Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Đêm Đông Hôn Đóa Hồng – Chương 37: Giao thừa



Giao thừa.

Ngày cuối cùng của Tết âm lịch.

Mới sáng sớm, Nam Tri đã phát hiện, Thượng Hải đang có tuyết rơi.

Bắc Kinh đã có tuyết từ lâu, nhưng bây giờ là trận tuyết đầu mùa ở Thượng Hải.

Nhiều bạn cùng lớp cấp ba của cô cũng đang phát triển sự nghiệp ở Thượng Hải, cô cũng biết một số vũ công ba lê sống ở Thượng Hải, sáng sớm cô mở vòng bạn bè lên xem, tràn ngập tuyết đầu mùa.

Tối nay Cố Dữ Thâm có hẹn ăn tối với đối tác, mà buổi sáng cũng có hẹn gặp mặt, cho nên sáng sớm Nam Tri vẫn còn đang nằm trên giường thì anh đã dậy rồi.

Anh rửa mặt xong, đến mép giường: “Lát nữa anh bảo người mang bữa sáng đến, em dậy thì ăn chút gì đó với ba mẹ, đừng để bụng đói đi quay.”

“Biết rồi.” Mắt Nam Tri không mở ra nổi, cô mơ mơ màng màng nói.

Sống cùng với Cố Dữ Thâm một thời gian, bệnh đau dạ dày kia của cô đúng là được anh chữa khỏi rồi.

Sau khi dặn dò xong, Cố Dữ Thâm cúi người, đầu ngón tay anh kéo chăn xuống một chút, hôn lên khóe miệng Nam Tri một cái.

Anh lại ngồi dậy: “Anh đi đây.”

Nam Tri mặc kệ để cho anh hôn, ngay cả từ chối cũng lười, cô xua tay bảo anh đi nhanh lên.

Su khi Cố Dữ Thâm đi, cô quyết định đi ngủ thêm một chút, đến gần mười giờ mới dậy, ba mẹ ấn chuông cừa, đồ ăn sáng được đưa đến.

Cố Dữ Thâm đúng là biết cách chọn giờ cô rời giường mà.

Nam Tri để cho người ta đẩy xe đồ ăn vào phòng, đặt lên bàn ăn, cùng ba mẹ ăn sáng.

Cảnh tượng này cũng không biết đã bao lâu rồi.

Được một lát, đến giờ bác sĩ vật lý trị liệu đến.

Mẹ Nam lần này rất bất ngờ, không ngờ rằng Nam Tri đã không chỉ chuẩn bị bữa sáng mà còn hẹn bác sĩ vật lý trị liệu pháp đến khách sạn, bà cảm thấy ngạc nhiên vì con gái bây giờ đã biết tự chăm sóc bản thân mình rồi.

Nam Tri nằm trên ghế sofa để mát-xa, cô nghiêng đầu, cô nghe vậy thì nhìn bác sĩ vật lý trị liệu, người duy nhất biết mọi chuyện ở trong phòng.

Bác sĩ vật lý trị liệu lập tức hiểu ra, bà không nói gì.

Sáng nay, Cố Dữ Thâm gặp tổng giám đốc Hà của tập đoàn Hà Lập, hai người cùng nhau ăn sáng.

Tổng giám đốc Hà vừa tròn năm mươi, con trai vừa mới ra nước ngoài du học, ông và vợ ông rất thích trẻ con, con trai ra nước ngoài nên cảm thấy buồn chán, gần đây đang lên kế hoạch nhận nuôi một cô bé.

Tổng giám đốc Hà nói: “Bác với vợ bác lớn tuổi rồi, sinh thêm một đứa thì sợ nguy hiểm, cho nên nhận nuôi thêm một đứa, coi như là đủ nếp đủ tẻ.”

Nói xong, tổng giám đốc Hà lại cười nói: “Khụ, tổng giám đốc Cố vẫn chưa tới ba mươi tuổi, bác nói chuyện này cháu không hiểu được đâu.”

