Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Đêm Đông Hôn Đóa Hồng – Chương 10: Mất kiểm soát



Sau khi ra ngoài, Dịch Bân Đình cũng nhìn thấy Cố Dữ Thâm: “Tổng giám đốc Cố, anh cũng tới đây dùng bữa à?”.

Cố Dữ Thâm nhìn chằm chằm hai người một lúc, cuối cùng anh mỉm cười, chỉ là trong nụ cười phần nhiều là cười khẩy, lại thêm chút trào phúng, không biết là đang cười Nam Tri hay là tự giễu.

Anh không nói gì, trực tiếp lái xe đi.

Nam Tri nhìn theo đèn đuôi xe của anh nhanh chóng biến mất.

Mùa đông lạnh giá ở Bắc Kinh, cô lại lần nữa cảm nhận được sự dây dưa rõ ràng giữa hai người họ.

Dịch Bân Đình không biết quan hệ của hai người, vì vậy nhìn Nam Tri và giải thích với cô: “Em vừa về nước có thể không biết, người đó là tổng giám đốc Cố, Cố Dữ Thâm. “

Nam Tri hỏi: “Anh quen à?”

“Không quen.” Dịch Bân Đình uể oải cười nói, “Nhưng mà thường xuyên nghe thấy, tính tình vậy đấy, em không cần để ý đâu. “

Nam Tri gật đầu.

Dịch Bân Đình lấy điện thoại ra, đột nhiên hỏi: “Có thể thêm WeChat không?”

Hồi sống ở Khu chung cư Lung Hồ, Nam Tri cũng từng gặp không ít con cái nhà giàu, từ nhỏ đến lớn mặc dù gập ghềnh nhưng về cơ bản cô cũng đã sống một cuộc sống sung túc, không xa lạ gì với kiểu thiếu gia ăn chơi này.

Nam Tri nhướng mắt, không hề nể mặt vạch trần: “Không phải đang gọi bạn đến cứu anh sao?”

Dịch Bân Đình đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười đến là thoải mái: “Không có, trông em rất đẹp.”

“…”

Nghĩ đến quan hệ của các người lớn, Nam Tri vẫn kiềm lại sự nóng nảy của mình, liếc nhìn màn hình điện thoại của anh ta, nói: “Điện thoại của tôi hết pin rồi. “

Anh nhướng mày.

Có vẻ như đang xác định tính xác thực trong lời nói của cô.

Nam Tri cũng không có hứng thú với kết quả xác định cuối cùng của anh ta, cô chỉ càng xác định mình không muốn ở đây thêm nữa.

Cô nói: “Trong vũ đoàn của tôi còn có việc, phiền anh nói với ba mẹ tôi một tiếng, cũng xin lỗi ba mẹ anh nhé. “

Dịch Bân Đình chưa kịp trả lời, cô đã trực tiếp gọi taxi rồi rời đi.

Trở về chung cư.

Nam Tri vừa tắm xong đi ra, trong điện thoại có mấy tin nhắn từ ba mẹ, giọng điệu của mẹ ôn hòa hơn, còn ba thì trách cứ nhiều hơn.

Cô nhìn qua, không thể tập trung sức lực để trả lời trong giây lát.

Thời điểm công ty của ba cô phá sản sáu năm trước là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cô.

Không phải vì nghèo khổ, thực ra cô chưa từng sống nghèo khổ thật sự, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù có phá sản thì tài sản còn lại cũng đủ để họ ra nước ngoài sống, đủ để cô được học hành tử tế.

Nhưng kí ức của cô về khoảng thời gian đó vẫn không tốt cho lắm.

Lạnh lẽo như mùa đông phương Nam, trời cứ mưa suốt, rời xa bạn bè và môi trường quen thuộc nên phải cố gắng hết sức để thích nghi với với một môi trường phát triển hoàn toàn khác.

Lúc đầu không thạo tiếng, cô từng bị lạc ở nước ngoài, con phố đó có rất nhiều côn đồ, cô thậm chí không dám khóc lớn, phải ra hiệu rất lâu với cảnh sát tuần tra trên đường mới tìm được đường về nhà.

Đêm đó khi trở về, Nam Tri liền sốt cao.

