Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Đêm Đông Hôn Đóa Hồng – Chương 39: Bị loại



Nếu như trên thế giới này có thuốc hối hận, Nam Tri nhất định sẽ tự tặng cho mình một viên vào giờ đầu tiên của năm mới.

Cô đứng trong nhà tắm, sâu sắc cảm nhận được, mình vẫn là quá xanh và non, cô không biết thế giới này nguy hiểm đến thế nào, cũng không biết loài sinh vật như đàn ông thật sự tình nguyện chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu.

Cố Dữ Thâm vứt giấy vào sọt rác, anh rửa tay, sau đó để khăn lên mặt đá cẩm thạch, bế Nam Tri lên.

Lúc này cô cảm thấy chân mình cũng phế rồi, không có chút sức nào.

Cố Dữ Thâm làm ướt khăn, ngồi xổm xuống trước mặt cô, lặng lẽ lau khô chân cô.

Khung cảnh vô cùng xấu hổ, Nam Tri quay mặt đi chỗ khác.

“Đỏ rồi.” Giọng anh vẫn khàn khàn.

“…”

“Có đau không?”

“Anh im đi.” Nam Tri, “… Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh.”

Cố Dữ Thâm bật cười, ngón tay nhẹ chạm vào vùng da đó, anh đến gần hơn để kiểm tra, sau đó nói: “Hình như hơi trầy rồi, bôi chút thuốc nhé.”

Mỗi câu nói đều làm tăng cảm giác xấu hổ của Nam Tri, câu nói này trở thành cọng rơm cuối cùng, Nam Tri ngượng chín mặt, cô đá anh một cái.

“Không cần.”

Cố Dữ Thâm ngồi đó tiếp nhận cú đá, anh để tay ra sau để giữ thăng bằng, không hề khó chịu, dịu dàng dỗ dành: “Là anh không tốt, không kiềm chế được.”

Chồn cáo chúc tết gà giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

Nam Tri cảm thấy hơi khó chịu: “Anh đi ra ngoài trước đi.”

Cố Dữ Thâm không hỏi nhiều, anh xoa nhẹ tóc cô, ra ngoài đóng cửa lại.

Nam Tri cởi quần lót ra, trên đó có vệt máu đỏ, thêm chút chất lỏng trong xuống, mặt cô càng ngày càng nóng, cô thay băng vệ sinh mới.

Cô lại gọi Cố Dữ Thâm vào, Nam Tri nói: “Em buồn ngủ.”

“Chăn bẩn rồi, anh thay lại đã, nhanh thôi.”

“…”

Cửa phòng tắm mở ra.

Nam Tri nhìn người đàn ông cầm chăn dự phòng ở trong tủ, thay chăn mới.

Cô cảm thấy đầu mình đau nhức, những hình ảnh vừa rồi xuất hiện liên tục trước mắt cô, bị giơ chân lên, kéo dài mấy chục phút, tiếng thở dốc và mấy lời nói thô tục vẫn còn bên tai cô.

Nhưng ba mẹ đang ở phòng bên cạnh, Nam Tri không dám nói gì, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Ai mà ngờ rằng hôm nay lúc ăn cơm mẹ còn nhắc đến chuyện cô tìm bạn trai, tối về cô và Cố Dữ Thâm lại thế này.

Nếu như bị biết được, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.

Nam Tri cúi đầu che mặt lại.

Cô cảm thấy rất mất mặt.

Sau này cô không thèm tin Cố Dữ Thâm giả vờ đáng thương nữa.

Cố Dữ Thâm mới thay lại trải giường, anh đến trước mặt cô, cúi người bế cô lên, Nam Tri vô thức ôm lấy cổ anh: “Không cần, em tự đi được.”

Anh tốt tính bật cười, nhưng vẫn bế cô lên giường, chăm sóc cô như đang trân trọng một bảo vật quý giá, nếu như không phải là mười phút trước anh làm chuyện vô cùng khốn kiếp, có lẽ Nam Tri đã cảm động.

Anh đặt cô lên giường, chuông cửa vang lên.