Cố Dữ Thâm: “Không đâu, cách đây không lâu cháu đã đăng ký kết hôn rồi.”

Tổng giám đốc Hà ngạc nhiên: “Đăng ký kết hôn rồi? Sao bác không nghe nói?”

“Tạm thời vẫn chưa công khai, còn phải nhờ tổng giám đốc Hà giúp cháu giữ bí mật.”

Trong giới xung đột lợi ích, chuyện kết hôn bí mật thường xuyên xảy ra, tổng giám đốc Hà cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: “Chúc mừng cháu nhé, tổng giám đốc Cố, vậy nói không chừng không bao lâu nữa tổng giám đốc Cố lên chức ba rồi.”

Cố Dữ Thâm nói cảm ơn.

“Tổng giám đốc Cố thích trẻ con không?”

“Cháu vẫn chưa nghĩ đến, cháu và vợ cháu vẫn chưa quyết định khi nào có con.”

Tổng giám đốc Hà: “Con cái là do duyên phận, nên tới thì sẽ tới.”

Tổng giám đốc Hà nghe điện thoại, là vợ ông gọi đến.

Vợ chồng bọn họ là một trong những cặp vợ chồng mẫu mực mà nhiều người trong giới thường hay bàn tán.

Cúp điện thoại, tổng giám đốc Hà hỏi: “Vợ bác đã đặt lịch hẹn với một viện trẻ mồ côi, định lát nữa đi xem một chút, tổng giám đốc Cố có muốn đi cùng không?”

Ông cười nói: “Cháu còn quá trẻ, có lẽ cháu chưa từng nghĩ đến cuộc sống của một đứa trẻ là như thế nào, đúng lúc đi xem một chút đi, càng tiếp xúc với trẻ con thì càng thích đó.”

Thật ra thì Cố Dữ Thâm không thích trẻ con, anh cảm thấy ồn ào, nhưng hôm nay rảnh rỗi, anh cũng nể mặt tổng giám đốc Hà, đồng ý đi cùng.

Rời khỏi nhà hàng, tổng giám đốc Hà đi đón vợ trước, sau đó cùng nhau đến một viện trẻ mồ côi.

Viện trưởng đã chờ bên ngoài.

Lúc này, bọn trẻ cũng đang chơi ngoài sân.

Viện trưởng: “Tổng giám đốc Hà, Hà phu nhân, hai người muốn nhận nuôi một cô bé đúng không?”

“Ừ.” Hà phu nhân nói, “Tốt nhất là nhỏ tuổi một chút.”

“Tôi có danh sách ở đó, bà muốn xem danh sách trước hay là muốn gặp bọn trẻ trước?”

“Danh sách thì đợi lát nữa rồi xem, nhận nuôi một đứa trẻ cũng phải xem duyên phận, xem danh sách không có ích gì nhièu.” Hà phu nhân cười nói, “Cô nói có đúng không?”

Cố Dữ Thâm đứng ở bên cạnh, anh lạnh lùng quan sát.

Quả thật là anh không thích trẻ con, chỉ là không biết Nam Tri có thích không.

Tổng giám đốc Hà và Hà phu nhân ở bên kia, anh dựa vào gốc cây gửi tin nhắn cho Nam Tri hỏi cô thích trẻ con không.

“Nam Tri: Thích những đứa trẻ xinh đẹp.”

Cố Dữ Thâm bật cười.

“Cố Dữ Thâm: Con của hai chúng ta chắc là sẽ đẹp.”

“Nam Tri:?”

“Nam Tri: Cố Dữ Thâm, anh đúng là đang tận dụng mọi cơ hội để giở trò lưu manh đấy.”

“Nam Tri: Ai đồng ý sinh con cho anh vậy.”

Cố Dữ Thâm nhếch môi, tâm trạng anh khá hơn nhiều.

