Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Đêm Đông Hôn Đóa Hồng – Chương 16: Sống chung



Rất tốt, quả nhiên là người yêu cũ, nắm bắt rất chính xác điểm yếu của Nam Tri.

Nam Tri cũng có thể đoán ra được trong lòng anh bây giờ đang nghĩ thế nào —— chẳng phải nói là liên hôn thương mại sao, vậy thì nên có thái độ giống như liên hôn thương mại chứ, đừng có pha thêm cảm xúc cá nhân vào.

“…”

Nếu như bây giờ cô từ chối, cô sẽ là người pha thêm cảm xúc cá nhân, cô sẽ thua.

Nam Tri mỉm cười, cô nói một cách “khách quan”: “Nhưng mà đồ đạc của em rất nhiều, bây giờ qua đó cũng không tiện, chuyện này cũng không gấp, hay là đợi đến cuối tuần nhé.”

Cố Dữ Thâm rất bình tĩnh, giống như một người chồng quan tâm: “Không sao, buổi chiều anh sẽ bảo người qua dọn.”

“… Em vẫn chưa dọn dẹp gì cả.”

“Tối nay em tan làm, anh đến đón em.”

Nam Tri thấy chết không sợ, cô gật đầu: “Được.”

Cố Dữ Thâm nhìn cô bước xuống xe, đi vào cửa vũ đoàn, anh lại nghiêng đầu nhìn giấy đăng ký kết hôn ở bên cạnh, cúi đầu nhếch miệng cười.

Ngày hôm qua buổi biểu diễn 《 Nàng vũ công 》 mới vừa kết thúc, người trong đoàn được tận mắt nhìn thấy Nam Tri múa, hôm nay là ngày đầu tiên cô được mọi người trong đoàn vây quanh.

“Chị Tư Tư, hôm qua chị giỏi quá!”

“Em xem muốn khóc luôn, vũ công múa ba lê trong nước có thể múa《 Nàng vũ công 》 thật sự rất ít.”

“Em nghe nói còn có đạo diễn chương trình đến xem, chị Tư Tư, có phải chị sắp ra mắt rồi không?”

Nam Tri bật cười: “Không có, là muốn mời chị đến làm giám khảo, chị từ chối rồi.”

“Sao chị lại từ chối?”

“Chị lười, phải chạy qua chạy lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải, mệt lắm.”

“Nhưng mà kiểu chương trình này có thù lao rất cao đó, nếu sau này em đủ tư cách thì chắc chắn sẽ tham gia, ai lại chê tiền chứ.”

Cô gái bên cạnh nói: “Chị Tư Tư vốn dĩ đã là phú bà rồi, còn thiếu chút tiền quay chương trình này à.”

“Đúng rồi đúng rồi, vừa rồi lúc đi vào em còn nhìn thấy chiếc Bentley đưa chị đến đấy!”

“Đây là tài xế tự mình lái Bentley đưa chị ấy đến, chị Tư Tư không muốn múa nữa thì sẽ về nhà thừa kế gia sản.”

Nam Tri: “…”

Cho đến tận bây giờ, mọi người chưa từng nghe nói cô có bạn trai, đương nhiên sẽ cho rằng người lái chiếc Bentley là tài xế nhà cô, sao có thể biết rằng sáng nay cô vừa cùng tài xế đăng ký kết hôn chứ.

Lại có người nói: “Người giống như chị Tư Tư, sau này chắc chắn sẽ lấy người mà chúng ta bình thường muốn gặp cũng không gặp được.”

“Không phải nói là giáo sư Trần thích chị Tư Tư sao?”

Lúc trước, Trần Phong Du đã nói rõ với cô, cô không muốn dây dưa với người khác.

Nam Tri trả lời: “Không phải đâu, anh ấy có đề tài nghiên cứu liên quan đến 《 Nàng vũ công 》 nên bọn chị mới liên lạc nhiều một chút mà thôi.”