Cố Dữ Thâm ra ngoài rồi đi vào, mang theo thuốc bôi.

“Sao anh lại bảo người ta đưa cái này tới.” Mặt Nam Tri lại nóng lên.

“Chỉ là thuốc bôi ngoài da bình thường thôi, người khác không nghĩ nhiều đâu.”

Cố Dữ Thâm vén chăn lên, anh cầm lấy mắt cá chân cô, Nam Tri vừa trải qua một chuyện không tốt, cô vô thức giãy giụa.

Nhưng lại bị Cố Dữ Thâm bắt lại, anh bình tĩnh nhìn cô, “Đừng động đậy, bôi thuốc đã.”

Nam Tri nói nhỏ: “Không bôi cũng không sao, cũng không nghiêm trọng, hơi đỏ một chút mà thôi.”

“Vậy cũng không được, cái chân này của Tư Tư là để múa, sao có thể vì anh mà bị thương được.” Anh khẽ cười, giọng điệu xấu xa cực kỳ, “Bôi nhanh một chút.”

“…”

Mắt cá chân của Nam Tri bị anh cầm lên, cô giãy giụa, muốn rút ra.

Cô muốn tránh đi, lùi lại, Cố Dữ Thâm để mặc cho cô lùi lại, cho đến khi lưng cô đụng vào giường, không còn chỗ để trốn, lúc này Cố Dữ Thâm mới lại gần, bôi thuốc cho cô.

Đôi chân này của cô đã múa được gần hai mươi năm, được chăm sóc cẩn thận, trắng trẻo và rất đẹp, bây giờ cô co chân lại, đường cong trông vô cùng quyến rũ.

Sau trận chiến không biết xấu hổ này, mối quan hệ giữa bọn họ tiến xa hơn, đến mức có thể thoa thuốc vào bên trong đùi của cô.

Cố Dữ Thâm cẩn thận bôi thuốc cho cô, sau đó đắp chăn lại.

Anh vào nhà tắm rửa tay, sau đó lại quay lại giường.

Đã hơn một giờ trôi qua.

Anh lại ôm Nam Tri vào trong lòng mình: “Còn khó chịu không?”

“Cơ thể không khó chịu.”

Anh cười: “Trong lòng khó chịu à?”

“Ừ, cảm thấy bị vấy bẩn rồi.”

Anh bật cười, tâm trạng anh đang rất tốt, làm gì còn dáng vẻ đáng thương lúc này: “Đây chỉ là mới bắt đầu.”

Nam Tri kéo chăn qua đầu, cô lầm bầm: “Quá đáng.”

Em còn chưa chấp nhận lời theo đuổi của anh đấy.

Cách một tấm chăn, Cố Dữ Thâm hôn lên đỉnh đầu cô: “Cũng do em thương anh nên anh mới quá đáng.”

“Anh cố ý, giả vờ đáng thương, làm em không đành lòng từ chối anh.”

Cố Dữ Thâm bật cười, anh không trả lời, một lát sau anh mới nói: “Cũng chỉ có em mới thương anh thôi.”

Nam Tri không trả lời lại, vừa rồi, một lần kia làm cô rất mệt, chẳng mấy chốc đã ngủ.

Ba mẹ Nam Tri ở Thượng Hải thêm hai ngày, sau đó công ty của Nam Kiêm Thạch có việc nên phải về trước.

Cố Dữ Thâm cũng ở lại Thượng Hải thêm mấy ngày, do công ty có một buổi ra mắt sản phẩm mới cần phải xử lý, sau đó anh đã về lại Bắc Kinh.

Kể từ đêm giao thừa, mối quan hệ của hai người họ đã thay đổi, sau khi Cố Dữ Thâm đi, Nam Tri thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng yên tâm mà ngủ.

Ngày Tết Nguyên Đán, tập mới của chương trình《Mũi chân nghệ thuật》 lại được phát sóng, trong đó có đoạn Nam Tri cho Tống Ảnh 6.5 điểm.

Từ trước đến giờ, Nam Tri luôn đặt ra yêu cầu cao và khắt khe đối với nghệ thuật múa, vì vậy cô cho 6.5 điểm không phải là vì cố tình cho Tống Ảnh điểm thấp, nhưng trong mắt của những người hâm mộ thì lại khác.

