhiều, cô cố gắng loại bỏ tất cả các yếu tố bên ngoài và tập trung toàn bộ vào điệu múa, thực sự là “tà áo mây nhẹ nhàng gọi bướm, vòng eo thon nghiêng mình xoắn sợi dây tơ”.

Điệu múa của Nam Tri và các vũ công đồng trang lứa hoàn toàn khác nhau.

Cô không chỉ múa các động tác một cách chuẩn mực, từ màn biểu diễn của cô, có thể cảm nhận được sự hòa mình và đam mê của cô đối với nghệ thuật múa, như là để tâm hồn điều khiển các động tác đó.

Cuối cùng, dưới ánh đèn sáng chói, Nam Tri cúi người cảm ơn.

Các vị giám khảo đứng dậy vỗ tay cho Nam Tri.

Cuộc thi kết thúc, Nam Tri thay quần áo, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà hát.

Hội trường rộng như vậy chỉ còn một mình cô.

Khi bước ra khỏi hội trường, Nam Tri mới nhận ra ngoài trời đang mưa to, bên trong cách âm tốt, cô không phát hiện ra.

Gió rất lớn, thổi qua ầm ầm, thổi lá rụng bay đầy trời, tiếng gió rất đáng sợ.

Nam Tri đứng ở cửa nhà hát, mưa to gió lớn làm cô không dám ra ngoài.

Dì lao công lên tiếng: “Cô gái nhỏ, mau về nhà đi, địa hình ở đây thấp, cứ tiếp tục mưa thế này thì lát nữa sẽ ngập đấy.”

“Vâng, cháu cảm ơn dì.” Nam Tri nói.

Không có cách nào, vé tàu cao tốc cũng gần hết hạn, taxi cũng không thể vào trong nhà hát, phải đi ra ngoài.

Nam Tri gọi một chiếc taxi, che ô đi ra ngoài.

Gió rất lớn, Nam Tri cầm ô nhưng gần như không thể đi tiếp được, ngay sau đó, một cơn gió lại thổi đến, ô bị lật ngược lại, bị thổi đi thật xa, mưa trút xuống người cô.

Nam Tri cầm túi che đầu rồi chạy về phía trước, khó khăn lắm mới chạy đến trạm xe buýt bên ngoài nhà hát, quần áo tóc tai đều đã ướt, muốn khốn khổ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Chưa kịp thở phào, tài xế taxi đã gọi điện thoại đến.

Nói đoạn đường đến nhà hát bị ngập, xe không đi được, đành phải hủy đơn.

Nam Tri thử gọi xe lại lần nữa, đều không được, mưa lớn quá.

Thời gian cứ thế trôi qua, cô đã bỏ lỡ chuyến tàu cao tốc.

Quần áo ướt sũng dính lên người, vừa khó chịu vừa lạnh lẽo, không biết cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, Nam Tri sợ là cứ tiếp tục mưa như vậy sẽ rất nguy hiểm, đến khi nước dâng cao, cô không thể ra ngoài được.

Cô mở bản đồ trên điện thoại, xem gần đây có nơi nào giúp được không.

Cô phát hiện có một đồn cảnh sát cách đây 800m.

Không do dự nữa, Nam Tri dầm mưa đi đến đồn cảnh sát, lúc đi qua chỗ trũng, nước đã ngập đến bắp chân.

Lúc đến đồn cảnh sát, Nam Tri đã mệt rồi, cô ướt như chuột lột, từ trước đến giờ chưa từng khó khăn như vậy.

Cảnh sát trực ca nhanh chóng chạy tới: “Em gái, em sao vậy? Không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Nam Tri kể tình hình của mình vói cảnh sát.

“Vậy em liên lạc với phụ huynh chưa?”

“Vẫn chưa.”

Vốn dĩ Nam Tri không muốn ba mẹ lo lắng, nhưng với tình hình bây giờ, không nói thì bọn họ sẽ càng lo lắng hơn, cô định gọi điện thoại, kết quả vừa mở điện thoại ra, điện thoại đã không dùng được.

