Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Đêm Đông Hôn Đóa Hồng – Chương 68: Thời niên thiếu 1



Nam Tri chuyển đến khu chung cư Lung Hồ vào mùa hè, trước khi vào cấp ba.

Tính cách của cô hoạt bát, ngoại hình lại xinh đẹp, rất được các bạn đồng trang lứa chào đón, suốt kỳ nghỉ hè được Phượng Giai đưa đi chơi cùng, đến ngày tựu trường, mọi người đã rất thân thiế.

Ngoại trừ Cố Dữ Thâm.

Thật ra thì cũng không phải là Cố Dữ Thâm đã cưng chiều Nam Tri ngay từ đầu.

Suốt kỳ nghỉ hè, cô cũng không gặp Cố Dữ Thâm được mấy lần, so với mấy cậu bạn suốt ngày đi lang thang, dường như anh “điềm đạm” hơn nhiều.

Chính thức vào lớp 10.

Hôm đó, ba mẹ Phượng Giai đều đi công tác, sáng sớm mẹ Nam đưa hai cô gái đến trường.

Đến lớp, chỗ ngồi đã được xếp sẵn, hai người không ngồi xa nhau, ngay đối diện.

Các bạn cũng lần lượt vào lớp, tiếng chuông vào lớp vang lên, cô chủ nhiệm đi vào.

Nam Tri nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, trống không, bạn cùng bàn của cô vẫn chưa đến.

Cô chủ nhiệm tự giới thiệu bản thân, họ Đồng, sau đó giới thiệu một số thông tin cơ bản về lớp học, lúc nói đến người thi được hạng nhất thì dừng lại, nhìn xung quanh một vòng.

“Cố Dữ Thâm vẫn chưa đến à?”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Cố Dữ Thâm.

Là cái anh đẹp trai ngầu ngầu ở khu chung cư Lung Hồ?

Còn thi tốt nghiệp trung học được hạng nhất, không nhìn ra đó.

Cô chủ nhiệm cau mày, vừa cầm bút lên định đánh dấu trên danh sách học sinh, cửa phòng học được ai gõ.

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Đầu tiên là nhìn thấy Châu Việt, chạy tới, cả người đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

Còn đứng sau Châu Việt là Cố Dữ Thâm, toàn thân mặc một cây đen, anh không để tóc giống như mấy cậu bạn cấp ba, tóc cắt ngắn, gọn gàng, làm nổi bật đường nét trên khuôn mặt.

“Báo cáo.” Câu này là Cố Dữ Thâm nói.

Châu Việt liếc nhìn anh, sau đó cũng nói theo.

Cô chủ nhiệm cau mày, bảo hai người về lại chỗ ngồi.

Cố Dữ Thâm cầm bộ đồng phục trong tay, lúc anh đi qua, dây kéo của bộ đồng phục va vào cạnh bàn, tạo ra âm thanh lách cách, dáng cao chân dài, chân mày hơi cau lại, có lẽ là vì ánh mặt trời quá chói chang, nên lại trông hơi lạnh lùng.

Người anh em này nhìn gần lại càng ngầu hơn.

Nam Tri có thể cảm nhận được, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người anh.

Giống như là sinh ra đã mang sức hấp dẫn.

Cô không nhịn được mà huýt sáo.

Âm thanh khá nhẹ nhàng, nhưng vẫn bị Cố Dữ Thâm nghe thấy, anh nhìn sang.

Cùng lúc đó, Châu Việt cũng để ý đến Nam Tri —— thật ra thì trước khi Nam Tri và Cố Dữ Thâm quen nhau, Châu Việt cảm thấy Nam Tri rất thú vị, nhưng cũng rất khó kiểm soát.

“Ôi, trùng hợp vậy à.” Châu Việt chào hỏi với cô, “Hai chúng ta cùng lớp hả?”

Nam Tri chống tay lên má, ngón áp út cong lên, ánh mặt trời chiếu xuống, nửa khuôn mặt cô trắng sáng, hàng mi dài cong cong, để lại một cái bóng mờ dưới mắt, đôi môi hồng hào thu hút ánh nhìn.

Lười biếng lại xinh xắn, mang theo chút hấp dẫn không thể nói được, cũng không thân thiện, cô chỉ nhìn anh rồi nhẹ nhàng “À” một tiếng, xem như đáp lời.

Bị chuyện này làm phân tâm, nên là Nam Tri cũng không biết Cố Dữ Thâm nghe được tiếng huýt sáo kia thì có phản ứng gì.