Tập mới này ngay khi được phát sóng đã thu hút sự quan tâm từ các fan của Tống Ảnh.

【Dựa vào đâu mà cho Tiểu Ảnh của chúng ta 6.5 điểm vậy, ba vị giám khảo còn lại đều cho điểm cao.】

【Đúng vậy, hơn nữa Tiểu Ảnh múa tốt như vậy, nếu múa không tốt thì cho 6.5 cũng được.】

【Lúc trước tôi còn cảm thấy vị giám khảo này xinh quá, cũng rất thích, không ngờ rằng lại là người như vậy, ghen tị nên mới cố ý cho Tiểu Ảnh điểm thấp à?】

【Thấy Tiểu Ảnh nói mình múa không tốt mà tiếp tục cố gắng như vậy, em đau lòng quá, rõ ràng chị đã múa rất tốt rồi!】

Trong đó cũng có vài lời bình luận từ những người yêu thích nghệ thuật múa, bọn họ chỉ ra lý do Tống Ảnh bị điểm thấp là do độ khó của màn trình diễn của cô ít hơn so với người khác, nhưng nhanh chóng bị những bình luận khác áp đảo.

Còn bị fan của Tống Ảnh chỉ trích.

Nam Tri xem bình luận một lượt, cô cảm thấy hơi buồn cười.

Sau đó, phó đạo diễn của chương trình đã gọi điện thoại cho cô vì chuyện này.

“Cô Nam, vì chúng ta sắp phải ghi hình bán kết, nên tôi muốn thảo luận với cô một chút, hai khách mời đặc biệt của chúng ta thực sự không thể so với các thí sinh khác, nhưng chương trình cũng cần sự quan tâm từ phía khán giả, cho dù cô chỉ đánh giá, nhưng chúng tôi hy vọng rằng khi cô cho điểm, cô có thể cho bọn họ điểm cao một chút, ít nhất là để họ có cơ hội vào vòng chung kết.”

Nam Tri trả lời: “Nếu cô ấy không cướp đi vị trí của người khác, tôi có thể xem xét để cho điểm cao hơn, nhưng bây giờ, cô ấy đang cố gắng thu hút sự chú ý bằng vị trí trung tâm, trong khi khả năng biểu diễn của cô ấy vẫn chưa bằng các thí sinh khác, làm người khác phải hy sinh vị trí của mình để giúp cô ấy, phó đạo diễn có cảm thấy quá đáng không?”

Phó đạo diễn “dạ dạ dạ”: “Đúng vậy, tôi biết cô là một vũ công chuyên nghiệp, nhưng chúng ta đang tham gia chương trình, và chương trình cũng có những quy tắc riêng.”

Nam Tri cũng không muốn vì chuyện này mà làm ầm ĩ hơn nữa, cô đành phải đồng ý rằng cô sẽ cố gắng tăng điểm cao hơn một chút.

Chẳng mấy chốc đã đến thời gian ghi hình cho bán kết.

Nam Tri đã xem trước màn diễn tập của bốn nhóm, vị trí của Tống Ảnh vẫn không thay đổi, vẫn nổi bật nhất.

Cô cau mày, tâm trạng không tốt lắm.

Cô đã múa nhiều năm như vậy, Nam Tri ghét nhất là những người không đủ thực lực mà còn cố chiếm lấy vị trí của người khác.

Một vũ đoàn có rất nhiều người, nhưng số lượng màn trình diễn lại có hạn, muốn lấy được nhân vật và màn biểu diễn mình thích cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nếu như lại có thêm một người cản đường thì cô lại càng tức hơn.

Giống như khi cô vừa về nước, vừa mới đến vũ đoàn, Cao Tịch đã tức giận vì cô đã chiếm lấy vị trí trong màn trình diễn 《 Nàng vũ công 》, Nam Tri cũng có thể hiểu được.