Mọi người kéo dài giọng “Ồoooooo ——”, biểu cảm giống như không tin.

Nam Tri cũng lười giải thích.

Mấy cô gái nhỏ trong vũ đoàn còn rất trẻ, có vài người chưa tròn hai mươi, bọn họ tràn đầy hy vọng vào nửa kia của mình.

Một cô gái bình thường hay đọc tiểu thuyết và xem phim, cô hỏi: “Chị Tư Tư, liệu sau này chị có liên hôn thương mại với một anh chàng giám đốc đẹp trai độc tài không ạ?”

Nam Tri: “……”

Cảm giác này quá khó chịu.

Chỉ cần không phải hôm nay, cô có thể chính đáng phủ nhận, nhưng hôm nay cô thực sự bối rối.

Nam Tri không thể bình tĩnh lại, bị lời nói kia kích thích đến nỗi ho khan, mặt cũng đỏ lên.

Cao Tịch, người nãy giờ vẫn luôn ở trong góc tập trung luyện tập, không thể chịu nổi cuộc trò chuyện vô nghĩa này nữa.

Cô mặt lạnh đi tới, tăng âm lượng nhạc lên tối đa, lấn át tiếng nói của mọi người.

Mọi người đều biết Nam Tri và Cao Tịch không ưa nhau, bây giờ một người đứng đầu vũ đoàn, người còn lại thì đứng thứ hai, hai bên đều không thể đắc tội, nên họ đành im lặng rồi tập trung luyện tập.

Nam Tri nhìn Cao Tịch, lần đầu tiên cô cảm thấy biết ơn cô ta.

Cứu cô khỏi tình thế khó khăn.

Sau buổi biểu diễn, vũ đoàn không bận lắm, Nam Tri có một phòng tập riêng, ban ngày cô còn có thể tập trung, nhưng càng đến tối cô lại càng không thể tập trung.

Trong đầu đều là câu nói chiều anh đến đón cô của Cố Dữ Thâm.

Nếu thật sự là liên hôn thương mại thì thôi, cũng chỉ vì lợi ích, sống chung cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, cô và Cố Dữ Thâm từng có một khoảng thời gian bên nhau.

Một khoảng thời gian đó, ít nhất là Nam Tri thật sự thích anh, ở trường, bọn họ thường lén nắm tay nhau, lén hôn môi.

Những thứ này mãi mãi không thể phai đi.

Cũng vì thế, cô không có cách nào xem đây là một cuộc hôn nhân thương mại thuần túy, dĩ nhiên cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu khi sớm chiều phải sống chung với Cố Dữ Thâm.

Có câu nói thế nào nhỉ?

Những người thật sự yêu nhau sẽ khó mà làm bạn với nhau.

Mặc dù Nam Tri thường có thái độ khinh thường với mấy câu nói cũ rích như vậy, nhưng bây giờ cô không thể không thừa nhận, ở một góc độ nào đó, những lời này là chân lý.

Cô dựa vào cột, dùng sức xoa mặt.

Quả nhiên, đời người là trở ngại sau những trở ngại.

Cuối cùng cô đưa ra một quyết định.

Ba giờ chiều, Nam Tri đón xe về nhà sớm

Trên đời này không việc gì khó, miễn là sẵn sàng trốn tránh.

Nam Tri thoải mái đi tắm, đang định nằm xuống xem video, điện thoại rung lên.

Cửa sổ WeChat hiện lên, Cố Dữ Thâm gửi đến.

Sau sáu năm, tin nhắn WeChat đầu tiên của bọn họ.

“Cố Dữ Thâm: Mấy giờ em tan việc, anh đến đón em.”

Nam Tri từ từ gõ chữ: Không cần đâu, em về đến nhà rồi.

Hai giây sau, cô lại xóa hết tất cả chữ trong khung chat, chuyển sang tin nhắn thoại.

