Đừng Buông Tay Anh

Đừng Buông Tay Anh – Chương 63: Anh đến tìm em



Tang Nhược V: 【 Độc thân, không quen. 】

Bốn chữ cực kỳ đơn giản đập vào mắt Hạ Cảnh Tây, nó như những tảng đá lớn đập mạnh vào trái tim anh mà không hề báo trước, lập tức một cơn đau âm ỉ khó tả lan khắp cơ thể anh.

Đôi môi mỏng dần mím chặt thành đường thẳng, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh mắt… Vô cùng tĩnh mịch ảm đạm.

Bầu không khí khẽ thay đổi, không khỏi ngột ngạt.

Tưởng Thi Thi cảm nhận được, cơ thể giật mình một cái.

Cô vô thức thức lùi về sau hai bước đến bên cạnh Tịch Mặc Viễn, nắm chặt cánh tay anh ta yếu ớt phản ứng lại, muốn nói lại thôi cuối cùng nhỏ giọng nói: “Nhược Nhược…. Có phải là muốn hoàn toàn phủi sạch quan hệ, không cho anh Hạ cơ hội phải không.”

Nếu không phải thì cô cũng không nghĩ ra những khả năng khác.

Phải biết rằng Tang Nhược rất ít khi đăng Weibo, hai lần trước cũng là vì công việc, lần này lại là muốn “Bác bỏ tin đồn”, rõ ràng chính là không muốn dính líu đến anh Hạ.

Vẻ mặt Tịch Mặc Viễn hơi nghiêm nghị, bàn tay đang siết chặt tạm thời buông cô ra, anh ta đi đến trước mặt Hạ Cảnh Tây khoác lên bả vai anh muốn an ủi: “Anh Hạ…”

“Không sao.” Hai chữ cứng rắn và rõ ràng tràn ra từ đôi môi mỏng, nhưng lời nói của Tưởng Thi Thi vẫn còn văng vẳng mãi trong tâm trí anh, không sao xua đi được.

Tịch Mặc Viễn nhíu mày.

Hạ Cảnh Tây khép hờ mắt, mở mắt ra sau đó tiếp tục nói chuyện cùng thư ký Tạ, giọng điệu luôn tỉnh táo, trầm thấp trước sau như một như chưa có chuyện gì xảy ra: “Rút hot search xuống, liên hệ với bên kia.”

Thư ký Tạ hiểu ý: “Vâng”

“Không có lần sau.”

Bởi vì căng thẳng và tự trách bản thân, nên trên trán thư ký Tạ đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nghe vậy vội vàng hứa: “Lần này là tôi sai xót, tuyệt đối không có lần sau, Hạ tổng anh yên tâm, chuyện sau đó tôi sẽ xử lý ổn thỏa, sẽ không để làm ảnh hưởng đến Tang tiểu thư đâu.”

Hạ Cảnh Tây không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Cơn nghiện thuốc đã lâu ở trong máu trào lên mãnh liệt, Hạ Cảnh Tây ngồi xuống ghế sa lon lần nữa, châm điếu thuốc ba lần mới thành công, anh rít từng hơi, để mặc cho nicotin kích thích thần kinh của mình.

Đốm lửa chập chờn lúc sáng lúc tối giữa ngón tay anh, một luồng cảm giác cô lương (cô đơn, thê lương) đến tột cùng phát ra quanh người anh, những người bên kia phòng từ đầu đến cuối tưng bừng vui vẻ chơi đùa, trái ngược hoàn toàn với nơi này.

Khói thuốc mù mịt, làm mờ đi từng đường nét khuôn mặt của anh.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Tưởng Thi Thi lén liếc mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh, nhìn không thấu.

Khi điếu thuốc cháy hết, tàn thuốc đã dập tắt trong gạt tàn, Hạ Cảnh Tây mới đứng dậy rời đi.

“Anh ấy liệu có xảy ra chuyện gì không, anh có muốn đi xem anh ấy chút không?” Tưởng Thi Thi cau mày hỏi.