Sau đó, sau màn biểu diễn《 Nàng vũ công 》, có lẽ Cao Tịch cũng hiểu, đúng là Nam Tri thích hợp với nhân vật này hơn, sau đó bọn họ không còn xung đột nhiều nữa.

Cô ngồi trước gương để chuyên viên trang điểm và làm tóc, vừa gửi tin nhắn kể chuyện này cho Phượng Giai.

“Phượng Giai: Mặc dù tớ cũng không thích Tống Ảnh, nhưng bây giờ cậu đang quay chương trình, ekip chương trình muốn nhìn thấy hai người có xung đột, nhưng cuối cùng người bị chửi vẫn là cậu đấy.”

“Phượng Giai: Cho dù cậu không quan tâm, nhưng dù sao người ta cũng là người nổi tiếng có fan đấy.”

“Nam Tri: Tớ đã nhịn mấy tập rồi.”

“Nam Tri: Nhờ có cô ta, tính tình của tớ tốt hơn trước nhiều rồi.”

“Phượng Giai: Bị fan não tàn chửi mắng kinh khủng lắm đấy, vẫn là thêm một việc chi bằng bớt một việc.”

“Phượng Giai: Hơn nữa, cậu đừng quên chồng cậu là ai.”

“Phượng Giai: Cậu trực tiếp đến tìm Cố Dữ Thâm, bảo Cố Dữ Thâm tìm cách cấm sóng Tống Ảnh, dứt khoát vào.”

Nam Tri: …

Được một lát, Phượng Giai lại gửi đến một tin nhắn.

“Phượng Giai: Thôi vậy, tính cậu chẳng phải là thích tự quyết định mọi chuyện sao, nếu Cố Dữ Thâm giúp cậu, cậu cũng phải nổi nóng với cậu ta.”

“…”

“Phượng Giai: Vậy cậu muốn làm gì thì làm đi, cùng lắm thì chị đây thuê người mắng lại giúp cậu.”

“Phượng Giai: Nếu không thì giống như chúng ta sợ mấy người giả vờ ngây thơ đơn thuần như cô ta vậy đó.”

Phượng Giai nói như vậy, chợt nhớ đến một chuyện hồi cấp ba.

Hồi đó, lúc cô và Cố Dữ Thâm vừa mới ở bên nhau, nhóm bạn của họ rất sốc khi biết Cố Dữ Thâm tìm được bạn gái, thế là trực tiếp phong Nam Tri lên làm Thái thượng hoàng.

Hôm đó, có một bạn nữ trong lớp bị một anh lớp mười hai bắt nạt, Nam Tri cũng khá thân với bạn nữ kia, lúc này cô nổi điên.

Trong giờ thể dục, mấy bạn nam chơi chung với Cố Dữ Thâm nhìn thấy cô tức giận rồi nói với Phượng Giai gì đó, không chơi bóng rổ nữa, đi đến rồi hỏi: “Chị Nam, nói đi, ai dám chọc giận chị Nam của chúng ta.”

Nam Tri: “…”

Cô trợn mắt lên, cô không thể chịu đựng được cách mà bọn họ đứng giữa đường tự nhận mình là người lớn.

Lại còn “chị Nam”.

“Tôi đã nói với các cậu rồi, đừng có gọi tôi Nam, tôi không có lớn hơn bọn cậu.”

“Được, chị dâu!”

“…”

Cũng không có khá hơn là bao, bình thường cũng không thấy bọn họ gọi Cố Dữ Thâm là “đại ca”.

Thật là trẻ con.

Giống như mấy tên côn đồ trong phim Hồng Kông.

Cố Dữ Thâm đi đến, anh đến trước mặt cô, véo mặt cô một cái, anh bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Đúng là dáng vẻ sẽ trút giận thay cô.

Nam Tri kể chuyện này cho bọn họ: “Tôi đã nói rồi, chàng trai đó không đáng tin, đặc biệt là cô bé hạt tiêu.”Cô bé hại tiêu là biệt danh của bạn nữ kia.

“Tên họ Trần học lớp mười hai à, tôi biết này, mấy ngày trước tôi còn thấy thằng đó đi xem phim với con gái đấy.” Bạn nam bên cạnh nói.