Không biết là bị ướt hay là hết pin.

Cuối cùng cô lấy điện thoại của cảnh sát để gọi điện.

Mẹ Nam hoảng hốt, vô cùng lo lắng, nói bà lập tức đến đó một chuyến.

Nam Tri cố mỉm cười như không có gì, bảo mẹ đừng vội, cũng không cần đến đây đâu, ở đây mưa to nên đi đường không an toàn, cô nói lát nữa đặt khách sạn ở một đêm, ngày mai về nhà.

Khó khăn lắm mới làm mẹ yên lòng, để mẹ tin cô thật sự không sao.

Trả điện thoại lại cho cảnh sát, anh nhìn Nam Tri rồi nói: “Em ở đây thêm một lúc rồi đi, ở đây nhiều sông, mưa đang to nên ra ngoài không an toàn.”

“Vâng, cảm ơn chú.”

Một lát sau, cảnh sát đưa cho Nam Tri một chiếc khăn khô.

Nam Tri nhận lấy rồi cảm ơn, cô tháo tóc ra, dùng khăn lau khô cơ thể.

Bầu trời dưới cơn mưa bão trông rất đáng sợ, mây đen kịt, sấm sét rền vang.

Lần đầu tiên Nam Tri gặp chuyện thế này, cô đang ở một mình, ngay cả tối nay ở đâu cũng chưa biết, ba đột nhiên bị thương, áp lực từ cuộc thi, đủ loại xúc cảm chồng chéo lên nhau làm chóp mũi cô cảm thấy chua xót, khóe mắt cũng ửng đỏ, khó khăn lắm mới kiềm lại được để không rơi nước mắt.

Nam Tri dựa vào tường, nửa ngủ nửa mê, cho đến khi được cảnh sát đánh thức, nói mẹ cô gọi điện thoại lại.

Nam Tri nghe máy, mẹ nói: “Tư Tư, vừa rồi Dữ Thâm nói với mẹ đúng lúc thằng bé ở thành phố S, mẹ nói cậu ấy đến đón con, chỗ mẹ xe không chạy nữa, không biết là tối nay có đến được không.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Chẳng phải hôm nay thi cuối kỳ sao, sao Cố Dữ Thâm lại ở thành phố S?

Đang nghĩ, bỗng nhiên Nam Tri dừng lại.

Cửa kính đồn cảnh sát được đẩy ra, chàng trai mặc áo mưa, dáng vẻ phong trần, mái tóc ngắn đọng nước, trên sống mũi và cằm cũng vậy, vẫn còn nhỏ xuống liên tục.

Anh nhìn xung quanh một vòng, tìm được Nam Tri, sau đó đi về phía cô: “Không sao chứ?”

Giọng anh rất tự nhiên, như thể anh vốn dĩ nên xuất hiện ở đây.

“Hả…” Nam Tri lúng túng, “Không sao.”

Cố Dữ Thâm nói chuyện với cảnh sát, sau đó quay lại, cởi áo mưa trên người mình ra cho Nam Tri: “Mặc vào đi, bây giờ mưa không tạnh ngay được, tôi đặt khách sạn rồi, chúng ta đến đó trước.”

Nhìn thấy nước ngập càng ngày càng cao,nếu không đi thì có lẽ phải ở đây cả đêm.

Đợi Nam Tri mặc áo mưa vào, đứng cùng Cố Dữ Thâm ở cửa đồn cảnh sát, cô mới nhớ ra rồi hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đúng lúc tới.”

“Chẳng phải cậu thi cuối kỳ sao?”

Cố Dữ Thâm dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, anh thở dài rồi bất đắc dĩ nói: “Thi xong thì thấy tin thành phố S đang mưa lớn, gọi điện thoại cho cậu thì tắt máy, sau đó liên lạc với nhân viên nhà hát, họ nói gần nhà hát bị ngập nặng, sợ cậu xảy ra chuyện gì nên đến xem một chút.”

Anh vẫn thờ ơ như thế.