Tịch Mặc Viễn lắc đầu: “Những lúc như thế này cứ để anh Hạ một mình là được rồi.”

Tưởng Thi Thi cái hiểu cái không, cuối cùng cắn cắn môi thở dài nói: “Nhìn bóng lưng anh ấy đi, em thế mà lại cảm thấy anh ấy rất đáng thương, haizz, rốt cuộc anh ấy và Nhược Nhược đã xảy ra chuyện gì nha?”

*

“Mười, chín, tám……”

Âm thanh đếm ngược qua năm mới vang lên chói tai, đám người đông đen đồng thanh hét lên, mọi người đều cùng nhìn về phía bầu trời đêm, mong đợi và vui mừng.

“Một!”

Âm thanh cuối cùng vang lên, kết thúc một năm cũ và năm mới đến, tiếng chuông vang lên, cũng trong lúc đó, pháo hoa lộng lẫy dường như tự mình nở ra bốn phương tám hướng, cuối cùng tụ họp tại bầu trời đêm để trở thành cảnh tượng đẹp đẽ nhất.

“Hạ Cảnh Tây!” Người trong ngực nhảy lên trên người anh, hai chân cuốn lấy anh, cô mỉm cười nhìn anh, lông mày cong cong, trong mắt chỉ có hình bóng anh.

Xung quanh vô cùng ồn ào náo nhiệt, lời nói của cô từng chữ rõ ràng, xuyên vào tai anh rồi rơi đến tận trong tim.

“Hạ Cảnh Tây.” Hai tay cô ôm lấy mặt của anh, khóe môi khẽ cong lên mang theo ý cười hôn lên khuôn mặt anh, dịu dàng hôn một đường từ trên xuống, cuối cùng khẽ hôn lên bờ môi anh: “Chúc mừng năm mới.”

Hô hấp đan xen, trán cô chạm vào trán anh, mỉm cười quyến rũ như yêu tinh.

“Nguyện vọng đầu tiên trong năm mới, Hạ Cảnh Tây anh cõng em có được không?” Ngón tay cô tinh nghịch chọc vào má anh, nhanh chóng ghé vào tai anh nhõng nhẽo, còn cố ý thổi một hơi.

Thậm chí, cô còn không an phận mà động qua động lại.

Lòng bàn tay Hạ Cảnh Tây trực tiếp đánh lên mông của cô, lười biếng hừ cười: “Xuống đi.”

Ánh mắt cô lập tức sáng như những vì sao lấp lánh.

Trái tim Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên rung động, ngồi xuống trước mặt cô, anh ra hiệu cho cô tiến lên, nhưng đợi một hồi cũng chưa thấy động tĩnh nào của cô.

Anh nhíu mày.

Bốn bề tiếng cười nói không ngớt, nhưng lại không có âm thanh của cô.

Đột nhiên anh đứng lên rồi xoay người lại, nhưng sau lưng không hề có một ai.

Cô không có ở đây.

“Tang Nhược?”

Hơi thở ngưng trệ, một cảm giác hoảng hốt khó tả cứ quấn lấy trái tim anh, anh nhanh chóng nhìn xung quanh tìm kiếm cô, cuối cùng cũng thấy thân ảnh cô cách đó vài bước, cô đang vẫy tay với anh.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Anh vô thức đưa tay muốn kéo cô lại, nhưng đến khi đầu ngón tay chạm vào cô, cả người cô liền biến mất trước mắt anh.

Đồng tử liên tục co rút, trái tim điên cuồng loạn nhịp không khống chế được, anh muốn bắt lấy cô.

“Tang Nhược!”

Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên mở mắt ra, mọi thứ quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, anh đang ở trong thư phòng, lại một lần nữa mơ về cô ở chỗ này, lấy những hình ảnh thấy được trên đường tạo ra một cảnh tượng tưởng của anh với cô.