Nam Tri hơi ngạc nhiên: “Khi nào?”

“Mới chủ nhật tuần trước.”

Nam Tri và Phượng Giai bốn mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra, cmn anh ta có mới nới cũ, đây cmn là anh ta chân đạp hai thuyền!

Đúng lúc chuông tan học vang lên, đến giờ thể dục của khối mười hai.

Tên họ Trần kia đi cùng bạn qua bên này.

Lúc đó tính tình Nam Tri không kiềm chế được, cô nhìn cậu bạn bên cạnh đang ngồi lên quả bóng rổ: “Đưa bóng cho tôi.”

Cô nhận lấy bóng, vỗ hai cái, dùng sức ném sang bên kia.

Trúng bia.

Nhóm người bên cạnh “nối giáo cho giặc”.

Còn nói lớn “chị Nam, bóng tốt”, “chị Nam giỏi quá”.

“…”

Cậu chàng cau mày nhìn qua: “Làm gì vậy!?”

Cậu ta đập mạnh quả bóng xuống đất, ném về phía Nam Tri, bị Cố Dữ Thâm cản lại, đánh quả bóng sang bên cạnh, anh ngước mắt lên, nghiêng đầu hỏi: “Ném đi đâu vậy?”

Đám bạn nam kia lúng túng, sau khi nhìn rõ, không dám lên tiếng nữa.

Nam Tri đi đến, rõ ràng cô nhỏ con hơn anh chàng kia nhiều, nhưng cô không hề sợ hãi: “Trần Xã Quảng, có phải là anh không.”

Cậu chàng tức giận: “Là tôi, sao nào.”

“Anh bỏ rơi cô bé hạt tiêu nhà tôi? Anh như vậy mà dám bỏ rơi cô bé hạt tiêu nhà tôi?”

Trần Xã Quảng không nhịn được mà nói: “Tôi với em ấy yêu nhau lúc nào chia tay lúc nào liên quan gì đến cô?”

“Hai người chia tay thì không liên quan gì đến tôi, nhưng anh bắt cá hai tay rồi ghét bỏ cô bé hạt tiêu nhà tôi thì có liên quan đấy, ba mẹ anh dạy anh yêu đương như vậy à?”

Từ nhỏ Nam Tri được ba mẹ yêu thương, sau đó lại được Cố Dữ Thâm chiều chuộng, thật sự có hơi vô pháp vô thiên.

Trần Xã Quảng bị cô nói như vậy, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, anh ta cau mày tỏ ra hung dữ, nhóm bạn kia đều sợ cô sẽ bị đánh, định bước đến ngăn lại, nhưng nhìn lại, bạn trai người ta còn chưa động đậy kìa.

Cố Dữ Thâm lười biếng dựa vào lưới sắt trên sân bóng rổ, không hề lo lắng chút nào, anh đứng xem trò vui.

Xung quanh có một đám người nhìn, Trần Xã Quảng cảm thấy mất mặt, anh ta nói: “Ông đây muốn hẹn hò với ai thì hẹn hò với người đó, bị lừa cũng là do cậu ta ngốc, vốn dĩ chỉ định chơi đùa một chút, sao nào, cậu ta thật sự muốn kết hôn với tôi à?”

Câu này nghe giống như ngứa đòn.

Đặc biệt là “cậu ta” trong miệng anh ta còn là bạn cùng lớp của cô.

Phượng Giai nghe thấy cũng nổi điên lên, muốn mắng người.

Nhưng cô vừa định lên tiếng thì thấy Nam Tri trực tiếp bóp gáy người kia đè xuống.

Trần Xã Quảng cao, nhưng rất gầy, giống như cây trúc vậy.

Mặc dù Nam Tri cũng gầy, nhưng cô luyện múa quanh năm, có nhiều động tác phải dùng sức, tuy sức cô không mạnh lắm, nhưng cô cũng biết cách dùng sức.

Nhưng khoảnh khắc bất ngờ này vẫn khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Cô gái dùng sức đè đầu chàng trai cao hơn mình xuống, làm cho chàng trai phải cúi người tới gần 90 độ.

