Đừng Buông Tay Anh

Đừng Buông Tay Anh – Chương 86: Chương 86



Giọng nói cô lười biếng, ý cười trên gương mặt xinh đẹp phủ lên một tầng sáng chói.
Cổ họng khẽ nhúc nhích, Hạ Cảnh Tây âm trầm vào cô, kìm lòng không được mà dùng một tay nâng mặt cô lên khẽ hôn một cái, tiếng cười trầm thấp mang theo ý cười nhàn nhạt từ bên trong phát ra: “Muốn.”
Ý cười của Tang Nhược dần dần trở nên nồng đậm.
“Ngoan.”, khẽ cong môi lên, cô thuận theo tư thế hiện tại mà kìm chặt lấy anh bằng hai chân, sau đó anh cũng ăn ý nâng cô lên, Tang Nhược ôm lấy cổ anh kiêu ngạo ra lệnh: “Phòng quần áo.”
“Được.”
Rất nhanh hai người đã đến phòng quần áo.
Tang Nhược vẫn được anh ôm ở trên người, cô nói đi đến nơi nào anh liền đi đến chỗ đó, đầu ngón tay lướt nhẹ qua áo sơ mi rồi đến âu phục, cuối cùng chọn ra một bộ, sau đó lại chọn một cái cà vạt thích hợp.
“Đặt em xuống.” Tay cô chọt chọt vào vai anh.
Hạ Cảnh Tây nghe lời đặt cô xuống.
Đầu ngón tay quấn lấy cà vạt, chỉ chỉ vào quần áo đã chọn, Tang Nhược căn dặn: “Hôm nay mặc bộ này, mặc xong…”
Cô dừng một chút.
Khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt sâu thẳm của anh hết sức rõ ràng, nhìn Tang Nhược chăm chú như vậy làm cho cô có cảm giác mặt nóng lên, nhưng cố tình anh vẫn chăm chú nhìn cô từ đầu đến cuối vẫn không hề chớp mắt.
Nhịp tim không lặng lẽ gia tốc, cô nhịn không được vểnh môi lên, đã cố kiềm chế, nhưng ý cười trong âm thanh ngọt ngào vẫn rất rõ ràng: “Thay đồ xong em giúp anh đeo cà vạt.”
“Nhanh nhanh một chút.” Nói xong cô định quay người đi ngay.
Cổ tay bị nắm chặt, nhiệt độ cơ thể thuộc về người đàn ông nhanh chóng xâm nhập vào từng lỗ chân lông trên người cô.
“Đi đâu?”
Tang Nhược trừng anh, biết rõ còn cố hỏi.
“Không cởi quần áo ra mà rời đi à?” Lòng bàn tay anh theo thói quen khẽ vuốt ve tay cô, Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm cô thấp giọng nhắc nhở: “Tối hôm qua em nói quần áo anh muốn cởi cũng là do em cởi mà.”
Ngữ điệu anh nhàn nhạt, vẻ mặt lạnh lùng trang nghiêm, nhìn thế nào cũng là bộ dáng quý công tử chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể đùa bỡn, nếu như không bị động tác lúc này của anh phá hỏng.
Trong nháy mắt trong đầu Tang Nhược nhảy ra một từ __
Nhã nhặn cặn bã.
Môi đỏ câu lên, cô muốn cười nhưng không cười khẽ hừ một tiếng, ngạo mạn hất tay anh ra: “Đúng vậy nha, nhưng bây giờ em không hứng thú.”
Hạ Cảnh Tây cười nhẹ.