Chẳng qua là cô quay lại nhìn anh, độ cong trên khóe miệng anh vẫn chưa phai.

Sau đó anh kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cô.

Trên người anh có một mùi hương mát lạnh, nhưng Nam Tri vẫn ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Lớp mười đã hút thuốc rồi à.

Có lẽ vì đã chú ý đến ánh mắt của cô, Cố Dữ Thâm cũng quay đầu lại.

Anh tựa lưng lên ghế, đôi chân dài vắt ngang lên chiếc ghế chật hẹp, trông anh có vẻ ngang bướng và khốn kiếp, nhưng lại có cảm giác áp bức của người đứng đầu.

Nam Tri chớp mắt nhìn: “Vết thương của cậu lành chưa?”

Anh nhướng mày, như thể không nhớ ra.

Ngón trỏ của Nam Tri đâm lên mu bàn tay anh, cô nhắc nhở.

“Khỏi rồi.” Anh nhớ ra rồi.

Chuyện lúc nghỉ hè.

Nam Tri gật đầu, cô quay đầu lại.

Cô không phải kiểu người lúc nào cũng thân thiện, cảm giác áp bức của Cố Dữ Thâm quá mạnh, áp đến cô, Nam Tri cảm thấy không thoải mái và cũng không thích.

Đến đây, ấn tượng của cô về Cố Dữ Thâm cũng chỉ là —— đẹp trai thật đấy, thu hút các bạn nữ, nhưng lại là một tên khốn kiếp.

Một tháng sau đó, mặc dù hai người ngồi cùng bàn, nhưng giao tiếp không nhiều.

Chỉ là mỗi ngày Nam Tri đều tìm Cố Dữ Thâm, mượn bài tập của anh để chép, sau đó nhìn các bạn nữ để thư tình vào trong ngăn bàn anh.

Có một lần vì chuyện thư tình mà hỏng việc.

Nam Tri cũng thường xuyên được người khác tỏ tình, trong ngăn kéo của cô cũng có socola và thư tình của các bạn nam.

Mặc dù cô không có ý định yêu đương, nhưng cũng sẽ mở thư tình ra xem một chút, xem như là tôn trọng “thành quả lao động” của người ta.

Cô đọc rất nhanh, cũng không quan tâm đến nhiều.

Có lần, cô nhận được bức thư tình dài bốn trang, chữ viết còn rất đẹp, cô nhai kẹo cao su bình tĩnh xem, đọc được hơn nửa mới cảm thấy sai sai.

—— “Thứ sáu tuần trước tớ nhìn thấy vết thương sau cổ cậu, không biết cậu đã xử lý vết thương chưa, nhưng tớ vẫn mua một chai thuốc rượu cho cậu, hy vọng cậu nhanh hồi phục.”

… Vết thương?

Nam Tri mơ màng sờ lên gáy mình.

Cô cúi xuống kiểm tra ngăn kéo, thật sự có một chai rượu thuốc, cô mới lật lại trang đầu tiên của lá thư tình, đầu trang có viết ba chữ “Bạn học Cố”.

“…”

Cái này cũng không trách cô được.

Ai bảo đưa thư tình mà cũng nhét nhầm ngăn kéo.

Cô lại nhét lá thư vào trong phong thư, để cùng với chai rượu thuốc, rồi đặt lại vào ngăn kéo của bạn cùng bàn của cô.

Chẳng qua là sau khi bỏ vào, động tác của cô bỗng dừng lại, nhìn vào đồng hồ trên tường lớp học, đã gần tan học.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc khánh, Cố Dữ Thâm xin nghỉ.

Nếu đợi đến khi kỳ nghỉ kết thúc, có lẽ vết thương đã lành rồi, rượu thuốc này cũng không dùng được nữa.

Nam Tri nghĩ trong đầu, thôi vậy, đã làm người tốt thì làm đến cùng, xem như đền bù lại chuyện lén đọc thư tình của người khác.

Cô bỏ lá thư và chai rượu thuốc vào cặp, về nhà cùng Phượng Giai.

Chỉ có điều trong hai ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh, cô không gặp được Cố Dữ Thâm, hỏi Phượng Giai cậu ấy cũng không biết, cô đến hỏi Châu Việt, nói Cố Dữ Thâm về nhà bà ngoại.

Thế nên là chẳng mấy chốc Nam Tri đã quên béng đi chuyện này.