Nhưng mà sức của anh chàng kia không so được với cô.

Nam Tri tức đến nỗi mắng người: “Anh nằm mơ à, còn muốn cô bé hạt tiêu nhà tôi kết hôn với anh? Anh thật sự cho là mình ghê gớm lắm sao, ai cũng thích anh?”

Con gái đánh nhau hay dùng móng tay, cái này thì mấy cậu bạn không nhìn thấy được.

Nam Tri cũng không biết móng tay mình đâm vào đâu, làm Trần Xã Quảng đau đến nỗi khóc gào lên, không cần mặt mũi nữa.

“Này! Đau đau đau!”

Thầy ở bên trong đi ra, có người lên tiếng: “Chị Nam! Thầy đến, được rồi đó!”

Nam Tri vẫn nắm chặt không buông, thấy thầy sắp qua đây, Cố Dữ Thâm bước lên.

Anh dùng một tay ôm lấy Nam Tri, ôm cô lại, bình tĩnh nói: “Được rồi.”

Còn khuyên can.

Thật ra thì ở đây ai cũng biết, Trần Xã Quảng không dám chạm vào Nam Tri là vì Cố Dữ Thâm đang ở đây.

Eo Nam Tri bị Cố Dữ Thâm ôm lấy, cô không làm gì được, còn tức giận đá mấy cái, cô chỉ tay vào người trước mặt rồi mắng: “Hôm nay tôi nói cho anh biết, tôi thấy anh một lần thì sẽ đánh anh một lần, sau này nhìn thấy tôi với cô bé hạt tiêu thì đi đường vòng! Nghe hiểu không?”

Cố Dữ Thâm bật cười: “Được rồi, uống miếng nước đi, cổ họng không đau à.”

Nam Tri: “…”

Mọi người: “…”

Trần Xã Quảng xấu hổ rời đi, Cố Dữ Thâm vặn nắp chai nước cho cô, Nam Tri một ngụm, cô thở dài một hơi.

Bình thường tính tình của Nam Tri rất tốt, tuy hơi xấc láo, nhưng cũng xem như là khá hòa đồng, nhóm bạn thấy lần đầu tiên cô mắng người ta như vậy, còn rất thích thú.

“Chị Nam, tính tình này của chị, sau này nhất định có thể thuần phục được Cố gia, bên cạnh không có ong bướm nào.”

Nam Tri ngước mắt lên: “Đừng có so sánh Cố Dữ Thâm với tên khốn kia, hạ thấp Cố Dữ Thâm của chúng ta quá.”

Câu này hơi nhiều ý tứ, mọi người đều ồ lên.

Còn Cố Dữ Thâm thì cau mày, anh lười biếng đất dựa lên người cô, lúc còn đi học anh quá ngang ngược, hai người ngồi dưới sân bóng rổ, anh không chỉ dựa vào người Nam Tri, mà còn tựa trán lên vai cô.

Nếu không phải do gương mặt thờ ơ này của anh, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, ai cũng sẽ nghĩ rằng họ đã hoán đổi giới tính.

Trên mặt anh có nụ cười thản nhiên, xem ra tâm trạng có vẻ rất tốt.

Có người còn trêu: “Cố gia, bạn trai như cậu không được rồ, vừa rồi không đứng ra giúp chị Nam của chúng ta.”

Bình thường Cố Dữ Thâm lười để ý đến mấy lời đùa giỡn này, nhưng hôm nay anh búng tàn thuốc rồi nói: “Hôm nay cô ấy giận như vậy, lát nữa lại hành hạ tôi.”

Cố Dữ Thâm không kiên nhẫn và cũng không quan tâm đến ý kiến của người khác, nhưng anh rất hiểu tính tình của Nam Tri.

Cho nên trong những trường hợp thế này, cô chỉ có thể tự mình giải tỏa cơn  giận, cũng không cần Cố Dữ Thâm giúp cô.

Còn Cố Dữ Thâm chỉ cần đứng sau lưng cô là được rồi.

Bắt đầu ghi hình cho trận chung kết của chương trình《 Mũi chân nghệ thuật 》.