Hơi thở hỗn loạn, cổ họng khó chịu, anh nhắm mắt lại, vươn tay cầm lấy ly rượu trước mặt trực tiếp một hơi uống cạn, cồn chui vào cổ họng thuận thế mà chảy xuống, kích thích mạch máu và thần kinh.

Uống xong, để ly rượu về chỗ cũ, không ngờ, anh lại nhìn thấy chiếc hộp nhung xanh lam ở trong túi, vốn ban đầu anh định tặng cho cô.

Anh nghiêng người cầm lấy, ánh mắt nặng nề nhìn chiếc hộp nhung tơ, bàn tay không kìm lại được mà khẽ vuốt ve, cuối cùng, anh mở ngăn kéo để nó về chỗ cũ.

“Ông” một tiếng chấn động, có thông báo tin nhắn từ Wechat.

Hạ Cảnh Tây mở màn hình ra, sau đó chớp mắt một cái, một tấm hình đập vào mắt anh——

Một bàn mỹ thực, người mà anh tâm niệm đang mặc đồ ở nhà, trong ống kính ở bên cạnh cô xuất hiện một bộ quần áo của đàn ông.

Mộ Đình Chu: 【 Bữa tối đêm giao thừa. 】

Cảm giác không thông mạnh mẽ xông thẳng vào tim anh, u ám dày đặc trong cơ thể cũng bắt đầu tản ra, Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại lần nữa, hồi lâu sau cũng không mở ra.

*

Thâm Thành.

“Kỳ Vấn bất ngờ công bố kết hôn trên Weibo, lập tức làm Weibo tê liệt, hiện tại toàn bộ cư dân mạng đều bàn tán về anh ta.” Quý Hành Thời nghe điện thoại xong, ngồi xuống bàn ăn nới với Tang Nhược.

Tang Nhược liền giật mình ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của anh ta: “Kỳ ảnh đế của Họa Hoa?”

Quý Hành Thời gật đầu, nói thẳng: “Anh ta chưa từng có scandal kể từ khi ra mắt nhiều năm trước, lúc này công bố kết hôn, sự chú ý và lời đàm tiếu của mọi người đều dồn vào anh ta, sẽ không có ai để ý cái gọi là tình cảm lưu luyến của em đâu, mà trước khi anh ta công bố, các hot search có liên quan đến em đã bị thu lại, chúng ta còn chưa kịp làm gì.”

Chỉ nói đến đó rồi dừng lại, anh ta không nói chi tiết hơn, nhưng cho dù anh ta không nói rõ, thì Tang Nhược với Mộ Đình Chu cũng hiểu rõ.

Tang Nhược trầm mặc.

Nghĩ đến một chuyện mà cô gần đây cô vô tình biết được, Quý Hành Thời suy nghĩ hai giây lại mở miệng: “Thực tế là……”

“Đồ ăn sắp nguội rồi.” Mộ Đình Chu lười biếng ngắt lời anh ta, khóe miệng nở nụ cười: “Đêm nay chúng ta ăn một bữa thật ngon, để chúc mừng bộ phim đã kết thúc, chỉ vậy thôi.”

Quý Hành Thời nhìn Mộ Đình Chu.

Mộ Đình Chu khẽ lắc đầu, nhẹ đến mức khó có thể nhận ra, sau đó không để ý lắm nói với Tang Nhược: “Bất cứ chuyện gì đều đã có anh xử lý, em không cần nghĩ gì nữa, chỉ cần suy nghĩ làm sao nghỉ phép cho tốt là được.”

“Được, em còn có anh trai mà.” Tang Nhược nhướn mi, cười nhẹ, giọng nói đầy kiêu ngạo.

Mộ Đình Chu cười ra tiếng, xoa đầu của cô.

“Ăn cơm đi.”

“Ừm.”

Quý Hành Thời hiểu ý của Mộ Đình Chu, nên cũng không tiếp tục nói nữa.

Ba người trải qua năm mới bằng một bữa tối với bầu không khí ấm áp, lúc kết thúc Quý Hành Thời nhận được cuộc điện thoại từ Quý gia.