“Được.” Cầm tay của cô kéo lại gần hôn lên môi cô một cái, anh nhìn vào mắt cô: “Chờ em có hứng thú.”
Tim Tang Nhược nhảy lên một cái.
Đối mặt hai giây, cô dứt khoát không đi nữa, thuận thế ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, khẽ nâng cằm lên, cô quơ quơ bắp chân cười nhẹ nhàng nhìn anh: “Thay quần áo nhanh lên một chút.”
Hạ Cảnh Tây liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt thật sâu: “Không đi à?”
Tang Nhược trừng anh: “Cởi nhanh.”
“Được.” Hạ Cảnh Tây cười.
Tang Nhược không dời mắt đi.
Nhưng mà khi anh chậm rãi cởi nút áo ngủ ra, không biết tại sao, cô lại cảm thấy nhiệt độ trên gương mặt mình tăng cao, rõ ràng là cô đã từng nhìn anh thay quần áo rất nhiều lần rồi.
Cô khẽ nuốt khan một cái.
Mà khi áo ngủ của anh được cởi ra hoàn toàn, những vết tích kia rõ ràng là do cô để lại nhanh chóng đập vào mắt kích thích thị giác, hô hấp Tang Nhược đúng là đột nhiên bị khựng lại, một giây sau, một luồng hơi nóng xâm nhập vào mặt cô.
Cô vậy mà…
Nhịp tim đập tăng tốc như là muốn bay ra khỏi lồng ngực, lần đầu tiên cô bởi vì chuyện như thế này mà có chút ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng nghĩ đến người đàn ông kia vừa mới khiêu khích, tầm mắt cô vẫn trở lại đặt trên người anh.
Giống như nữ vương đang ngồi thưởng thức vậy.
Một lát sau, Hạ Cảnh Tây xoay người lại, sau khi mặc áo mũ chỉnh tề lại là một bộ dáng cao quý cấm dục.
Hai người đối mặt với nhau.
Nhịp tim được kiềm chế đột ngột lại tăng tốc, Tang Nhược giả vờ bình tĩnh đứng dậy, chân trần chạm xuống sàn nhà bước hai bước đi đến trước mặt anh, sau đó tự nhiên mà giẫm lên giày của anh.
Cô từ từ ngẩng mặt lên, anh cúi đầu, hô hấp của hai người gần trong gang tấc dần dần thay đổi.
Đôi môi mỏng nở nụ cười nhàn nhạt, Hạ Cảnh Tây lấy chiếc cà vạt từ trong tay rồi làm mẫu cho cô: “Anh dạy cho em.”
Tang Nhược khẽ hừ một tiếng, ý cười trong mắt cũng không giảm đi.
Cô nhìn ngón tay thon dài của anh đang tao nhã thắt cà vạt, nghe giọng nói trầm thấp của anh giải thích từng bước, không hiểu sao lại có một loại cảm giác ngọt ngào khác, khóe môi không nhịn được liền cong lên.
“Có muốn xem lại một lần không?” Giọng nói của anh vang lên bên tai.
Đầu ngón tay đang thắt cà vạt của anh lại nới lỏng ra lần nữa, Tang Nhược cố nén nụ cười càng ngày càng gây rõ ràng, tựa như không tức giận lại trách móc: “Không cần.”
Hạ Cảnh Tây mỉm cười, hơi hơi cúi đầu phối hợp.
Tang Nhược nắm chặt cà vạt, có chút căng thẳng không rõ lý do, bất động thanh sắc* mà chậm rãi hòa hoãn hô hấp cùng tốc độ đập của trái tim, nhớ lại động tác của anh vừa mới nãy, cô bắt đầu thắt cà vạt lần đầu tiên cho anh.

*Bất động thanh sắc: không chút biến sắc, cực kỳ bình tĩnh.
Mặc dù không thành thạo, nhưng cô rất nghiêm túc, toàn bộ sự chú ý của cô bây giờ đều đổ dồn lên trên chiếc cà vạt.
Lông mi cong dày, khe khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt của anh một chiếc bóng hình vòng cung tuyệt đẹp, được trời ưu ái cho một ngũ quan tỏa sáng, xinh đẹp, cho dù không làm gì mà chỉ đứng thôi vẫn có thể dễ dàng mê hoặc người khác.

Đặc biệt là bộ dáng cực kỳ nghiêm túc của cô lúc này.
Bước cuối cùng kết thúc, Tang Nhược rất hài lòng, khóe mắt cùng đuôi lông mày lập tức hiện ra ý cười thoảng qua, cô ngẩng mặt lên: “Được… ưm.”
Nụ hôn thuộc về anh phủ xuống.
Hormone nam tính sạch sẽ bao phủ lấy cô, trái tim của hai người đang thân mật khắng khít cũng đập cùng nhau, nụ cười trong ánh mắt càng tỏa sáng xinh đẹp hơn, Tang Nhược không kìm lòng được mà đưa hai tay lên ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn kết thúc, trán của hai người chạm vào nhau.
“Cảm ơn.” Hạ Cảnh Tây hôn nhẹ lên khuôn mặt của cô, âm thanh khàn khàn kiềm chế.
Đầu ngón tay tùy ý đâm nhẹ lên gáy anh, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt, hô hấp đều đặn, ánh mắt Tang Nhược vô tội nhìn lại anh: “Không cần khách khí, chi phí cho sự vất vả tối hôm qua.”
Hạ Cảnh Tây khẽ cười: “Quá ít.”
Tâm tư đùa giỡn nổi lên, Tang Nhược khẽ liếc anh một cái, liếm môi, ủy ủy khuất khuất mà lên án: “Vậy anh muốn thế nào, em đây là lần đầu tiên thắt cà vạt cho người ta nha, anh lại có thế không biết cảm kích…”
Diễn trò đến phát nghiện, cô cố ý khịt khịt mũi, làm bộ muốn khóc: “Hạ Cảnh Tây, anh bắt nạt người ta.”
Cô thu tay lại.
Trong mắt chỉ toàn là sủng nịnh, Hạ Cảnh Tây bắt được tay cô áp lên trên sườn mặt của mình, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp: “Đúng vậy, chỉ bắt nạt em.”
“…”
Cầm, thú.
Tang Nhược hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, trừng xong không cam lòng bị yếu thế mà đáp trả khiêu khích: “Quá ít cũng là do anh phục vụ không tốt, mười phần thì ngay cả năm phần cũng không được, Hạ tổng không suy xét lại sao?”
Cô dùng ngón tay chọc chọc vào ngực anh, nở nụ cười như có như không mà ghét bỏ.