Tất cả những cảm xúc bị đè nén dâng trào trong một đêm, trong giấc mơ nóng rực, cô mơ thấy Cố Dữ Thâm.

Trong mơ, anh đứng dưới màn mưa lạnh buốt.

Dù cho Nam Tri muốn đưa tay ra bao nhiêu lần, anh cũng không bao giờ nắm lấy tay cô.

Giống như câu anh nói với cô trong hiện thực, vậy em đi đi.

Anh buông tay cô ra.

Do những hồi ức đan xen này mà Nam Tri tràn ngập bài xích với khoảng thời gian kia.

Lần gặp mặt hôm nay, cô gặp chú Dịch, cô gặp Dịch Bân Đình rõ ràng hứng thú với cô, giống như một đôi tay ướt sũng kéo cô vào vòng xoáy quá khứ một lần nữa.

Nhưng trong vòng xoáy này, cô lại nhìn thấy Cố Dữ Thâm.

Anh lại rời đi lần nữa.

Cô ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, điện thoại lóe sáng, có cuộc gọi đến.

Vừa nãy vì tin nhắn của ba mẹ, Nam Tri đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng nên không nghe thấy tiếng chuông.

Đã hai giờ sáng, là một số lạ, không có tên.

Cô vừa định nghe thì điện thoại cúp máy, trên ô biểu tượng màu xanh lá có vòng tròn viết số “19” — số này đã gọi cho cô 19 cuộc.

Dãy số này hình như có hơi quen.

Một giây sau, lại một cuộc gọi khác gọi đến.

Lần này Nam Tri nhanh chóng nghe máy: “Alo?”

Đầu bên kia hồi lâu không có phản hồi, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở hòa cùng tiếng gió.

Nhưng đồng thời, cô chợt nhớ ra tại sao lại cảm thấy số này có vẻ quen mắt — vào cái đêm cô lần đầu tiên gặp Cố Dữ Thâm sau khi về nước, đúng chính số này cũng gọi cho cô, nhưng cũng không nói gì.

Cô nhỏ giọng thăm dò: “Cố Dữ Thâm?”

Bên ấy vẫn không có âm thanh.

Nhưng Nam Tri ngay lập tức xác định anh chính là Cố Dữ Thâm.

“Anh uống rượu?” Cô có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của anh.

Im lặng chừng nửa phút, anh rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn lạnh lùng: “Thú vị không?”

“Gì cơ?”

“Sáu năm trước và bây giờ, Nam Tri, chơi tôi thú vị không?” Anh giống như đắm chìm vào ma chướng, vùng vẫy trong mê cung của chính mình, nào còn phong độ thường ngày.

Giọng của anh cũng có vẻ run rẩy, gằn từng chữ hỏi cô: “Tại sao đi cũng nghe cô, về cũng nghe cô. “

Lời lên án này thực sự không giống với Cố Dữ Thâm trong giấc mơ vừa rồi.

Nam Tri thật lâu mới nói: “Lúc tôi rời đi, là nghe anh.”

Nhưng Cố Dữ Thâm nào còn có thể nghe vào lời cô nói, sau uống say Cố Dữ Thâm quả thực không hề tiếp tục che giấu sự uất ức và tức giận của mình nữa.

Thôi đi.

Nam Tri thở dài.

Cô kiên nhẫn hỏi: “Cố Dữ Thâm, giờ anh đang ở đâu?”

Anh không trả lời.

Nhưng trùng hợp thế, không biết là trùng hợp hay là tâm linh tương thông, Nam Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Cố Dữ Thâm đang đứng dưới chung cư.

Cuối tháng 11, Bắc Kinh bắt đầu mưa trở lại.

Gió cuốn cành cây, cọ xát phát ra âm thanh đáng sợ như quỷ khóc sói gào.

Nam Tri chỉ mặc áo khoác đi xuống lầu.

Cố Dữ Thâm trong mơ vài phút trước đứng trong mưa, Cố Dữ Thâm chân chính ngay lúc này cũng đứng trong mưa.

Người trước nét mặt lạnh lùng cay nghiệt, người sau hai mắt đỏ hoe.

Làm cho cô trong giây lát không thể phân biệt được đó là mơ hay thực.

Cô cầm ô chạy đến bên canh Cố Dữ Thâm: “Sao anh lại tới đây?”