“Có việc thì cứ gọi điện cho tôi.” Mộ Đình Chu nói.

Quý Hành Thời không hề khách sáo: “Được.”

“Anh Hành Trời, đi đường nhớ chú ý an toàn.” Tang Nhược vẫy tay với anh ta.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Quý Hành Thời nhìn cô một cái thật sâu, gật đầu: “Được.”

Anh ta rời đi.

Sau đó Mộ Đình Chu đưa Tang Nhược ra vườn hoa bên ngoài.

Tang Nhược nhõng nhẽo: “Anh, bên ngoài lạnh lắm.”

Mộ Đình Chu tức giận nhéo mũi cô: “Không muốn xem pháo hoa à?”

Đôi mắt Tang Nhược bỗng nhiên sáng lên: “Nhìn kìa!”

Cô thích nhất là xem pháo hoa.

Mộ Đình Chu hừ cười, tự mình đi qua châm lửa, trong chốc lát, những chùm pháo hoa đầy màu sắc và rực rỡ đã nở rộ, sáng rực cả bầu trời đêm.

Tang Nhược nhìn không chớp mắt, ý cười phủ kín cả khuôn mặt, sau khi vui vẻ thưởng thức xong, cô lưu luyến không muốn trở về phòng.

Mộ Đình Chi thấy vậy, trong mắt đều là cưng chiều: “Lần sau vẫn còn cơ hội.”

Tang Nhược mỉm cười ngọt ngào: “Vâng.”

“Tiếp theo tất cả đã sắp xếp xong chưa?” Mộ Đình Chu ngồi xuống ghế salon, hỏi.

“Ừm, công việc đã có anh Hành Thời, tất cả đều đã sắp xếp xong.” Tang Nhược gật đầu: “Nghỉ phép em mang theo Đào Đào, có cô ấy bảo vệ em là được rồi, anh, anh không cần phải lo lắng đâu.”

Mặc dù kịch bản được đưa đến rất nhiều sau khi cô nhận được giải ở Liên hoan phim, bao gồm phát ngôn của các tạp chí, nhưng sau khi quay xong bộ phim của đạo diễn Lữ, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là kế hoạch đã sắp xếp từ lâu, cô muốn thư giãn và tận hưởng kỳ nghỉ này.

Vì vậy kì nghỉ phép vẫn diễn ra như cũ, công việc thi cứ đợi cô trở lại rồi tính.

“Nhược Nhược.”

“Anh?”

Mộ Đình Chu nhìn về phía cô, hai chân tùy ý chéo lại, ngón tay hững hờ nghịch điện thoại, hỏi: “Muốn tâm sự với anh sao?”

Không có đầu đuôi câu chuyện, nhưng Tang Nhược hiểu rõ anh đang muốn ám chỉ điều gì.

Cô ngồi đó, tùy ý tựa đầu trên bả vai anh, kéo cánh tay của anh, không hề có ý né tránh: “Anh, em không muốn nói về anh ấy.”

Mộ Đình Chu không ép buộc, đưa tay vỗ nhẹ cô: “Được, nghe lời Nhược Nhược nhà chúng ta cả.” Anh dừng một chút: “Lên lầu nghỉ ngơi đi, quay phim lâu như vậy chắc cũng mệt rồi.”

Tang Nhược nhếch miệng cười: “Được, vậy em lên lầu nha?”

“Ừm.”

Hai anh em nói thêm hai câu, Tang Nhược tâm tình không tệ mà lên lầu.

Trở về phòng ngủ, cô cầm quyển sách rồi nằm trên sô pha bên đọc một lát rồi đứng dậy đi vào phòng tắm ngâm mình tắm rửa, sau đó leo lên giường đang định ngủ thì Wechat của Tưởng Thi Thi gửi tới.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Thi Thi: 【 Nhược Nhược, nhìn xem, pháo hoa có đẹp không? 】

Tang Nhược ấn mở tấm hình to ra xem, tình cờ phát hiện ra hình dạng của pháo hoa là bông hồng mà cô yêu nhất, quả thực là rất đẹp.