Cố Dữ Thâm cũng không mua được vé xe, anh trức tiếp bắt xe từ Bắc Kinh đến.

Lúc đầu tài xế không nhận đơn, anh nói mãi tài xế mới đồng ý.

Lúc này xe đang dừng ở đường đối diện, phải đi bộ qua một đoạn ngập mới đến được.

Mưa to gió lớn, nước chảy xiết.

Cố Dữ Thâm nắm tay Nam Tri đi về phía trước.

“Cõng cậu nhé?” Cố Dữ Thâm hỏi.

Nam Tri lắc đầu.

Cô được một bàn tay rộng rãi ấm áp nắm chặt, cảm giác hốt hoảng luống cuống vừa rồi cũng không còn nữa, không cần phải giả vờ nữa, sau khi hoàn hồn lại, Nam Tri không giấu được nữa, khóe mắt ửng đỏ, một giọt nước mắt lăn xuống.

Cô cúi đầu, để Cố Dữ Thâm dắt đi.

Đến khi mũi cô sụt sịt, Cố Dữ Thâm quay đầu lại: “Sao vậy?”

Nam Tri mím môi: “Cậu đừng nhìn tớ.”

Cô không muốn người khác thấy mình rơi nước mắt.

Dầm mưa một mình cũng không khóc, nhưng bây giờ lại không nhịn được.

Sao mỗi lần cô khóc thì đều gặp Cố Dữ Thâm vậy.

“Đừng khóc, tôi đây, không sao đâu, ngày mai chúng ta về Bắc Kinh.”

Nam Tri mím môi, khóe mắt đỏ lên nhưng vẫn cố không để nước mắt rơi xuống, cô nhắm mắt nói mò: “Tớ không khóc.”

Cố Dữ Thâm khẽ cười: “Được rồi, không khóc.”

Đến bên kia đường, lên taxi.

Đồ gạt nhanh chóng chuyển động, cơn mưa giống như một bữa tiệc nước từ trên trời rơi xuống, trên đường không có ai, cũng rất ít xe, chiếc xe chầm chậm tiến về phía trước.

Tài xế oán trách nói: “Cậu nhóc, mưa lớn thế này, vốn dĩ tôi không định nhận đơn của cậu đâu, thấy cậu vội như vậy nên mới đồng ý, nếu như xe tôi bị gì thì cậu phải chịu trách nhiệm đấy.”

Cố Dữ Thâm vẫn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Nam Tri, ngón cái vuốt ve lên mu bàn tay cô, anh nói: “Bác yên tâm, nếu như xe bị gì thì cứ nói với cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm.”

Cuối cùng cũng đến khách sạn.

Cố Dữ Thâm mượn căn cước của Nam Tri để đăng ký nhận phòng, trên đường đến đây, anh đã đặt xong hai phòng rồi.

Có lẽ là vừa thi xong anh đã chạy đến, vẫn còn mặc đồng phục trên người, dáng cao chân dài, đứng trong khách sạn rất thu hút sự chú ý.

Nam Tri đứng sau lưng anh, bị đủ loại ánh mắt nhìn chằm chằm, cô không thấy thoải mái, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Cố Dữ Thâm cảm nhận được, anh cởi áo khoác đồng phục đang ướt ra, khoác lên tay.

Sau khi đăng ký nhận phòng, hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu.

Trong chiếc thang máy chật hẹp chỉ có hai người, bầu không khí vừa rồi còn đang ngượng ngùng thì bây giờ lại rất mập mờ.

Yết hầu Cố Dữ Thâm trượt xuống, sau đó phá vỡ sự im lặng: “Lát nữa cậu tắm trước, đừng để bị cảm lạnh, phòng tôi ở bên cạnh, có chuyện gì thì nói với tôi.”

“Ừ.”

“Trong cặp có quần áo thay không?”

Nam Tri dừng lại một lát, cô nhớ ra đồ đạc được mẹ dọn dẹp rồi mang đi rồi, ngay cả quần áo khô cũng không có.

Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, Cố Dữ Thâm biết ngay: “Tôi đi mua cho cậu.”