Sau khi đến gần, cô có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Cố Dữ Thâm, mùi rượu vẫn còn đọng lại nồng nặc quanh người sau khi bị mưa cuốn trôi.

Đây là đã uống bao nhiêu rượu rồi.

Cô nắm lấy tay anh, mới nhận ra nó rất nóng.

Bị sốt rồi.

Giờ đã hai giờ sáng, anh đã gọi tới 20 cuộc điện thoại, không biết thân hình gầy gò đã đứng dưới mưa bao lâu.

“Anh lên lầu trước đã.” Cô cũng không lo được nhiều như vậy.

“Buông ra. “Anh bướng bỉnh hất tay cô ra.

Nam Tri nhíu mày: “Cố Dữ Thâm, đêm hôm khuya khoắt anh chơi trò say rượu điên khùng gì thế?”

Anh cười khẩy một tiếng: “Trong mắt em cmn tôi hèn hạ như vậy sao? Tôi hết lần này đến lần khác vứt bỏ tự tôn, thấy em đau lưng thì mua thuốc cho em, vì sợ em bị bắt nạt nên đến hỏi em vì sao lại cắt tóc, còn muốn đưa em về nhà, em từng quan tâm đến sao?”

Sắc mặt và giọng nói của Cố Dữ Thâm lạnh lùng, nhưng lại chật vật đến cùng cực, ngón trỏ đâm vào ngực, đỏ mắt nhìn cô và hỏi: “Nhìn tôi như vậy, thú vị không hả?”

Nam Tri chưa từng thấy Cố Dữ Thâm như thế này.

Đem thuốc đến?

Cô nhớ đến bóng dáng quen thuộc thoáng qua mà cô nhìn thấy bên ngoài chung cư khi cô từ bệnh viện về lần trước.

“Cố Dữ Thâm, anh theo tôi lên lầu trước nhé, có được không?”

Nam Tri nhìn vẻ mặt không hề bị lay động của anh, cũng không biết là xuất phát từ tâm thái gì mà nói: “Bên ngoài lạnh quá.”

Mí mắt Cố Dữ Thâm động đậy, sau đó nhìn cô.

Dưới áo khoác của cô là một chiếc váy ngủ mỏng, một vùng da trắng ngần lớn trên xương quai xanh cũng lộ ra giữa gió lạnh.

Cuối cùng anh nhượng bộ, bước theo cô.

Lông mi Nam Tri run rẩy một cách mất kiểm soát.

Dẫn Cố Dữ Thâm trở về, đến trước cửa thì người cô cũng đã ướt một mảng lớn.

Mở cửa, để anh ngồi yên trên sô pha, Nam Tri trước tiên lấy thuốc hạ sốt trước đó còn dư cho anh, nhìn anh ngoan ngoãn uống: “Anh có muốn đi tắm trước không?”

Anh lắc đầu.

Nam Tri cảm thấy tính tình người này đúng là còn cứng đầu hơn hồi đi học.

Cô cũng lười tranh luận với người say, quay người đi vào phòng ngủ, tìm được một cái áo thun unisex nào đó, cô quen mặc rộng, size L, đưa Cố Dữ Thâm mặc sẽ không chê nhỏ.

Chỉ là khi cô ra ngoài thì thấy Cố Dữ Thâm đã ngủ trên sô pha, mới nhận ra thay đồ cho người khác khó khăn đến nhường nào.

Nhất là người say quắc cần câu, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Nhưng mặc đồ ướt ngủ một đêm chắc sáng ra cũng ngu người mất.

Cô cầm quần áo đứng cạnh sô pha, thở dài cam chịu.

Bạn trai cũ khỏa thân là khỏa thân ư?

Không phải!

Cô nửa quỳ trên sô pha, cởi từng cúc áo sơ mi trắng ướt đẫm của anh.

Cô buộc mình phải như một người gặp sóng to gió lớn mà không hề thay đổi sắc mặt, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén đến đỏ bừng mặt.

Chỉ có thể tự an ủi mình, dù sao trong phòng này ngoài một người sống đã ngủ say như chết ra, không ai có thể chế giễu cô.

Cơ thể Cố Dữ Thâm rắn chắc, đường nét cơ bắp rất rõ ràng, đường cong cơ bụng xếp theo chiều ngang và dọc, khi vô tình chạm vào nhiệt độ cơ thể tăng cao giống như bị điện giật.