【 Rất đẹp. 】 Cô trả lời.

Thi Thi: 【 Tôi cũng vừa mới biết, đây là Hạ Cảnh Tây chuẩn bị cho đêm nay đó. 】

Ban đầu Tang Nhược định cùng cô ấy chia sẻ ảnh chụp pháo hoa mà Mộ Đình Chu chuẩn bị đêm nay, nhưng khi nhìn đến những lời này, đầu ngón tay cô không tiếng động dừng lại.

【 Anh ấy không có nói với ai cả, cũng không phải anh ấy muốn em nói việc này cho chị biết, là Úc Tuỳ nói cho Tịch Mặc Viễn biết. Nhược Nhược, chúc mừng năm mới, chúc ngủ ngon, em còn phải đi chơi với Tịch Mặc Viễn nữa, à đúng rồi, bây giờ Tịch Mặc Viễn là bạn trai của em! 】 Tưởng Thi Thi rất nhanh lại gửi thêm một câu nữa.

【 Chúc mừng năm mới, ngủ ngon, chúc mừng. 】 Màn hình nhanh chóng tối lại, Tang Nhược thoát khỏi Wechat để điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn rồi đeo bịt mắt vào, cô nhanh chóng nhắm mắt lại.

Chỉ là trong đầu hiện lên bức ảnh chụp pháo hoa của Tưởng Thi Thi gửi qua vài lần.

Tang Nhược trở mình.

*

Hôm sau.

Tang Nhược ngủ một mạch cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, cô theo thói quen, đầu tiên là chạy trên máy chạy bộ nửa giờ, thu dọn hành lý và chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho kỳ nghỉ, sau đó đi tắm rồi xuống lầu.

Ngửi được trong không khí có thoang thoảng mùi thơm từ thức ăn sáng mà mình yêu thích, một bên lau tóc một bên thuận miệng kêu lên: “Anh ơi?”

Không có ai trả lời.

“Anh ơi?”

Lần này vừa dứt lời, có tiếng bước chân vang lên đi về phía cô, nhưng không phải anh trai của cô.

Động tác dừng lại, Tang Nhược ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt không thể quen thuộc hơn được nữa, khuôn mặt mà đã lâu cô không được nhìn thấy xuất hiện ở trong tầm mắt ——

Hạ Cảnh Tây.

Anh mặc một bộ quần áo mùa đông đơn giản nhưng vẫn không che dấu được vẻ cao ngạo, chỉ là có chút không thích hợp, trông rất kì dị khi anh đang mang trên người tạp dề nhà bếp của cô.

Hai tay Tang Nhược chậm rãi buông xuống, mặt không biểu cảm mở miệng nói: “Anh sao lại……” Hơi thở mát lạnh thuộc về anh tiến đến rồi bao trùm lấy cô trong giây tiếp theo, anh đi đến trước mặt cô, lấy đi chiếc khăn tắm trong tay cô.

Tang Nhược hơi nhíu mày.

“Hạ Cảnh Tây.”

“Tối hôm qua anh đã muốn đến tìm em rồi.” Hạ Cảnh Tây thấp giọng ngắt lời cô: “Nhưng anh sợ khi đến đây, em sẽ cho là anh vì bị em đùa giưỡn quá mức nên không cam tâm nên mới đến đây.”

Lần đầu tiên giúp một cô gái lau tóc, nếu dùng lực quá nhiều sẽ khiến cô bị đau, vì vậy anh vô cùng cẩn thận, động tác hết sức vụng về.

“Anh muốn đợi một khoảng thời gian nữa rồi đến, nhưng sợ lâu quá sẽ đánh mất em, nên anh không đợi được nữa.” Nhịp tim của anh có chút nhanh, anh kìm chế cúi đầu, hầu kết khẽ động, chăm chú nhìn lên đôi mắt của cô thẳng thắn: “Tang Nhược, anh tới tìm em.”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.