Người đàn ông im lặng.

Tang Nhược nhướng mày, nói toạc ra: “Còn nữa…”
“Không hài lòng?” Đột nhiên nói một câu, trầm thấp lại nghiêm túc.
Trong một lúc Tang Nhược không phản ứng lại được.
Hạ Cảnh Tây bắt lấy ngón tay cô không chút để ý mà chơi đùa, nhẹ nhàng hỏi chậm rãi: “Tối hôm qua vài lần không thỏa mãn sao? Không thì liền phục vụ thật tốt cho em ở trong này, nhé?”
Anh nói một cách bình tĩnh, nhưng ánh mắt sâu thẳm của anh đã khóa chặt khuôn mặt cô, ngay lập tức khiến Tang Nhược nhớ lại những hình ảnh tối hôm qua, từ bồn rửa tay đến bồn tắm, còn có…
Cô tin chắc rằng anh tuyệt đối nói thật.
Nhìn thấy dáng vẻ hờn dỗi một cách khó hiểu của cô, Hạ Cảnh Tây bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô một lần nữa, giọng điệu của anh dịu dàng dỗ dành cô: “Rất hài lòng, cảm ơn.”
Trong tiềm thức Tang Nhược vốn muốn tiếp tục chống đối lại với anh, nhưng nghĩ đến thời gian còn lại của hai người không nhiều lắm, cô hừ một tiếng, hào phóng mà tha thứ cho anh, lại vòng qua cổ anh một lần nữa mà hôn một cái.
“Vậy thì… Có còn cảm thấy không có cảm giác an toàn không?” Cô hỏi điều mà cô không có cơ hội hỏi vào tối hôm qua.
Ánh mắt va chạm vào nhau, trong lòng Hạ Cảnh Tây dường như có thứ gì đó quét qua, cảm xúc khác lạ tuôn trào đồng thời tại một nơi nào đó cũng trở nên mềm mại.
“Không.” Anh chậm rãi đáp lại.
Trong mắt Tang Nhược mang theo ý cười: “Có chuyện muốn nói với anh.”
“Có chuyện muốn nói với em.”
Hai người gần như là trăm miệng một lời.
Ánh mắt phản chiếu hình ảnh cô, đường nét khuôn mặt lạnh lùng vì cô mà có chút mềm mại đi vài phần, Hạ Cảnh Tây mở miệng nói: “Anh nói trước, được không?” Anh không đợi cô trả lời: “Tang Tang… “
Giọng nói không nhanh không chậm của anh chợt phá lệ mà trầm thấp gợi cảm, mà anh không hề chớp mắt nhìn vào đôi mắt của cô một cách tĩnh lặng lại thâm tình, Tang Nhược nhìn thấy, nhịp tim không có tiền đồ liền đập loạn xạ.
Đột nhiên cô có một linh cảm mãnh liệt về điều anh muốn nói.
Quả nhiên ___
“Cảm ơn Tang Tang tối hôm qua đã dỗ dành anh, chỉ một lần vào tối hôm qua thôi, sau này sẽ đều là anh dỗ dành em.”
Tâm đầu ý hợp, giống với điều mà cô muốn nói.
Đầu ngón tay nắm chặt lấy cà vạt của anh, Tang Nhược nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh không rời mắt, khóe môi khẽ nhếch lên: “Tính tình em không tốt, sẽ hung dữ với anh, nói không chừng……”
Lời nói bỗng dừng hai giây, nụ cười của cô càng nồng đậm hơn, sâu kín nói: “Không vui còn có thể sẽ đánh anh.”
Hạ Cảnh Tây hôn cô, giọng nói mang theo ý cười: “Thế nào cũng được, chỉ cần em đừng rời xa anh là được rồi.”
Nhìn nhau hai giây, Tang Nhược chợt nhớ đến lời nói của anh trai trước khi trở về thành phố Tây, anh ấy nói rằng sau lần này mỗi ngày cô cùng Hạ Cảnh Tây ở bên nhau đều là cười tươi, cười đến hạnh phúc.
Đó là sự ngọt ngào khi thật lòng trao cho nhau tấm chân tình.
Cuối cùng anh trai còn nói, nhưng nếu Hạ Cảnh Tây không như vậy thì anh ấy sẽ tiếp tục cưng chiều cô, cưng chiều cô trở thành một cô công chúa nhỏ, anh ấy nhất định sẽ đưa cô trở về, còn nhất định sẽ đánh gãy hết chân của anh.
Nhưng cô nghĩ và cô cũng tin rằng Hạ Cảnh Tây sẽ làm được.
Anh sẽ không để mất cô ấy lần nữa.