Ở bên kia, Hà phu nhân kêu lên: “Viện trưởng, cô bé này bị làm sao vậy?”

Viện trưởng nhìn sang, thở dài: “Cô bé này tháng trước vừa mới đến, đã một tháng rồi mà vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn.”

“Vết thương của con bé là làm sao vậy?”

“Mẹ đứa bé không xứng làm mẹ, chị ta nghiện rượu và đánh bạc, đứa bé cũng là kết quả của một đêm say rượu, không biết ba là ai, ở nhà hở một chút là đánh đập đứa trẻ, sau đó mẹ uống rượu say trượt chân ngã xuống sông chết đuối, đứa trẻ không có ai chăm sóc, là hàng xóm của cô bé gọi điện thoại cho chúng tôi.”

Viện trưởng vừa nói vừa thở dài, “Khi chúng tôi nhìn thấy đứa bé, nó rất gầy, một tháng nay đã mập lên không ít.”

Hà phu nhân một người phụ nữ hiền lành đơn thuần, đời này của bà luôn đầy đủ hạnh phúc, chưa từng nghĩ rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người một đứa trẻ, nghe viện trưởng nói xong thì bà chảy nước mắt.

“Lão Hà, hay là chúng ta nhận nuôi đứa trẻ kia đi?”

Tổng giám đốc Hà cũng cảm thấy đáng thương, nhưng ông vẫn hỏ thêm câu: “Viện trưởng, sức khỏe của đứa trẻ này?”

“Lúc vừa mới đến thì nó hơi suy dinh dưỡng, nhưng kết quả kiểm tra sức khỏe tuần trước cho thấy tất cả các chỉ số đều bình thường. Tôi có bản ghi chép ở đây, lát nữa tôi sẽ cho hai người xem.” Viện trưởng nói, “Hơn nữa tính tình của đứa trẻ này cũng rất tốt, trải qua những chuyện như vậy mà vẫn thích cười, cũng rất nghe lời, nếu như hai người sẵn lòng nhận nuôi, từ nay về sau con bé sẽ không chịu khổ nữa.”

Hà phu nhân lau nước mắt, bà cúi đầu, nhẹ nhàng vẫy tay với cô bé.

Dù trên cơ thể cô bé có những vết thương chưa lành, nhưng đúng là rất xinh xắn đáng yêu.

Nhất là đôi mắt, rất to, lại trong suốt, giống như hai quả nho đen.

Cô bé rất lễ phép, nhẹ nhàng chạy đến gần, đầu tiên là nói “Chào viện trưởng”, sau đó nhìn về phía Hà phu nhân, nhút nhát nói: “Cháu chào dì.”

Hà phu nhân lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ, trên mặt sau có vẽ những bức vẽ graffiti rất đẹp, xung quanh có đính một vòng pha lê, sáng bóng, giống với những gì một cô bé sẽ thích.

Đôi mắt cô bé sáng lên, nhưng lại không dám trực tiếp đến nhận, ngoan ngoãn hỏi: “Có thể cho con chơi một chút không ạ?”

Hà phu nhân rơi nước mắt trước sự hiểu chuyện của cô bé: “Đây là món quà nhỏ dì tặng con.”

Không do dự nữa, hai người nhanh chóng quyết định nhận nuôi cô bé này.

Hà phu nhân đã cho người mang các giấy tờ cần thiết cho việc nhận nuôi đến, sau đó dẫn cô bé vào văn phòng của viện trưởng để hoàn tất thủ tục.

Cố Dữ Thâm và tổng giám đốc Hà đứng ở bên ngoài hành lang.

Một lát sau, cô bé đi ra, ngẩng đầu nhìn Cố Dữ Thâm, nhỏ giọng hỏi: “Anh là anh trai sao?”

Dựa vào ngoại hình, cô bé nghĩ rằng Cố Dữ Thâm là con trai của tổng giám đốc Hà và Hà phu nhân.