Nam Tri gật đầu, cô cảm thấy hơi áy náy, rồi nói “Cảm ơn”, sau đó lại nói: “Lúc về tôi chuyển tiền lại cho cậu.”

Cố Dữ Thâm khẽ cười: “Bị dọa rồi à?”

“Gì cơ.”

“Bình thường không thấy cậu ngoan thế này.” Vừa hài hước vừa trêu chọc, mang ý cười xấu xa, nhưng lại giống như là vì để cô bình tĩnh lại nên mới nói như vậy.

“Bình thường tớ thế nào?” Nam Tri hỏi ngược lại.

“Nhìn thấy tôi thì bảo tôi cõng cậu, vô cùng tự tin, ra lệnh cho tôi.”

Hết thói xấu này đến thói xấu khác.

Nam Tri không chịu thua, cô giơ tay lên đánh vào cánh tay anh: “Sao có thể vậy được!”

Anh bật cười, nụ cười mang theo sự dung túng: “Công chúa mà.”

Nam Tri dừng lại một lát, bị cách gọi này của anh làm cho đỏ mặt, cô lẩm bẩm nói: “Làm gì có công chúa nào khổ sở như tớ.”

Thang máy mở ra.

Cố Dữ Thâm lấy một thẻ phòng ra rồi quẹt để mở cửa, anh chưa đi ngay, đứng bên cạnh cửa, đẩy nhẹ lên lưng Nam Tri một cái, để lại một câu “Công chúa rửa mặt đi”, sau đó đóng cửa rời đi.

Nam Tri bị quần áo ướt dính lên người, đã khó chịu từ lâu rồi, lạnh như băng, gió thổi vào càng làm da cô nhợt nhạt.

Nam Tri định ngâm bồn tắm, thư giãn gân cốt đã đóng băng lại của mình.

Cô lấy tấm bọc bồn tắm dùng một lần ra, xả đầy nước nóng, cởi quần áo ra rồi vào bồn.

Nước nóng đánh thức từng lỗ chân lông, làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn.

Sau đó cô nhớ đến Cố Dữ Thâm, vừa rồi không kịp nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại thì càng không tưởng tượng nổi.

Sao anh lại đến thành phố S thế này? Vì cô.

Tại sao vậy nhỉ?

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy câu “Công chúa mà” kia của anh làm mặt cô ửng đỏ, tim đập nhanh.

Điện thoại của cô sạc ở bên cạnh, tự động mở máy, rung lên liên tục, có lẽ mọi người đều thấy tin thành phố S mưa to, nhắn tin hỏi cô sao rồi.

Mà từ những tin nhắn này cô có thể nhận ra, bọn Châu Việt và Phượng Giai không biết Cố Dữ Thâm đến tìm cô.

Không biết là vì sao, Nam Tri cũng không chủ động nói chuyện này, chỉ báo bình an cho mọi người.

Một lát sau, Cố Dữ Thâm gửi đến một tin nhắn: 【Mua quần áo xong rồi.】

【Nam Tri: Đợi chút nhé, tớ ra ngay.】

【Cố Dữ Thâm: Không vội.】

Cô đứng dậy khỏi bồn tắm, không kịp lau khô người, trực tiếp mặc áo choàng tắm vào, bắp chân trắng trẻo vẫn còn đọng vài giọt nước, gương mặt cũng bị hơi nóng làm cho đỏ bừng.

Nam Tri cũng biết xấu hổ khi ra gặp Cố Dữ Thâm trong dáng vẻ thế này, chỉ hé cửa một chút, cô đưa tay ra, anh treo chiếc túi lên cổ tay cô.

Cánh cửa đóng lại.

Nam Trithở phào một hơi, cô bỏ quần áo lên giường, áo len, áo khoác, quần, giày đều đã mua rồi, kiểu dáng giản dị màu trắng xám, trong đó còn có một cái hộp, Nam Tri mở ra, đầu ngón tay cô dừng lại một lát, sau đó mặt cô đỏ bừng.