Cô nói bằng giọng điệu vô cùng hối lỗi: “Hôm nay em có việc nên về sớm một chút, công ty anh lại xa nhà em quá, hôm nay xem như xong đi.”

Cố Dữ Thâm không trả lời lại.

Không biết là không thành vấn đề hay là tức giận.

Dù sao thì cuối cùng Nam Tri cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo thêm được ngày nào hay ngày đó.

Cô đặt đồ ăn rồi nằm xuống giường xem video, vừa mới xem xong thì chuông cửa vang lên.

Nam Tri liếc nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi, đúng lúc lấy đồ ăn ngoài làm bữa tối.

Cô đứng dậy mở cửa, cũng không nhìn vào mắt mèo, cho đến khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Cố Dữ Thâm, cô ngây người ngay tại chỗ.

“… Sao anh lại đến đây?”

Cố Dữ Thâm nghiêng đầu, ý tứ rất rõ ràng.

“…”

Anh không hề xem mình là người ngoài, tự ý đi vào, còn nhìn xung quanh một vòng: “Dọn dẹp đồ đạc xong chưa?”

“… Vẫn chưa xong.”

Cố Dữ Thâm: “Mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân là được rồi, những thứ khác sau này anh cho người phân loại rồi đem qua.”

… Xem ra hôm nay có làm thế nào cũng không thoát được.

Nam Tri bất mãn đứng sau lưng anh, cô nhép nhép môi, Cố Dữ Thâm lại đột nhiên quay người lại: “Nghe thấy không?”

Nam Tri điều chỉnh lại biểu cảm, bình tĩnh đi đến bên cạnh anh: “Sao anh lại đến đây, không nói với em tiếng nào.”

“Sáng nay anh đã nói với em rồi.”

“Ừ?”

Cố Dữ Thâm nhìn xuống, kéo chiếc vali bên cạnh tủ lạnh của cô ra ngoài: “Em có tiền án.”

Nam Tri biết là anh đang nói đến chuyện cô không nói tiếng nào đã chạy ra nước ngoài.

Nhưng rõ ràng lúc đó anh đã nói mấy câu quá đáng với cô.

Cô vốn dĩ định giải thích vài câu, nhưng lại nhớ đến những gì mà Phượng Giai và Châu Việt đã nói, khoảng thời gian khi cô vừa rời đi, Cố Dữ Thâm đã làm ra chút chuyện khác người.

Cô mở miệng, cuối cùng lại ngậm lại, không nói gì.

Chuyện đã đến nước này, tất cả đường lui đều đều được đánh dấu “Con đường này đã bị chặn”, Nam Tri đành phải quay lại phòng ngủ, lấy ra vài bộ quần áo sạch cần thiết cho vài ngày tới.

Lúc trước cô nói phải dọn dẹp đồ đạc thật ra chỉ là cái cớ, cô vừa mới về nước chưa được bao lâu, nhiều thứ vẫn chưa dọn ra.

Cuộc sống hàng ngày của Nam Tri khá đơn giản, nhà và vũ đoàn, đồ dùng hàng ngày cũng không nhiều, cô nhanh chóng dọn dẹp xong, một vali là đủ.

Cô kéo vali ra phòng khách, Cố Dữ Thâm đang đứng bên cạnh cửa sổ hút thuốc.

Mùa đông trời nhanh tối, đèn đường bên ngoài và ánh đèn từ mọi nhà đã sáng lên, như là điểm ánh sáng lên lớp mực đen, ngọn lửa màu đỏ tươi trên ngón tay anh như một vì sao trong đó.

Mà bóng lưng cao ngất của anh cũng hòa quyện vào trong thứ ánh sáng đó.

Bóng lưng kia khiến Nam Tri cảm thấy, anh đã sống như vậy trong bao năm qua.

Rõ ràng anh có quyền thế và địa vị, nhưng tại sao bóng lưng của anh lại trông cô đơn như vậy chứ?