Tổng giám đốc Hà mỉm cười, ôm con gái vào lòng: “Con đây là chiếm hời lớn rồi đấy, đây không phải là anh trai, đây là bạn của bố mẹ.”

Cố Dữ Thâm nhìn vào những vết thương trên người cô bé.

Ánh mắt anh mờ đi, quai hàm nghiến chặt lại, nhưng từ đầu đến cuối anh không thể hiện cảm xúc ra ngoài.

Vì là giao thừa, ekip chương trình đã sắp xếp một chương trình đặc biệt, các giám khảo sẽ tham gia một trò chơi với các thí sinh, đến khi quay xong thì đến giờ ăn tối.

Nam Tri đã cùng ba mẹ đi ăn lẩu.

Bên trong nhà hàng lẩu rất đông, cũng may là cô đã đặt chỗ trước.

Nam Tri cởi áo khoác ra bỏ vào trong xe để không bị ám mùi lẩu, bởi vì cô nghĩ lát nữa còn phải ăn khuya với Cố Dữ Thâm, cô không ăn nhiều lắm.

Mẹ phát hiện cô không ăn nhiều: “Tư Tư, con lại giảm cân à?”

“Không có, vừa nãy ở chương trình con có ăn chút đồ ăn vặt, không đói.” Cô nói.

Mẹ gắp một miếng thịt bò vào bát của cô: “Đã đến Tết rồi, ăn nhiều một chút.”

Nam Kiêm Thạch hỏi: “Quay chương trình thấy thế nào?”

“Cũng được.”

“Lúc trước chưa bao giờ nghĩ rằng lại có ngày Tư Tư lên TV đấy.” Mẹ cười nói, “Hơn nữa mẹ nghe nói lên TV sẽ bị xấu đi, Tư Tư vẫn xinh đẹp như vậy, mẹ đọc bình luận thấy nhiều người khen con lắm đấy.”

Nam Tri cười, cô không xấu hổ chút nào: “Con vốn dĩ xinh mà.”

“Bây giờ con vẫn có một chuyện khiến mẹ không yên tâm đấy.”

“Chuyện gì vậy mẹ?”

“Rốt cuộc con định khi nào mới yêu đương?”

“…”

“Con nói chút đi, cũng không phải là không có người đàn ông nào thích con, những người có gia thế và ngoại hình cũng không ít, sao con không thích ai vậy?”

Những lời như vậy từ lúc tốt nghiệp đại học cô đã nghe nhiều rồi, nghe tai này lọt ra tai kia, lúc này cô vẫn bình tĩnh ăn bắp cải.

Mẹ Nam tiếp tục nói: “Thấy con chỉ ra ngoài chơi với Phượng Giai, ngay cả một người đàn ông cũng không có.”

Dừng lại một chút, mẹ Nam đến gần, bà có chút khó nói, hỏi nhỏ: “Tư Tư, con nói thật cho mẹ, có phải là con không thích đàn ông không?”

“Khụ… Khụ!”

Vì những lời này của mẹ, Nam Tri che miệng ho mãi.

Cô rút tờ khăn giấy ra lau miệng: “Mẹ chẳng lẽ mẹ nghĩ con và Phượng Giai là một đôi à?”

Mẹ nghiêm túc nhìn cô.

“…”

Thật sự nghĩ vậy luôn sao.

“Cũng không phải mẹ không biết, lúc trước Phượng Giai vẫn có bạn trai mà.”

“Vậy thì con thích đơn phương người ta?”

“… Đương nhiên không phải rồi!”

Mẹ nghiêm túc nhìn cô, một lúc lâu mới xác nhận là cô không có nói dối, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Vậy sao con lại không chịu yêu đương vậy?”

“Yêu mà yêu mà, sang năm con chắc chắn sẽ mang về cho mẹ một người.”

Nam Kiêm Thạch cười nói: “Ngày mai tính là sang năm rồi.”