—— một bộ đồ lót.

Sao cô lại quên cái này…

Để Cố Dữ Thâm mua đồ lót cho cô…

Chết thì chết thôi…

Nam Tri nằm sấp trên giường, vô cùng ngượng ngùng, cô vùi đầu vào trong chăn lăn qua lộn lại, trong lòng vô cùng xấu hổ, lúc này cô mới cam chịu số phận rồi mặc quần áo vào.

Mặc vào xong, cô phát hiện ra —— rất vừa người, không chật cũng không rộng.

“…”

Không biết tại sao, lại càng ngượng ngùng hơn rồi.

Nam Tri gầy, bình thường mặc đồng phục rộng, cũng không khoe dáng, mọi người đều nghĩ dáng người cô bình thường, nhưng thật ra dáng người cô rất đẹp, chỗ nào nên có đều có.

Cố Dữ Thâm có thể mua chính xác size của cô thì đúng là hơi ngạc nhiên…

Nếu như anh chỉ nói chiều cao cân nặng của cô cho chủ tiệm quần áo, chủ tiệm sẽ lấy cúp A cho cô.

Chắc là không phải mua vậy đâu.

Vậy nên, sao anh xác định được vậy…?

Nam Tri nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ cô càng đỏ mặt, cô muốn trực tiếp đi hỏi Cố Dữ Thâm —— Tên súc sinh! Sao cậu lại biết size của tôi vậy!

Nếu là Phượng Giai thì cô đã hỏi trực tiếp rồi.

Nhưng da mặt Nam Tri chưa đủ dày để cô hỏi chuyện này.

Trước khi ngủ, Nam Tri cuối cùng cũng nhớ ra.

Lần cô say rượu, ngủ say, đều là Cố Dữ Thâm cõng cô về.

Cõng…

“……”

Được, Cố Dữ Thâm, cậu được lắm.

Là tôi xem thường cậu rồi.

Một lát sau, Cố Dữ Thâm lại gửi đến một tin nhắn: 【Mặc vừa không?】

“…”

Nam Tri nhìn chằm chằm tin nhắn này, cuối cùng cô trả lời:【Quả nhiên là cậu.】 Sau đó là mấy icon ngón tay cái.

【Cố Dữ Thâm:?】

Nam Tri không trả lời, cô gối đầu lên gối giả vờ ngủ.

Hôm sau, Nam Tri dậy từ rất sớm, cô kéo màn cửa ra, bên ngoài trời vẫn đang mưa, nhưng mà mưa nhỏ hơn hôm qua nhiều.

Cô mở điện thoại lên, thấy có tin nhắn của Cố Dữ Thâm gửi đến sau tin nhắn của cô.

Một ảnh chụp màn hình —— anh đã mua được vé chiều tối nay về lại Bắc Kinh.

Khóe miệng Nam Tri hơi cong lên.

Từ sau khi Cố Dữ Thâm đến, rất nhiều chuyện tưởng chừng như rườm rà phức tạp, lại trở nên rất dễ dàng, cô còn chưa kịp lo lắng, anh đã giúp cô giải quyết rồi.

Giống như là chỉ cần anh ở đây, cô chẳng cần phải lo lắng gì cả.

Sau đó, Nam Tri nhớ lại lúc trước, cô nhận ra lúc đầu tính cách của cô không phải như thế.

Thậm chí có thể nói rằng, tính cách của đều được Cố Dữ Thâm chiều chuộng mà thành.

Đương nhiên, cái này để nói sau.

Lúc này Nam Tri đang cảm thấy rất biết ơn, đoán là Cố Dữ Thâm vẫn chưa dậy, cô gọi dịch vụ phục vụ bữa sáng của khách sạn và đặt hai phần.

Chín giờ, Nam Tri gõ cửa phòng Cố Dữ Thâm.

Anh vừa mở cửa, đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ, trong tay còn cầm hai phần đồ ăn sáng: “Thiếu gia đến giờ ăn cơm rồi!”

Tiếng gọi “Thiếu gia” là đáp lại tiếng “Công chúa” ngày hôm qua.