Anh nghe thấy tiếng động, xoay người lại, nhìn vali trong tay cô: “Xong rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy đi thôi.”

Cùng lúc đó, chuông cửa lại vang lên, lúc này Nam Tri mới nhớ ra mình đã gọi đồ ăn ngoài.

Còn gọi của quán “Nhiều sủi cảo như vậy.”

Rõ ràng sắp phải đi rồi, cô lại bị hoành thánh nhỏ kéo chân lại.

Nam Tri vào nhà bếp lấy một cái bát, đổ hoành thánh từ bát nhựa sang bát thủy tinh, cô lại lấy hai cái chén nhỏ ra.

Cô hỏi Cố Dữ Thâm: “Anh ăn không?”

“Không ăn.”

“…”

Đúng như dự đoán.

Dù sao thì từ thời cấp ba, người này đã không thèm ăn cái này rồi.

Cô ăn ít nên đã gọi phần nhỏ, cô nhanh chóng ăn xong.

Vửa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Dữ Thâm đang ngồi đối diện cô, ánh mắt anh nhìn sang bên kia, anh đang nhìn túi đựng đồ ăn, trên đó có in năm chữ tên quán “Nhiều sủi cảo như vậy.”

Nam Tri đoán là anh đã quên rồi: “Ngày trước quán này ở đối diện trường cấp ba của chúng ta.”

Cố Dữ Thâm dừng lại một khác, như cười như không: “Ừ.”

Ăn xong, Nam Tri rửa sạch chén đũa, dọn dẹp rồi vứt rác.

Đèn đường sáng trưng, ánh hoàng hôm ấm áp chiếu rải rác lên mặt đất.

Chiếc vali màu trắng được Cố Dữ Thâm xách trong tay, Nam Tri nhìn anh mở cửa xe, hai tay hơi dùng lực, bỏ vali vào trong xe.

Hai người ngồi lên xe.

Nam Tri nhìn đèn đường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ.

Cô cũng không biết bây giờ Cố Dữ Thâm đang sống ở đâu.

Chỉ nhìn thấy khung cảnh xung quanh dần trở nên xa lạ, Bắc Kinh quá lớn, sự thay đổi trong sáu năm nay cũng rất lớn, sau khi về nước, có rất nhiều nơi cô chưa từng đi qua.

Cuối cùng Cố Dữ Thâm dừng xe ở ngoài khu biệt thự.

Nếu như nói khu chung cư Lung Hồ là khu nhà giàu cũ, khu này chính là khu nhà giàu “trẻ” hơn.

Bây giờ ba mẹ Nam Tri ở Ngự Gia Hoa Đình, cũng là một nơi đắt đỏ, nhưng vẫn không bằng một phần mười chỗ của Cố Dữ Thâm.

Đối với những chuyện sắp xảy ra, Nam Tri hoàn toàn mờ mịt, vào lúc này cô vẫn còn đang nghĩ, xem như, mình được xem là gả vào nhà giàu rồi.

Cô nhớ trước đây Phượng Giai từng nói, kết hôn với Cố Dữ Thâm có gì mà không tốt, cậu có thể tùy tiện tiêu tiền của anh ấy.

Nam Tri nhìn những căn biệt thự xa hoa nhô lên trên mảnh đất quý giá trước mắt, cô thật sự cảm nhận được độ tin cậy trong lời nói của Phượng Giai.

Cô ngẩng đầu lên, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bị Cố Dữ Thâm nghe thấy: “Cười gì vậy?”

Cô cười rằng mình đã ôm được đại gia rồi.

Trong đầu Nam Tri nghĩ vậy, ngoài mặt thì cười híp mắt, nhìn anh nói: “Nhà anh lớn quá.”

Giống như một kẻ mê tiền.

“…”

Cố Dữ Thâm xùy một tiếng, rất khinh thường.

Anh rất hiểu cô, dựa vào biểu cảm vừa rồi của cô anh cũng biết cô đang nghĩ gì.

