Đừng Buông Tay Anh

Đừng Buông Tay Anh – Chương 71: 71: Mang Anh Về Nhà Được Không



Đầu ngón chân không chút để ý mà lắc lư trước mắt anh, cô nhướng mày, cằm hơi nâng lên, âm điệu yêu kiều cố ý kéo dài, nụ cười vừa trương dương* lại kiêu ngạo: “Hôn hay không?”
*Trương dương có nghĩa là thể hiện tính cách, hướng nội và trương dương là hai từ đối lập nhau, kiểu trương dương sẽ khiến cho mọi người một cảm giác kiêu kỳ, tuyệt vời, nhưng cũng có thể thể hiện tài năng, biểu hiện cá tính.(Tổng hợp trên Baidu)
Mắt Hạ Cảnh Tây tối sầm.
Tang Nhược nhìn thấy được, hừ một tiếng, chầm chậm thu chân lại: “Tôi biết ngay…”
Mắt cá chân đột ngột bị nắm chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay của anh dọc theo lỗ chân lông xâm nhập vào da thịt của cô, đầu ngón tay của anh chầm chậm vuốt ve, cùng lúc này, bỗng nhiên có một dòng điện mạnh mẽ xâm nhập.
Trong tích tắc đầu ngón chân của Tang Nhược vô thức duỗi thẳng ra.
Cô nhìn anh.
Đôi mắt anh sâu như vòng xoáy, làm người khác choáng váng không giải thích được, giây tiếp theo, đầu ngón tay anh tạm ngừng động tác vuốt ve, đưa mắt nhìn cô một cái thật sâu, cúi người… không chút do dự mà hôn lên mắt cá chân cô.
Nóng bỏng xâm nhập.
Môi anh di chuyển xuống từng chút từng chút một, hôn lên mu bàn chân cô, nhưng đôi mắt sâu thẳm của anh vẫn luôn nhìn cô chăm chú, giống như mở ra một tấm lưới muốn bao phủ cô ở trong đó, không để cho cô có cơ hội nào để trốn tránh.
Nụ hôn rơi xuống, ánh mắt sâu thẳm.
Cảm giác run rẩy và tê dại mãnh liệt dễ dàng bị anh khơi dậy, khi anh hôn lên đầu ngón chân cô thì đạt đến đỉnh điểm.
“Ầm —” như là có thứ gì ở trong đầu nổ tung, hơi thở của Tang Nhược đột nhiên ngưng trệ.
Người cô run lên, ngón tay vô thức nắm chặt ga giường dưới thân, nhịp tim cũng theo đó mà mất kiểm soát, đập thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cho dù cô cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không được.
Anh vẫn còn tiếp tục, từ đầu ngón chân về lại mu bàn chân, cuối cùng kết thúc ở vị trí mắt cá chân ban đầu.
“Còn muốn nữa không?” Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.
Đôi môi mỏng của anh cong nhẹ, nở nụ cười nhàn nhạt, hơi thở đầy hormone nam tính gợi cảm lặng lẽ tỏa ra, sự gợi cảm được bao bọc trong một tầng tà khí quyến rũ khiến cho người ta khó có thể cưỡng lại được.
Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, như là muốn tiến vào chỗ sâu nhất trong mắt cô, dụ dỗ cô hoàn toàn trầm luân, đầu ngón tay của anh vẫn chậm rãi ở mắt cá chân của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Trái tim Tang Nhược lại rung động.
Hô hấp ngày càng khó khăn, tim đập điên cuồng loạn nhịp, đầu ngón tay cô gắt gao nắm chặt lại.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây khóa chặt cô, từng bước thấp giọng dụ dỗ, giọng nói cứ như mang theo ý cười mơ hồ: “Muốn sao?”
Anh làm bộ cúi người tiếp tục.
“Hạ Cảnh Tây!” Nhịp tim đập lệch một nhịp, Tang Nhược kêu lên.
Hạ Cảnh Tây nhướng mắt: “Hả?”
Ánh mắt đó…
Đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay in hằn dấu vết, đại não trống rỗng khôi phục một chút minh mẫn, Tang Nhược không chút tiếng động bình ổn nhịp tim lại, cố gắng hết sức kiềm chế một cỗ cảm xúc vừa bị anh khiêu khích.
Bàn chân bị anh nắm lấy đặt trên áo ngủ, cằm cô hơi nhếch lên, kiêu ngạo nhắc nhở: “Mới theo đuổi có mấy ngày, mà muốn hôn tôi sao?”
Ngón chân của cô vừa trắng lại vừa mềm mại, cực kỳ đáng yêu, Hạ Cảnh Tây rũ mắt xuống, đôi môi mỏng nhuốm ý cười, cúi đầu nói: “Đúng vậy, nhưng quyền quyết định nằm trong tay em, nếu em muốn thì anh sẽ tiếp tục.”
Bàn chân kia có vẻ nóng lên.
Tang Nhược thầm nghĩ muốn rút về, thế nhưng người đàn ông cứ như đã đoán trước được cô sẽ làm như vậy, ở thời điểm cô vừa định cử động thì tăng thêm một chút sức, giữ chặt cổ chân cô nhưng không mất đi phần dịu dàng.