Mà bây giờ Nam Tri hoàn toàn không còn dáng vẻ mệt mỏi của ngày hôm qua, tràn đầy sức sống, mặc bộ quần áo giản dị màu xám trắng, trông cô rất trẻ trung, tung tăng đi vào phòng anh, đặt bữa sáng lên bàn.

Sau đó vẫy tay với anh: “Thiếu gia đến ăn nhanh đi.”

“…”

Mỗi một câu đều là thiếu gia.

Cô nhóc không có lương tâm một khi hồi sức nói chuyện thì cũng rất đáng sợ.

Cố Dữ Thâm đóng cửa lại, anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt trước, sau đó ngồi đối diện Nam Tri ăn sáng.

Nam Tri dậy sớm, sau khi ăn xong thì cô bắt đầu lười biếng, không muốn di chuyển, ngồi im trên ghế.

“Bao giờ mưa mới tạnh vậy.” Cô chán nản than thở.

Cố Dữ Thâm: “Chắc trưa là tạnh rồi.”

Vì quá rảnh rỗi buồn chán, Nam Tri mở app trò chơi mà đã lâu rồi không chơi, lúc trước đám Phượng Giai rất thích chơi, ngày nghỉ thường tụ tập chơi cùng nhau.

Vì vậy Nam Tri cũng chơi vài ván, nhưng đều thua, cô dần dần mất hứng.

Cô chơi ngẫu nhiên vài ván, không chỉ thua, không những tôi thua mà còn bị đối thủ cười nhạo.

Nam Tri tức giận, “Bốp”, cô ném điện thoại lên mặt bàn.

Cố Dữ Thâm ngước mắt lên: “Sao vậy?”

“Trò chơi này không phải để người chơi!”

Cố Dữ Thâm liếc nhìn, anh bật cười.

Thua cũng không phải là vấn đề, nhưng điều làm cô tức giận là người kia cười nhạo kỹ thuật của cô.

Nam Tri nhìn Cố Dữ Thâm, cô dừng lại một lát —— sao cô lại quên, ở đây có một tượng phật lớn như vậy.

“Thiếu gia, cậu biết chơi trò này không?”

Cố Dữ Thâm ngồi trên ghế sofa đối diện cô, giọng nói lười biếng, anh cũng lười nhìn cô: “Đổi xưng hô đi.”

Nam Tri nhanh chóng đồng ý: “Cố gia, cậu biết chơi trò này không?”

Cố Dữ Thâm khẽ xùy một tiếng: “Cái tính này của cậu.”

“Nhanh lên chút đi.” Nam Tri cũng thấy phiền, cô ném điện thoại vào trong tay anh, tố cáo, “Vừa nãy người này cười tớ, cậu đánh chết cậu ta cho tớ đi!”

Cố Dữ Thâm bật cười.

“Đến đây.” Anh vỗ vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh mình, “Ngồi xuống đây, tôi dạy cậu chơi.”

Nam Tri đi đến ngồi.

Cố Dữ Thâm giữ tay cô, hướng dẫn cô cách cầm điện thoại sao cho dễ điều khiển, sau đó vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng, đồng thời, anh nghiêng người về phía trước, ngực dán sát lên lưng cô.

Nam Tri dừng lại một lát.

“Trước tiên cậu phải thế này…”

Giọng nói của Cố Dữ Thâm vang lên bên tai, giọng nói trầm khàn được phóng đại, lồng ngực rung lên, như một dàn nhạc giao hưởng đang lan tỏa khắp nơi.

Nam Tri cảm thấy nửa người mình tê rần, ngón tay được anh tùy ý di chuyển trên màn hình, anh dạy cô nên điều khiển trò chơi này thế nào.

Rõ ràng động tác rất tự nhiên, nhưng Nam Tri càng ngày càng cảm thấy tê dại.

Với tính cách lúc bình thường của cô mà nói, cũng sẽ không có phản ứng dễ dàng như vậy, không thoải mái thì cô sẽ trực tiếp nói ra.