“Được.” Tang Nhược chậm rãi nở nụ cười ngọt ngào, ôm lấy người trước mặt.
*
Cả ngày nay trong lòng của Tang Nhược đều ngọt như được ăn mật, cho dù hôm nay quay chụp có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không thuận lời, cô vẫn như cũ sẽ không bị ảnh hưởng chút xíu nào.
Công việc kết thúc vào lúc chạng vạng, vừa rời khỏi trường quay liền nhìn thấy xe của Hạ Cảnh Tây, cô liền vui vẻ chạy qua bên đó.
Cả hai người đi đến một nhà hàng có tính bảo mật cao để ăn tối.

Trong lúc ăn cơm tự nhiên cũng ngọt ngào như mật.

Tất cả những món ăn đều là món cô thích ăn nhất.

Anh nghe cô kể về buổi quay phim ngày hôm nay, thay cô bóc tôm cùng gắp rau cho cô, nói những chuyện về chủ đề mà cô cảm thấy hứng thú…
Ăn xong, anh nắm tay cô rời đi, Tang Nhược không muốn về nhà ngay nên cùng anh mười ngón tay đan chặt vào nhau đi dạo ở ven đường ẩm ướt không có mục đích, đi được một đoạn thì hai người bước vào một trung tâm mua sắm cao cấp đi loanh quanh.

Đi loanh quanh một hồi, không biết như thế nào mà hai người lại bước vào một cười hàng trang trí nội thất gia đình.

Thương hiệu của cửa hàng nội thất gia đình này có chất lượng cao cấp nhất, không có nhiều người, tầm mắt của Tang Nhược tình cờ quét quanh một vòng liền phát hiện phong cách của cửa hàng chính là kiểu cô thích, đặc biệt là đèn sàn dưới mặt đất, cô không nhịn được mà nhìn nhiều hơn hai lần.
Khi đi vào Hạ Cảnh Tây có cuộc điện thoại gọi đến, cô để anh trả lời trước, bản thân mình tiếp tục chậm rãi thưởng thức, nhưng người đàn ông vẫn không có buông tay cô ra, vẫn như cũ mà nắm tay cô dẫn đi theo.
Tang Nhược sợ ảnh hưởng đến anh nên liền đứng lại, mà nơi đang đứng tình cờ hai chiếc giường.
Cô tâm huyết dâng trào liền ngồi xuống cảm nhận thử.
Hạ Cảnh Tây nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô: “Thích cái nào?”
Tang Nhược chợt rối rắm.
Lúc này, một nhân viên bán hàng đi đến lịch sự giới thiệu về thiết kế cùng sự khác nhau của hai chiếc giường, cuối cùng, cô nhìn về phía người đàn ông đẹp trai, nhịp tim có chút loạn xa, mặt ửng đỏ mà hỏi: “Tiên sinh thích cái nào hơn ạ?”
Tang Nhược nghe vậy liền nhìn về phía nhân viên bán hàng, trong mắt của cô ấy liền lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Cô lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.
Lòng bàn tay đang bao bọc lấy bàn tay của cô, theo thói quen mà dùng đầu ngón tay xoa xoa trên mu bàn tay của cô, Hạ Cảnh Tây ngước mắt lên, vẻ mặt lãnh đạm không còn một chút dịu dàng như khi đối mặt với Tang Nhược, chỉ còn sự lạnh lùng trong đôi mắt.
“Để xem bà xã thích hay không, nhà của chúng tôi, nữ chủ nhân làm chủ.” Anh thản nhiên nói.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.