Đầu ngón tay anh vẫn đang vuốt ve, cảm giác tê dại mãnh liệt, như thủy triều muốn bao phủ lấy cô.
“Hạ…”
Anh đột nhiên buông tay ra, chân của cô rơi xuống, sau đó được anh nhẹ nhàng đặt xuống chăn bông, anh lại đứng lên, cúi người kéo chăn bông đắp lên cho cô, đắp kín vô cùng.
“Ngủ đi.” Đôi mắt vô cùng sâu tối, bóp chặt luồng dục vọng kia, Hạ Cảnh Tây thấp giọng nói.
Anh không thể ở lại lâu hơn, càng không thể ở lại, vì vậy anh lựa chọn rời khỏi.
Rất nhanh sau đó, tiếng nước tí ta tí tách mơ hồ chui vào tai Tang Nhược, anh đang tắm, nhưng lúc trước anh hẳn là đã tắm rửa rồi cho nên mới đổi áo ngủ, bây giờ lại tắm…
Chỉ có thể là tắm nước lạnh.
Tang Nhược ửng hồng cả hai má.
Cô nằm nghiêng, đầu ngón tay nắm chặt cái gối, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, nửa khuôn mặt bị che đi bởi những sợi tóc vương vãi, dù vậy, một luồng nhiệt nóng hổi kia vẫn chậm rãi thiêu đốt gương mặt cô.
Nhịp tim của cô vẫn chưa trở lại bình thường, thậm chí, ngược lại càng lúc càng nhanh hơn, cảnh anh hôn chân cô vừa nãy cứ lặp đi lặp lại rất rõ ràng ở trong đầu, hết lần này đến lần khác, muốn quên cũng không được.
Cùng với, ánh mắt kia ẩn chứa rõ ràng sự ham muốn chiếm hữu và muốn ức hiếp.
Lông mi run rẩy, Tang Nhược nhắm mắt lại, nhưng khi thị giác không còn, các giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn, chẳng hạn như… thính giác.
Tiếng nước không ngừng chảy, như muốn kích thích màng nhĩ của cô.
Đột nhiên, tiếng nước ngừng lại.
“Tối nay có muốn nghe chuyện xưa nữa không?” Không lâu sau, cô nghe thấy giọng nói của anh.
Bị bọc trong chăn bông có chút nóng, Tang Nhược đá văng ra một chút, chân lộ ra ngoài mép giường mà quơ quơ, nhìn chằm chằm bóng dáng không rõ ràng lắm của anh ở trên rèm, không kìm lòng được mà cong môi: “Không cần.”
Môi mỏng Hạ Cảnh Tây khẽ nở nụ cười nhạt, nói: “Vậy anh vào lấy một vài thứ.”
Tang Nhược ngoảnh mặt đi: “Ò.”
Hạ Cảnh Tây vén màn bước vào.
Hơi thở thuộc về người đàn ông bao trùm tới, ban đầu Tang Nhược không phát ra tiếng động, cho đến khi hơi thở của anh cách cô ngày một gần, dường như còn mang theo một chút hơi lạnh.
Cô mở to mắt, bất chợt nhìn thấy anh đang đứng trước mặt mình.
“Anh…”
Lời nói chưa kịp phát ra đã trực tiếp bị ngăn chặn.
Anh cúi người, môi mỏng không một tiếng báo trước mà chiếm lấy môi Tang Nhược, dịu dàng va chạm miêu tả hình dáng môi cô, một tay giữ chặt đầu, buộc cô phải hơi ngẩng đầu lên, tiếp nhận nụ hôn cẩn thận xâm nhập của anh.
Chỉ trong ngắn ngủn vài giây, dưỡng khí cứ như bị lấy đi, Tang Nhược cảm thấy như sắp ngạt thở.
“Ưm.”
Tiếng kêu bị anh nuốt vào bụng, sau khi tách môi ra, trán anh áp vào trán cô.
Hơi thở đan xen.
Đôi môi đỏ mọng của Tang Nhược lóng lánh ánh nước, đôi mắt đào hoa càng thêm ướt át, thấy anh dừng lại thì định đá anh.
“Đến hôn chúc ngủ ngon.” Đầu ngón tay không kìm được mà ở trên nốt ruồi lệ của cô vuốt ve, Hạ Cảnh Tây mỗ nhẹ lên môi cô, ý cười mỏng manh cứ như phát ra từ sâu trong cuống họng.