Chứ không giống như bây giờ, thay vì giả vờ mạnh mẽ như bây giờ, lưng cô căng cứng, sống lưng thẳng tắp bắt đầu cảm thấy ê ẩm, tai cô càng ngày càng nóng.

Ngay cả cô cũng không biết mình bị làm sao.

Cố Dữ Thâm giết người vừa mới cười Nam Tri liên tiếp 8 lần.

Anh làm vậy để chọc tức đối thủ.

Đáng tiếc là Nam Tri không nhìn thấy rõ các thao tác cụ thể, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào người đang dán chặt sau lưng, giọng nói trầm khàn, thêm bàn tay nổi đầy gân xanh.

Cố Dữ Thâm hỏi: “Còn chơi không?”

“Không chơi nữa.” Nam Tri lập tức né người đi.

Đùa chứ, nếu tiếp tục chơi nữa thì rất mất mặt.

Cố Dữ Thâm cười: “Sao lại không muốn chơi nữa?”

“?”

Không có tại sao!

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Cố Dữ Thâm dựa lên ghế sofa, khóe miệng mỉm cười xấu xa, anh nhướng mày: “Vì tim đập quá nhanh à?”

Nam Tri bỗng ngước mắt lên.

Cậu ta, vừa rồi… mới nói gì?

Vì tim đập quá nhanh?

Cậu ta nghe thấy rồi à???

Nam Tri lấy được câu trả lời từ ánh mắt hài hước của anh —— anh đã nghe thấy rồi.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa, không khí có mùi ẩm ướt, cả thành phố như chìm trong màn mưa, mọi thứ xung quanh rất yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ, im lặng nhìn nhau.

Dần dần, trạng thái thoải mái của Cố Dữ Thâm dần thay đổi.

Dần trở nên nghiêm túc, anh chăm chú nhìn cô.

Đầu óc Nam Tri nóng lên.

Yết hầu Cố Dữ Thâm trượt xuống.

Sau đó, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Nam Tri, cả người nghiêng về phía trước.

Hơi thở nóng bỏng đan xen vào nhau.

Nam Tri không biết anh đang muốn gì, nhưng dường như cô lại biết.

Chẳng qua là toàn thân không cử động được, tay cũng thế.

Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên, tay Nam Tri run lên —— hóa ra anh không nắm chặt, có thể dễ dàng thoát ra được.

Không hiểu sao lai chột dạ, cô xoắn tóc, nghe điện thoại của mẹ: “Alo, mẹ ạ.”

Mẹ hỏi cô đã mua được vé về chưa, Nam Tri trả lời: “Mua được rồi mẹ, chiều con về, mẹ không cần đến đâu.”

Dừng lại một chút, cô nhìn Cố Dữ Thâm, nhẹ nhàng bổ sung, “Con và Cố Dữ Thâm cùng về.”

Sau đó, hai người không ai nhắc đến chuyện này.

Sau khi về lại Bắc Kinh cũng rất ăn ý, không kể cho bạn bè chuyện ở thành phố S.

Trước khi có kết quả cuộc thi, vốn dĩ Nam Tri còn lo là mình sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi cuối kỳ của anh, kết quả anh lại đứng nhất.

Còn thành tích cuộc thi múa ba lê của Nam Tri cũng chính thức công bố, giành được giải đặc biệt duy nhất.

Kỳ thi cuối kỳ, Phượng Giai hạng áp chót, hạng chót là Nam Tri bỏ thi.

Vì thế suốt kỳ nghỉ đông không được sống thoải mái, còn bị ép học một đống lớp học thêm, đến tận đêm giao thừa mới được giải thoát.

Lại được tự do, Phượng Giai gọi mọi người cùng nhau ăn tất niên.

Rất nhiều người đã tụ tập dưới tháp chuông, chủ yếu là những người trẻ tuổi, cố ý ăn diện, cầm theo đủ loại bóng bay.