“Vậy thì trong vòng một năm, con chắc chắn sẽ dẫn một người chồng về cho hai người.”

“Chồng?” Mẹ Nam bật cười, “Bạn trai con còn chưa có, lại còn định kết hôn trong vòng một năm?”

Nam Tri cúi đầu xuống dùng bữa.

Trong lòng cô nghĩ, đúng là không có bạn trai, nhưng chồng thì có một người.

“Được rồi, không tạo áp lực cho con nữa, sang năm có thể dẫn bạn trai về là được rồi, kết hôn vẫn cần phải xem xét kỹ lưỡng, chúng ta là con gái, kết hôn phải cẩn thận một chút, tìm một người thật sự đáng tin cậy.”

“…”

Ngoài miệng mẹ Nam nói không tạo áp lực, Nam Tri nghe xong lại cảm thấy áp lực gấp đôi.

Cô không biết phải tìm cơ hội gì mới có thể nói ra chuyện mình đã tùy tiện tìm một người để kết hôn mấy tháng nay.

Ăn lẩu xong, ba người cùng nhau về khách sạn.

Nhưng lại về phòng của Nam Tri, nói là lâu rồi không về nước, muốn cùng nhau xem chương trình Đêm xuân.

Nam Tri vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Dữ Thâm hỏi khi nào thì anh về.

“Người theo đuổi: Còn ở bên ngoài, em về rồi à?”

“Nam Tri: Ừ, nhưng mà bây giờ ba mẹ đang ở trong phòng em.”

“Người theo đuổi: Không sao, vậy anh về trễ một chút.”

Trả lời tin nhắn xong, Nam Tri cảm thấy bụng không thoải mái, cô vào nhà vệ sinh xem thử, quả nhiên là đến kỳ rồi.

Cũng may vừa rồi cô khống chế calo nên không ăn đồ cay, nếu không cô chắc chắn sẽ bị đau bụng.

Nam Tri mang băng vệ sinh rồi ra ngoài xem Đêm xuân với ba mẹ.

Chương trình Đêm xuân mỗi năm đều giống nhau, Nam Tri chỉ ở bên cạnh xem, tâm tư của cô không đặt vào đó.

Đoán là Cố Dữ Thâm đang tham gia tiệc xã giao, Nam Tri cũng không quấy rầy anh, cô trò chuyện với Phượng Giai, kể chuyện mẹ Nam còn tưởng rằng cô thích Phượng Giai.

Lúc này, Phượng Giai gửi đến một loạt dấu chấm hỏi.

“Phượng Giai: Bác gái tinh mắt thật đấy.”

“Phượng Giai: Cũng đã bị phát hiện rồi, ngày mai chúng ta come out đi.”

Nam Tri mỉm cười rồi trả lời lại chữ cút, hỏi cô tối nay đón giao thừa thế nào.

Phượng Giai gửi một bức ảnh, chính là người chơi đàn violin mà Phượng Giai thích cách đây không lâu.

“Nam Tri: Ở bên nhau rồi à?”

“Phượng Giai: Đúng vậy, mới hai ngày trước.”

Nam Tri mở tấm ảnh kia ra, phát hiện phía sau là khách sạn.

“Nam Tri: Các cậu ở khách sạn?”

“Phượng Giai: Đúng vậy.”

“Phượng Giai: Hơn nữa còn là khách sạn ở Hạ Môn, hôm qua vừa mới đến.”

“Nam Tri: Tối nay hai cậu ngủ một phòng?”

Phượng Giai gửi đến một tin nhắn thoại, cô cười hì hì: “Nếu không thì sao, cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, chẳng lẽ yêu đương còn phải chia phòng ngủ à?”

Mẹ Nam nghe thấy, hỏi lại một câu: “Ai vậy?”

“Phượng Giai.” Nam Tri nói xong lại nhớ đến lời mẹ nói, cô bổ sung thêm một câu, “Cậu ấy đi du lịch với bạn trai.”