Khi cuộc thi diễn ra, số lượng thí sinh giảm đi, ngay cả giám khảo cũng được trang điểm cẩn thận hơn.

Hôm nay Nam Tri trang điểm xong, cô cũng thích, cho nên trước khi lên sân khấu cô đã chụp một tấm ảnh, gửi cho Cố Dữ Thâm.

Không đợi anh trả lời, Nam Tri tắt điện thoại rồi lên sân khấu.

Càng về sau, sân khấu càng chất lượng hơn, trong mắt Nam Tri, trong đó có hai sân khấu đã đạt đủ tiêu chuẩn của sân khấu nhà hát.

Chỉ có một điều không hoàn hảo —— Tống Ảnh.

Tổng cộng có hai vị khách mời đặc biệt, theo ý của ekip chương trình, cả hai đều có thể thu hút sự quan tâm của khán giả, cho nên hai người họ sẽ chắc chắn được giữ lại cho vòng chung kết.

Nhưng một vị khách mời đặc biệt khác ít nhất đã đứng ở vị trí mà cô nên đứng, không giống như Tống Ảnh, thực lực không đủ mà giành vị trí trung tâm.

Thậm chí trong buổi biểu diễn lần này, cô ta đã mắc một sai lầm khá lớn, không thực hiện được động tác quan trọng nhất, làm giảm vẻ đẹp của toàn bộ sân khấu —— lúc trước mặc dù cô ta cũng chiếm chỗ của người khác, nhưng ít ra cũng thực hiện động tác chuẩn xác.

Đến lúc giám khảo đưa điểm.

Lần này bọn họ cho điểm từ trái sang phải, Nam Tri là người cuối cùng.

Ekip chương trình đã thông báo trước cho các giám khảo.

Ba giám khảo khác cũng có thể nhìn ra vấn đề của Tống Ảnh, họ trình bày rất tế nhị, nhưng điểm số của Tống Ảnh vẫn vậy, không thấp.

Vẫn là số điểm ổn định để vào vòng chung kết.

Thật sự không công bằng.

Đến lượt Nam Tri.

Cô đã nhận xét và cho điểm từng người, cuối cùng đến lượt Tống Ảnh.

Im lặng một lát, cô đến gần micro rồi nói: “Tống Ảnh, lúc trước khi còn luyện tập tôi đã nói với cô.”

Cô nói một cách thẳng thừng, không để lại một con đường sống nào: “Nếu như ba ngày trước khi biểu diễn mà cô vẫn không thể thực hiện được động tác quan trọng đó, thì đưa vị trí của cô cho người khác.”

Cô vừa nói xong, dưới sân khấu xôn xao.

Các fan cầm bảng đèn của Tống Ảnh bất mãn.

Từ nhỏ, tính tình Nam Tri đã như vậy.

Chọc giận cô rồi thì cô sẽ không để ý đến chuyện gì khác.

Cái gì gọi là suy nghĩ toàn diện?

Cô phải xả giận trước đã.

Đời người ngắn ngủi, vui vẻ là được.

Cô nhìn Tống Ảnh rồi nói: “Vốn dĩ khách mời đặc biệt thi đấu với vũ công chuyên nghiệp, tôi nên cho cô điểm cao hơn một chút, xem như là điểm cổ vũ, lần trước tôi cho 6.5 là đã cao rồi.”

“Nhưng hôm nay không được, cô đã chiếm vị trí không xứng với thực lực của mình, tôi không thể để bạn tiếp tục chiếm lấy vị trí tiến vào vòng chung kết của những vũ công ba lê khác.”

Tai nghe của Nam Tri có tiếng can ngăn từ phía nhà sản xuất.

Cô dứt khoát tháo tai nghe ra, nhìn vào camera, bình tĩnh nói: “Cho nên số điểm cho màn biểu diễn lần này của Tống Ảnh, là không điểm.”

Cộng với điểm số mà ba giám khảo khác đã đưa cho Tống Ảnh, sau khi tính trung bình, điểm số của Tống Ảnh không đủ để cô tiến vào vòng chung kết.

Bị loại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.