Nam Tri hậm hực thu lại nụ cười.

Xe đi vào khu biệt thự, cuối cùng dừng lại trước một căn, xung quanh toàn là hồ nước và khuôn viên xanh.

Nam Tri đi theo anh vào.

Ngôi nhà rất lớn, thiết kế trang nhã và gọn gàng, nhưng cũng có thể nhìn ra được sự xa xỉ, chỉ có điều mặt sàn bằng đá hoa cương làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo, vắng ngắt.

Ba mẹ Cố Dữ Thâm mất sớm, bên cạnh không có họ hàng khác, chỉ có thể sống một mình.

Tin tức ba Cố qua đời ầm ĩ rất lớn, Nam Tri ở nước ngoài cũng biết được, khi đó, Cố Dữ Thâm mới 20 tuổi.

Cố Dữ Thâm trực tiếp xách vali của cô lên lầu hai, anh đẩy cửa đi vào.

Phòng ngủ.

Nam Tri còn ở sau lưng anh.

Phòng ngủ rất ngăn nắp, thậm chí còn không nhìn ra được dấu vết có người đang sống, nhưng nhìn bố cục thì rõ ràng cảm nhận được —— đây chính là phòng ngủ chính.

Nam Tri không nhịn được mà liếm môi, không chú ý đến người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô, ánh mắt dần tối lại.

Giọng Cố Dữ Thâm hơi khàn: “Em dọn dẹp trước đi.”

“… Được.”

Nói xong thì anh đi ra ngoài.

Nam Tri mở tủ quần áo ra, bên trong có mấy bộ âu phục và áo sơ mi, đoán là trước đây Cố Dữ Thâm không thường xuyên ở đây, dù sao thì chỗ này cũng rất xa công ty.

Cô bỏ quần áo vào trong, chiếm hơn nửa tủ.

Vừa mới sắp xếp xong, Cố Dữ Thâm quay lại.

Anh cởi áo vest bên ngoài, cởi hai cúc áo sơ mi, khí chất vừa quý tộc lại thong dong.

“Em tắm trước nhé?” Anh hỏi.

Nam Tri rất cảnh giác, cô lập tức lắc đầu: “Chiều về em tắm rồi, không tắm nữa.”

Anh gật đầu, không nói nhiều, mở tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ, anh bắt gặp một cảnh tượng hoàn toàn khác so với trước đây, không còn màu sắc đơn điệu, quần áo của Nam Tri, từ áo khoác cho đến áo len, đều được xếp gọn gàng theo thứ tự.

Đầu ngón tay anh dừng lại một lát, anh cầm đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm.

Cho đến khi tiếng nước trong nhà tắm vang lên, Nam Tri mới dám ngồi lên giường.

Kết hôn là do nhất thời đầu óc mê muội, vừa nghỉ một chút đã kết hôn, cũng không phải chuyện ghê gớm gì, lúc đó cô chưa bao giờ nghĩ đến những thứ mà cô sẽ phải đối mặt sau hôn nhân.

Cũng giống như bây giờ.

Cô phải vượt qua đêm đầu tiên cùng chung chăn gối với Cố Dữ Thâm thế nào đây.

Nam Tri đã thay xong đồ ngủ rồi nằm trên giường trước khi anh ra ngoài.

Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu đen, nổi bật đôi chân dài của anh, cửa sổ trong phòng ngủ mở một nửa, cơn gió thổi tới, đồ ngủ ôm sát vào da, vẽ lên những đường nét cơ bắp ẩn hiện phía dưới.

Mái tóc ướt nhẹ của anh khô được một nửa, nhỏ giọt xuống dưới.

“Ngủ à?” Anh hỏi.

“Ừ.”

Anh giơ tay lên tắt đèn, cả căn phòng đột nhiên tốt đi.

Nam Tri thở phào nhẹ nhõm, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Nhưng cô lại phát hiện ra, mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng lại hành hạ theo kiểu khác.