Trái tim Tang Nhược chợt lỡ nhịp, người run lên vì cảm giác lạnh từ những ngón tay anh.
“Lạnh…” Lồng ngực phập phồng lên xuống, cô đẩy tay anh ra, không tự ý thức được mà hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái.
Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây cong lên.
“Không còn lạnh nữa.” Một lát sau, khí lạnh trên người tan đi không ít, anh ngồi xuống ở mép giường nắm lấy tay cô, không để cho cô cơ hội từ chối: “Chuyện xưa tối hôm qua anh còn chưa kể xong, để anh tiếp tục.”
Trong phòng yên tĩnh, người đàn ông chậm rãi kể tiếp phần còn lại của câu chuyện xưa đêm qua, giọng nói trầm thấp cực kỳ gợi cảm, tựa như ở bên tai cô nói lời tâm tình.
Tang Nhược quay lưng về phía anh, khóe môi khẽ cong lên.
*
Cả hai đi chơi ở thành phố nhỏ đầy tuyết này thêm một ngày.

Ngày thứ ba, bọn họ đi đến thành phố bên cạnh để lên máy bay trở về Thâm Thành, vé máy bay cũng đã sớm được Hạ Cảnh Tây đặt trước.
Mãi cho đến khi lên máy bay, Tang Nhược mới phát hiện Hạ Cảnh Tây đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn những gì cô nghĩ rất nhiều.
Gối đầu du lịch, bịt mắt, mũ khẩu trang…
Cái gì cô cần và có thể sẽ cần tất cả đều đã được anh chuẩn bị kỹ càng và tỉ mỉ.

Lúc sau, hai người tự làm việc của riêng mình, cô nghiên cứu lại tiểu thuyết gốc của kịch bản, còn anh thì xử lý công việc.
Tựa hồ có một sự ăn ý thầm lặng.
Tang Nhược nhìn một lát mí mắt trở nên nặng trĩu.

Khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ mơ màng màng cảm giác được bàn tay của người đàn ông ôm lấy vai cô, động tác nhẹ nhàng để cô dựa vào vai anh.
Cô có thể cảm nhận được trong suốt hành trình chuyến bay anh đều không thay đổi tư thế.
Sau hơn hai giờ trên máy bay, vào buổi chiều hôm giao thừa máy bay đã an toàn hạ cánh xuống sân bay Thâm Thành, ngồi lên xe của Hạ Cảnh Tây đậu ở sân bay, xe chạy về hướng về phía biệt thự Mộ gia.
Một lúc sau, biệt thự đã xuất hiện ở phía trước, Tang Nhược kéo khóe môi vui vẻ, chờ xe dừng lại liền cởi dây an toàn, xuống xe.
Tay bị giữ lại.
Cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt tràn đầy lưu luyến và dịu dàng của Hạ Cảnh Tây, yên lặng nhìn nhau vài giây, đôi môi đỏ mọng của cô cong lên: “Chuyến đi chơi này rất vui, cảm ơn anh.”
Nở nụ cười rạng rỡ, cô dừng lại một chút, giọng điệu bất giác dịu đi hai phần: “Anh về đi, sang năm gặp lại.”
Hạ Cảnh Tây dùng đầu ngón tay xoa lên mu bàn tay cô, bỗng nhiên từ từ cùng cô mười ngón tay đan xen, mắt không chuyển động mà nhìn cô chăm chú, một lúc lâu sau mới thấp giọng: “Không chờ nổi tới sang năm mới gặp, làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Tang Nhược dừng trên nơi hai người đang nắm tay.
“Chỉ có thể sang năm gặp lại, biết làm sao bây giờ?” Cô hơi nhướng mày, khiêu khích hỏi lại.
Khóe miệng Hạ Cảnh Tây tràn ra ý cười nhàn nhạt.