Nam Tri mặc một chiếc áo choàng len màu đỏ, tóc dài xõa xuống vai, cô cố ý lấy máy uốn của mẹ để uốn tóc, làm cho cô trở nên đáng yêu và quyến rũ hơn.

Càng gần giao thừa, xung quanh càng náo nhiệt.

Lúc này Nam Tri nhận được tin nhắn của Khang Kiêu, chúc cô năm mới vui vẻ.

Kể từ khi Nam Tri nói rõ với cậu ta ở sân trường, rất ít khi Khang Kiêu đến tìm cô, thỉnh thoảng cô mới gặp cậu ta.

Nam Tri trả lời lại “Chúc cậu năm mới vui vẻ”.

Khang Kiêu trả lời ngay lập tức ——【Tư Tư, tớ có thể hỏi cậu thích kiểu con trai thế nào không?】

Kèm theo là hai icon khóc.

“…”

【Khang Kiêu: Tôi vẫn rất thích cậu, không muốn từ bỏ.】

“…”

Đám đông đông đúc, vai chạm vai, bị đẩy tiến về phía trước, Phượng Giai đã bị đẩy lên trước, lúc này bên cạnh cô là Cố Dữ Thâm.

Cánh tay Nam Tri chạm vào anh, cô hỏi: “Khang Kiêu là người thế nào?”

Anh cau mày: “Sao tôi biết được.”

“Chẳng phải cậu với cậu ta là bạn bè sao.”

“Không quen.”

“Ồ.” Nam Tri nghĩ một chút, cô lại đổi cách hỏi khác: “Vậy thành tích học tập của cậu ấy thế nào?”

“Không ra thể thống gì.”

“…”

Vô cùng thẳng thắn.

Nam Tri gật đầu, cô cúi đầu trả lời tin nhắn: 【Tôi thích người có thành tích học tập tốt.】

Nói như Phượng Giai, nếu yêu đương cũng liên quan đến việc học, vậy thì tình yêu chẳng thú vị chút nào.

Cô đang giúp Khang Kiêu thoát ra khỏi sự thống khổ của tình yêu.

Đám đông bất ngờ tăng tốc đẩy về phía trước —— cây kim to trên đỉnh đầu chuyển động, còn khoảng một phút sẽ bước qua năm mới.

Đám đông chen chúc đi về phía trước, muốn đến gần hơn để chụp ảnh kỷ niệm dưới tháp đồng hồ.

Nam Tri đang cúi đầu trả lời tin nhắn, cô bất ngờ bị người ta đụng một cái, bị tách ra.

Cô quay đầu lại tìm, mọi người giơ cao điện thoại, chồng chéo lên nhau, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Cô gọi: “Cố Dữ Thâm!”

Bị chôn vùi trong tiếng ồn, không ai trả lời lại.

Trong mười giây cuối cùng, cuối cùng mọi người cũng dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn kim giây, cùng nhau đếm ngược, từng âm thanh vang lên, trở thành một bản hòa nhạc của hàng ngàn người.

Nam Tri bị bầu không khí này cuốn hút, cô không tìm người nữa, cũng ngước đầu đếm ngược cùng với mọi người.

Đến giây cuối cùng.

Mọi người cùng thả bóng bay, bóng bay nhiều màu sắc lập tức bay lên không trung, như những bông hoa đang nở giữa chân trời.

Cùng lúc đó.

Tay cô bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy, sau đó kéo cô lại, vai Nam Tri va vào lồng ngực của ai đó, mùi hương thuốc lá lành lạnh thoang thoảng trong mũi.

Nam Tri ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Dữ Thâm.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn bóng bay đầy màu sắc, không ai để ý đến cô.

Bọn họ nắm tay nhau, ánh mắt chăm chú nhìn nhau, trong mắt chỉ còn lại đối phương.

“Năm mới vui vẻ, Tư Tư.” Cố Dữ Thâm nói.

– ————————–

Tác giả có điều muốn nói:

Tư Tư: Tôi thích người có thành tích học tập tốt.

Cố Dữ Thâm: Hiểu rồi, tôi chính là hình mẫu lý tưởng của Tư Tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.