Mọi giác quan đều được phóng đại.

Cô cảm thấy bên giường lún xuông, Cố Dữ Thâm cũng lên giường.

Ngay sau đó, cô ấy ngửi mùi nước tắm thơm dịu, pha trộn với mùi thuốc lá nhẹ nhàng, đây là mùi hương chỉ có ở trên người Cố Dữ Thâm, mang theo nhiệt độ của cơ thể, ấm áp nằm sát bên cô.

Tràn ngập khắp khứu giác, giống như không thở nổi.

Là một cảm giác rất khó chịu.

Cũng may Cố Dữ Thâm không có làm gì thêm.

Nam Tri dần dần, dần dần thả lỏng.

Nhưng từ sau khi lớn lên, cô chưa từng chia giường ngủ với người khác, muốn làm quen cũng không dễ, Nam Tri nằm cứng đờ ở trên giường, không thể ngủ được.

Ngược lại, người bên cạnh cô, hơi thở ổn định, giống như là đã chìm vào giấc ngủ.

Nam Tri nằm trên giường, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, càng ngày càng cảm thấy mình giống như bị bán đi.

Nhưng mà biệt thự lớn như vậy, chắc là có phòng dành cho khách nhỉ?

Hay là cô lén qua phòng dành cho khách ngủ?

Nam Tri cảm thấy đây là một ý kiến hay, cô lại không muốn đánh thức Cố Dữ Thâm, vì vậy từ từ, từng chút từng chút một dời ra mép giường.

Cô nghiêng người sang, định lén xuống giường, sắp thành công thì một cánh tay vươn ra, trực tiếp vòng qua ngực cô, kéo cô lại.

“!!!”

Nam Tri trơ mắt nhìn thấy đường đua trăm mét trở nên xa lạ.

Hơn nữa…

Anh này! Anh biết là tay anh đang chạm vào đâu không!

Cho dù là liên hôn thương mại cũng không thể như vậy được!!!

Vì không được thoải mái, tối nay cô không cởi áo lót, bây giờ chỉ cảm thấy áo lót bị đè đến biến dạng, cấn vào da thịt, rất khó chịu.

Cố Dữ Thâm sức lớn, trực tiếp kéo cô đến bên cạnh mình, bây giờ lưng cô đang dán lên lồng ngực Cố Dữ Thâm.

Nhiệt độ cơ thể cũng truyền đến.

“Em còn định trốn sang bên kia nữa à? Sắp ngã xuống rồi đấy.” Giọng Cố Dữ Thâm rất khàn, mang theo ý cười, giống như đang cố ý, xấu tính.

Nam Tri chỉ cảm thấy dường như cô bị chiếc áo lót biến dạng làm cho không nói nên lời, không nói nên lời.

Cô cẩn thận rướn người lên, cố gắng vô ích, để giải thoát cho cái áo lót.

Thật sự là khóc không ra nước mắt.

Nam Tri cuối cùng cũng chắc chắn, cô không thể nào thật sự xem Cố Dữ Thâm là đối tượng kết hôn, chỉ có thể là bạn trai cũ.

Nên làm sao cô có thể nói, anh đang ấn vào áo lót của cô!

Anh thật sự không có cảm giác gì à!!!

Không biết nên mở miệng thế nào, cũng không có cách nào mở miệng.

Nam Tri quyết định giả vờ ngủ, không trả lời gì cả.

Ngay sau đó, cô nghe thấy Cố Dữ Thâm khẽ cười: “Ngủ rồi à? Tim đập nhanh thế.”

Nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sự trêu ghẹo.

Giờ phút này, dường như Cố Dữ Thâm lại giống như ấn tượng của cô về anh khi còn học cấp ba, một tên khốn phóng túng và hào sảng từ trong xương tủy, có lúc khốn kiếp đến nỗi khiến người ta phải tức giận.

Ngay lập tức, Nam Tri đỏ mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.