Trong kỳ nghỉ, cô cũng bận rộn nhiều việc, có một cuộc thi múa ba lê nhỏ.

Nam Tri luyện múa ở trong phòng hai ngày, sau đó tham gia cuộc thi, nhưng khi múa vẫn gặp phải lỗi không mong muốn, sau khi thực hiện cú nhảy lớn cô đứng không vững, bị trật mắt cá chân.

Trong múa ba lê, cái này được xem là lỗi rất nghiêm trọng, cũng vì thế mà cô không đạt được kết quả tốt.

Lần đầu tiên cô mắc phải một sai lầm lớn như vậy, không thể không buồn sầu cho được, sau khi về nhà, cô cũng không muốn ăn tối.

Các bạn ở khu chung cư Lung Hồ tạo một nhóm chat, lúc này đang rủ mọi người ra chơi cùng, rất nhiều người @ cô, Nam Tri không có tâm trạng trả lời.

Cô cũng không quan tâm đến lời an ủi của mẹ, một mình nằm trên giường.

Mãi đến khi sắc trời bên ngoài tối sầm, mẹ Nam đi ngủ rồi, Nam Tri mới ngồi dậy.

Cô rửa mặt, cảm giác như bị nhét một cục bông vào trong ngực, vừa khó chịu vừa chán nản, cô mặc áo khoác lên chuẩn bị ra ngoài dạo một chút.

Bên trong khu chung cư Lung Hồ rất yên tĩnh, một vầng trăng khuyết chiếu sáng trên bầu trời, ánh đèn đường mờ mờ, những cây hoa tràm đứng thẳng trong đêm tối.

Nam Tri ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ, cô chọn vài viên đá rồi ném xuống nước.

Tiếng đập nước vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Sau đó, có tiếng khóc thút thít.

Nam Tri bỗng cúi đầu xuống, cô cong lưng xuống, để tay lên mắt, có vài giọt nước mắt tràn ra từ giữa ngón tay, cô cố gắng kìm lại, nhưng cuối cùng cũng không kìm được.

Lúc này Cố Dữ Thâm về nhà.

Trong nhà không có ai, ánh đèn cũng mờ tối, chỉ còn lại vài ngọn đèn đường, nghe thấy tiếng khóc thút thít anh quay đầu lại, nhìn thấy cô bạn cùng bàn của anh đang ngồi trên ghế cách đó không xa.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Nam Tri khóc.

Phần lớn thời gian, cô giống như không tim không phổi, vui đùa ầm ĩ với Phượng Giai, giống như không có gì đáng phải lo nghĩ.

Cố Dữ Thâm dừng chân lại.

“Cạch” một tiếng.

Ánh sáng đột ngột lóe lên trong đêm tối.

Đôi mắt Nam Tri đỏ hoe, cô ngẩng đầu lên, gương mặt ướt nhẹp, đều là nước mắt chưa cô, toàn thân luống cuống, trông hơi ngốc nghếch.

Cố Dữ Thâm nhìn hình ảnh trong điện thoại, anh nhếch môi, bình tĩnh bật cười.

Một lúc lâu sau, Nam Tri mới nhìn rõ cậu thiếu niên trước mặt, cô ngẩn người, giọng nói mềm mại có chút nghẹn ngào: “Cậu làm gì vậy?”

“Chụp cậu.”

Cô duy trì vẻ mặt mờ mịt vài giây, sau đó lại thay đổi sắc mặt, cô chạy nhanh đến trước mặt anh, giơ tay lên muốn lấy điện thoại của anh.

Cố Dữ Thâm giơ tay lên, không cho cô cướp lấy.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ vừa rồi còn ướt đẫm nước mắt, giờ đã trở thành một chiến binh nhỏ đang tấn công: “Xóa đi!”

Cố Dữ Thâm nhướng mày.

Anh cũng không muốn giữ lại tấm hình này, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô thì muốn trêu cô.

Chàng trai lười biếng bật cười, dáng vẻ vô cùng xấu xa: “Sao lại sợ người khác nhìn thấy?”

Nam Tri trừng mắt nhìn anh.

Ánh mắt của cô sắp bắn tia lửa.

Cố Dữ Thâm không biết tại sao một cô gái nhỏ khóc lại không muốn người khác nhìn thấy, chẳng qua là thấy phản ứng này của cô, anh giơ điện thoại lên: “Chẳng phải nói gửi vào trong nhóm sao.”