“Anh đi lấy hành lý.” Lưu luyến không rời mà buông tay cô ra, anh tháo dây an toàn xuống xe trước, sau đó đi vòng qua đầu xe mở cửa cho cô, che chở cô ra khỏi xe rồi mới đi ra sau cốp lấy vali.
“Chờ em đi vào rồi anh rời đi.”
Tang Nhược cười cười, không từ chối: “Được.”
Cô đẩy va li bước về phía trước, mặc dù không có quay đầu lại nhưng cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Hạ Cảnh Tây ở phía sau vẫn luôn dừng ở trên người mình, chưa từng rời đi.
Đến cửa, cô bấm vân tay để mở khóa.
Cô không nói với Mộ Đình Chu hôm nay mình trở về, nghĩ muốn tạo cho anh một bất ngờ, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, người bị “bất ngờ” đầu tiên lại là cô.
Ở trước cửa có một đôi giày cao gót ngã trái ngã phải, một chiếc áo khoác màu nâu nhạt thuộc về nữ giới rơi tán loạn trên mặt đất, đan xen vào cùng với áo thuộc về phái nam, chồng chất lên nhau nằm cùng một chỗ, tạo ra sự mập mờ như có như không.
“Mô Đình Chu! CMN có dũng khí thì hôm nay anh giết chết tôi đi!” Một tiếng cười lạnh với rống giận đột ngột vang lên, hình như là từ phía phòng khách.
Tang Nhược… cứng đờ.
*
Nửa người Hạ Cảnh Tây đang dựa vào thân xe, cơn nghiện thuốc lá lại rục rịch.

Anh lấy hộp thuốc lá ra, lắc lấy một điếu thuốc, đang muốn châm lửa, lại nhìn thấy Tang Nhược bước chân hơi vội đang quay trở lại.
Anh ngẩn ra, theo bản năng bước tới: “Làm sao vậy?”
Vành tai của Tang Nhược ửng đỏ, lông mi không ngừng chớp, nói: “Đưa tôi về khách sạn trước đi.”
Hạ Cảnh Tây liếc nhìn cô một cái.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe nhẹ nhàng rời đi giống như khi đến, không bao lâu sau thì dừng lại ở bãi đậu xe của trung tâm thương mại sầm uất.
Tang Nhược nghi hoặc.
“Chờ anh, rất nhanh sẽ quay lại.” Hạ Cảnh Tây cầm tay cô, nói.
Tang Nhược còn chưa kịp nói gì, anh đã cởi dây an toàn bước xuống xe, cô đành từ bỏ, cũng may là không bao lâu sau thì Hạ Cảnh Tây đã trở lại, trong tay mang theo hai cái túi to rõ ràng mới mua từ siêu thị.
Lúc đầu cô không để ý xem trong túi có cái gì, cho đến năm phút đồng hồ sau cô được anh đưa đến một căn hộ lớn phía trên trung tâm thương mại, mọi thứ trong nhà đều là đồ mới, giống như nơi anh nghỉ lại ở đây.
Mà ở bên trong túi lại là các nguyên liệu nấu ăn tươi sống và trái cây, còn có đồ ăn vặt.
Tang Nhược sững sờ.
“Đi xem phim hoặc là ngủ một lát, anh đi nấu cơm.” Hạ Cảnh Tây nắm tay cô kéo xuống ghế sô pha ngồi, hôn nhẹ lên trán cô.
Một lúc sau, hoa quả được rửa sạch bưng ra đặt ở trên bàn trà, còn có một cốc nước hơi nóng bốc khói nghi ngút.
Tang Nhược dựa vào tay vịn ghế sô pha nhìn về hướng phía bếp, phòng bếp mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy.

Chắc là anh đang rửa đồ ăn, hoặc cũng có thể là đang rửa những dụng cụ nhà bếp mà trước đây chưa từng đụng đến.
Bộ dáng anh nấu ăn…
Khóe môi không kìm được mà nhếch lên, Tang Nhược đứng dậy, nhẹ nhàng đi về phía phòng bếp, nửa dựa vào tường nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp.
Áo khoác đã sớm được anh cởi ra.