Nhưng khi cởi áo qua vai anh thì Nam Tri đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn thấy một vết sẹo.

Ở ngang bả vai anh.

Có thể thấy, chắc là đã mấy năm rồi, giống như một vết dao, dài và mỏng.

Cô ngẩn người nhìn vết sẹo của anh, nhớ lại xem rốt cục là có từ khi nào, là sau khi cô rời đi hay là sớm hơn?

Nam Tri giữ nguyên tư thế này nửa quỳ trên sô pha, đột nhiên, Cố Dữ Thâm giơ tay lên, mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng lại nắm chặt cổ tay cô.

Cô vùng ra theo bản năng, Cố Dữ Thâm sau khi ngủ không có khó bảo, nên cô dễ dàng rút tay ra.

Nam Tri không nghĩ ngợi gì nữa, mặc áo ngắn tay cho anh, cho quần áo ướt vào máy sấy rồi trở về đi ngủ.

Đủ loại hình ảnh lộn xộn hiện lên trong đầu, chưa ngủ được bao lâu thì trời đã sáng.

Khi tỉnh dậy, Nam Tri giống như một mảnh vỡ, phải mất mấy phút mới xác định những chuyện xảy ra nửa đêm không phải là giấc mơ của cô.

Cô ngồi dậy khỏi giường, mở cửa đi ra ngoài phòng khách.

Trên sô pha đã không còn ai.

Chẳng để lại gì, khiến cô lại nghi ngờ ký ức của mình một lần nữa.

Cố Dữ Thâm chật vật đó là thật sao?

Có lẽ không phải đâu.

Trước giờ cô chưa từng thấy anh như vậy, không chân thật chút nào.

Nam Tri ngơ ngác thở dài, lại thở phào nhẹ nhõm, muốn trở về ngủ tiếp, nhưng một bên cửa hông lại mở ra, Cố Dữ Thâm từ trong đi ra, nước chảy xuống từ đuôi tóc.

“Dậy rồi à.” Cố Dữ Thâm nói.

Cô hơi ngơ ra, gật đầu: “À. “

“… Anh còn khó chịu không?” Cô lại hỏi.

“Hửm?”

“Hôm qua hình như anh sốt, tôi cho anh uống thuốc hạ sốt.”

Cố Dữ Thâm: “Chắc hết rồi.”

“… À. “

Cô nhìn mặt anh, quả thực không tái nhợt như tối qua, cũng nhận ra anh đã thay quần áo trở lại, nhìn lướt qua vai anh, chiếc áo tay ngắn hôm qua đã được đặt gọn gàng trên máy sấy.

Chỉ là chiếc áo sơ mi trên người anh lúc này chưa được ủi, có hơi nhăn.

Nam Tri mất tự nhiên vặn ngón tay.

Cố Dữ Thâm bây giờ bình tĩnh đến mức dường như hoàn toàn không nhớ chuyện xảy ra tối qua, khiến cô cũng không thể mở lời.

Mà đúng lúc này, Trần Phong Du gọi đến.

Cố Dữ Thâm cũng nhìn thấy.

Anh cười lạnh: “Thế nào, định chọn ai?”

Nam Tri: “Cái gì?”

“Tôi là gì trong mắt cô. ” Cố Dữ Thâm lạnh lùng nhìn cô, “Tiếp theo định tìm ai? Loại người như Dịch Bân Đình cũng được, mấy năm nay cô đúng là càng sống càng thụt lùi.”

Hai ba câu đã chọc giận Nam Tri.

“Cố Dữ Thâm, anh vẫn chưa tỉnh rượu à? Chưa tỉnh thì cút về ngủ, đừng có chơi trò say rượu điên khùng ở chỗ tôi!”

Cố Dữ Thâm không những không giận mà còn cười, tiến lên một bước, ép cô đến góc tường, sau đó đưa tay vuốt ve cổ cô.

Chỉ hơi dùng sức, Nam Tri bị buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh và sâu hoắm của anh.

Cô nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Nếu là ai cũng được, không bằng gả cho tôi đi.”

——————–

Ai đọc mà chẳng nói một câu: Sếp Cố điên quá đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.