“…”

Anh nói xong, giả vờ giống như chuẩn bị gửi vào nhóm.

Nam Tri hoảng hốt, cô lại giơ tay lên định lấy, lại bị anh ngăn lại.

Cô nghiến răng: “Cậu đe dọa tôi.”

Đôi mắt của cô gái nhỏ đỏ bừng, ấm ức đáng thương, dáng vẻ tức giận trông rất sống động.

Ngay cả đêm đầu thu tẻ nhạt cũng trở nên sôi động, tâm trạng cáu kỉnh của Cố Dữ Thâm cũng bay sạch.

“À.” Anh gật đầu rồi thừa nhận: “Đe dọa tôi.”

Sau đó, Nam Tri giơ tay lên —— bởi vì chênh lệch chiều cao, cô nhón chân lên, ngón tay cô chạm vào gáy anh.

Hành động này giống như cô đang vòng tay qua vai anh.

Cô gái đứng trong gió thu rất lâu, làn da mịn màng mát lạnh, vừa chạm vào, yết hầu Cố Dữ Thâm trượt xuống.

Một giây sau, đầu ngón tay của Nam Tri đâm mạnh lên gáy anh.

Đúng lúc chạm vào vết thương trên gáy anh.

Cố Dữ Thâm nhíu mày.

“Tôi cũng nắm đằng chuôi cậu đấy.” Nam Tri đến bên tai anh, nói từng chữ một, “Cậu, lại, đánh, nhau, rồi.”

Lọn tóc mềm mại quét qua cánh tay anh, hơi nhột, hơi nóng, lẫn với mùi hương ngọt ngào từ dầu gội của con gái.

“Cậu còn hút thuốc!” Cô đắc ý, “Nếu như cậu dám gửi ảnh ra ngoài, tôi sẽ nói ba mẹ cậu, cấu hút thuốc, còn đánh nhau, hai lần!”

Vết thương của Cố Dữ Thâm là do đánh nhau với bọn lưu manh lúc về nhà bà ngoại.

Nhưng câu nói này của Nam Tri cũng không làm tổn thương anh, anh nhìn cô gái nhỏ trong khoảng cách gần, đôi mắt sáng ngời trong suốt, đang vô cùng hứng thú chờ đợi anh cầu xin tha thứ, thật sự cảm thấy mình đã nắm đằng chuôi rồi.

Anh cũng nhìn ra được, cô gái này lớn lên trong tình yêu thương, chưa từng chịu khổ.

Thế nên Cố Dữ Thâm lại tò mò, rốt cuộc sao cô lại khóc?

Chàng trai khẽ cười, giọng nói trầm ấm như thêm một tia lửa cũng không thể đốt cháy đầu thu.

“Được, tôi xóa.” Cố Dữ Thâm nói, “Nhưng mà cậu phải nói với tôi, sao lại khóc.”

Nam Tri do dự một chút: “Vậy cậu không được nói với người khác đâu đấy.”

“Được.”

Cô thở dài, vô cùng buồn bã nói với Cố Dữ Thâm chuyện hôm nay mình mắc lỗi trên sân khấu.

Cố Dữ Thâm nhướng mày: “Chuyện này sao lại không được nói cho người khác biết?”

“Bởi vì rất mất mặt đó.” Nam Tri nói, “Rõ ràng bản thân mình làm không được, lại còn khóc, thật ra thì tớ cũng không muốn khóc đâu, nhưng không nhịn được, nên chạy ra ngoài khóc, ai biết là lại gặp cậu.”

Nói đến đây, cô còn trừng mắt nhìn anh.

Sau đó Cố Dữ Thâm đã nghĩ rất nhiều lần.

Rốt cuộc mình quyết định nuông chiều Nam Tri từ lúc nào.

Thật ra thì chính là vào lúc này.

Cô gái nhỏ ấm ức không cam lòng, buồn bã vì một chuyện mà anh coi là không đáng kể, khuôn mặt non nớt vẫn còn đọng nước mắt chưa khô.

Nhưng cô lại hoạt bát sống động như thế. Còn trẻ con, nhưng không bao giờ yếu đuối.

Cô gái ấy mang trong mình một giấc mơ đầy nhiệt huyết, dũng cảm và không sợ hãi.

Và rồi, cơn gió tình yêu nảy mầm, bén rễ và sinh trưởng mạnh mẽ trong trái tim Cố Dữ Thâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.