Mẹ Nam gật đầu, không nói gì nhiều, lại quay lại xem chương trình Đêm xuân.

“Phượng Giai: Tư Tư, không lẽ cậu thích tớ thật à, nếu không thì sao mỗi ngày cậu ngủ với Cố Dữ Thâm, lại còn quản tớ nghiêm như vậy, sợ tớ ngủ với đàn ông à?”

“…”

“Nam Tri: Cậu cứ ngủ, tớ không quản cậu.”

Sau đó, Phượng Giai lại gửi một tấm hình.

“Phượng Giai: Vậy cậu xem giúp tớ đi.”

“Phượng Giai: Lần đầu tiên ngủ cùng nhau, mặc bộ nào thì được?”

Trong hình là ba bộ đồ ngủ ở trên giường, màu trắng, màu tím và màu đen, chỉ có một điểm chung là mỏng và xuyên thấu.

“…”

Nam Tri tùy tiện trả lời: Màu tím đi.

Lại nói chuyện thêm một lúc, Phượng Giai không trả lời lại, đoán là đi làm chuyện chính rồi, Nam Tri cũng bỏ điện thoại xuống, tiếp tục xem chương trình Đêm xuân với ba mẹ.

Đến mười một giờ, mẹ ngáp một cái, mệt rồi.

Nam Tri nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ mệt thì đi ngủ trước đi.”

Mí mắt mẹ Nam muốn dính vào nhau: “Chẳng phải là giao thừa sao.”

“Giao thừa thì cũng phải ngủ.”

Nam Kiêm Thạch cũng nói: “Đi thôi, ngủ đi, Tư Tư ở cạnh chúng ta, cũng xem như là cùng nhau đón năm mới.”

Lúc này mẹ Nam mới đứng dậy, lại dặn cô đừng thức khuya quá, rồi mới về phòng bên cạnh ngủ

Trong phòng chỉ còn lại một mình Nam Tri, TV ồn ào, cô giảm âm lượng xuống, nhìn điện thoại, phát hiện Cố Dữ Thâm vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.

Cũng đã trễ thế này rồi, còn chưa kết thúc tiệc xã giao sao?

Nam Tri nghĩ đến việc ra ngoài mua chút đồ ăn, chờ Cố Dữ Thâm về, hai người sẽ cùng nhau đón năm mới.

Cô thay quần áo, trước khi ra ngoài, cô đến cửa sổ xem tuyết có rơi hay không, cô bỗng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên bồn hoa ở dưới lầu.

Ở trên tầng cao, người đàn ông trông rất nhỏ bé, nhưng cô lại ngay lập tức nhận ra đó là Cố Dữ Thâm.

Anh về khi nào vậy?

Nam Tri lập tức xuống lầu, cô chạy ra ngoài.

Tuyết lại bắt đầu rời, những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi trên vai người đàn ông.

Anh cúi đầu, trông vô cùng cô đơn.

Bước chân Nam Tri dừng lại, cô im lặng đứng nhìn Cố Dữ Thâm.

Anh cô đơn lẻ loi, trong đêm giao thừa mọi người đoàn tụ, anh ngồi một mình dưới tuyết.

Không biết tại sao anh về mà lại không gửi tin nhắn cho cô.

Nam Tri bước lên phía trước, dừng lại trước mặt anh, cô nhẹ nhàng nói: “Cố Dữ Thâm?”

Anh ngẩng đầu lên, mái tóc bị gió thổi nên hơi rối, có một vệt màu đỏ trên mí mắt anh, nhưng ánh mắt anh vẫn rất sáng.

“Ừ.” Anh lên tiếng trả lời.

Sau đó anh giơ tay lên, giọng nói cũng là giọng mũi, vừa trầm thấp, vừa dịu dàng: “Chờ em lâu quá, tay anh lạnh rồi.”

Giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhưng khi cô đến, anh lại không hề nóng nảy chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.