Lúc này, cổ tay áo được xắn lên và đang xử lý tôm, động tác lại rất lưu loát, ít ra cũng không có xa lạ hay luống cuống tay chân, nhưng cô biết, anh vốn không biết nấu ăn cũng như không bao giờ bước vào nhà bếp.
Dáng người anh vẫn cao thẳng như cũ, ưu nhã cùng trầm ổn như được khắc vào xương, cho dù lúc này anh đang làm chuyện nấu nướng phá vỡ hình tượng nhưng vẫn không hề bị giảm đi một chút nào.
Bỗng nhiên Tang Nhược nhớ đến những ngày ở Paris.

Cô cố ý muốn gây khó dễ cho anh nên đã cố tình gọi đồ ăn Trung Quốc bắt anh tự nấu nhưng nấu xong lại không thèm ăn.

Khi đó, cô cảm thấy rằng anh căn bản không có khả năng sẽ xuống bếp.
Kiểu đàn ông như anh sao có thể làm như chuyện như thế được?
Nhưng bây giờ…
Sâu trong tim như bị thứ gì đó cọ qua, Tang Nhược cắn chặt môi để xoa dịu nhịp tim bỗng nhiên đập dồn dập của mình, sau đó lặng yên không một tiếng động trở về phòng khách.
Co mình trong ghế sofa, cô lấy điện thoại ra, đầu ngón tay hờ hững quẹt tới quẹt lui trên màn hình.

Cuối cùng, cô đứng dậy, đi đến ngoài phòng bếp chụp trộm cảnh anh đang nấu ăn.
Cúi đầu kiểm tra, cô cong khóe miệng một cái, không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại thấy Hạ Cảnh Tây đã quay người lại từ bao giờ, trong mắt mang theo ý cười mà nhìn cô.
Tang Nhược tự nhiên tắt màn hình, kiêu ngạo liếc nhìn anh một cái rồi xoay người trở lại phòng khách.
Phía sau, ý cười của Hạ Cảnh Tây ngày càng đậm.
Hơn một giờ sau, một bữa cơm tất niên thịnh soạn đã được bày lên ngăn nắp, đầy đủ cả màu sắc, hương thơm lẫn mùi vị.
Mùi hương xâm nhập vào chóp mũi, bụng của Tang Nhược cực kỳ hợp thời mà reo lên, đang chuẩn bị rửa tay rồi ăn cơm, điện thoại rung, là anh trai Mộ Đình Chu gọi đến.
“Anh.” Cô bắt máy.
Mộ Đình Chu ở bên kia điện thoại, giọng khàn khàn hỏi: “Nhược Nhược, khi nào thì về nhà?”
Tang Nhược mấp máy môi, thành thật trả lời: “Đã trở về rồi.”
Mộ Đình Chu lập tức hiểu ra: “Đang ở cùng với Hạ Cảnh Tây à?”
“Dạ.”
“Hôm nay giao thừa, về nhà ăn cơm đi.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, cùng lúc đó, cơ thể người đàn ông đi tới mà không hề báo trước, từ phía sau ôm lấy Tang Nhược, cằm anh vùi vào cổ cô, hơi thở ấm áp phun lên da thịt cô.
Ngứa.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng hôn lên mặt cô.
“Phải đi sao?” Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh dán vào tai mình.
Nụ hôn của anh vẫn còn đang tiếp tục.
Lông mi khẽ động, Tang Nhược kêu lên một tiếng “Ừm”.
Bàn tay đột nhiên bị anh nắm lấy, bị bao bọc trong lòng bàn tay anh, nhiệt độ thuộc về anh xâm nhập vào làn da của cô.

Cô rõ ràng cảm nhận được Hạ Cảnh Tây ôm có chút chặt, giam cầm cô.
Cô cắn môi dưới: “Hạ Cảnh Tây…”
“Lúc trước, khi em còn ở bên cạnh, anh có người cùng mình đón giao thừa mừng năm mới.” Hạ Cảnh Tây nắm chặt tay cô, cổ họng nhấp nhô, khi nói tiếp giọng anh càng lúc càng trầm hơn: “Từ khi em rời xa anh, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình anh.”
“Tang Nhược, đừng bỏ anh lại, mang anh về nhà, được không?”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.