Đừng Buông Tay Anh

Đừng Buông Tay Anh – Chương 70: 70: Hôn Nó Đi



Tư thế ái muội, hơi thở hai người giao nhau, phản chiếu trong mắt đều là hình bóng của đối phương.
Cô muốn đứng dậy, nhưng anh giữ eo cô lại tao thành lực cản mời cô cùng mình đắm chìm trong sự dán chặt mật ngọt này, hơi thở của anh dường như càng ngày càng nóng, phun lên da thịt cô mẫn cảm lạ thường.
Hàng lông mi Tang Nhược khẽ chớp.
“Hạ Cảnh Tây.” Cô cười nhẹ, giọng điệu mềm mại như chứa sự ngượng ngùng, “Nhắm mắt lại.”
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây đột nhiên tối sầm lại, quai hàm căng chặt.
“Ngoan, nghe lời nha.” Nụ cười cô dần sâu hơn, giống như đang nhõng nhẽo.
Trái tim kịch liệt run lên, Hạ Cảnh Tây nhắm mắt, một giây sau, thân thể không tự chủ căng cứng lại, nhất là thần kinh, căng đến mức có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.

Đầu ngón tay mát lạnh của cô từ từ lướt trên gương mặt anh, mỗi chỗ cô chạm đến đều trở nên nóng rực, lập tức một cỗ tê dại dễ dàng bị khơi dậy.
Cô chạm nhẹ vào lông mày anh, hơi thở mới biến mất khi ngẩng đầu lên lại một lần nữa bao phủ xuống.

Chợt, một sợi tóc xẹt qua mặt anh.
Ngứa.
Mất đi thị giác các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn, Hạ Cảnh Tây cảm giác cô lại cúi đầu xuống, hơi thở cô tới gần, môi cô.

.

.

.

.

.

Sắp dán vào anh.
Trong nháy mắt, thân thể anh căng thẳng đến cực điểm, máu cũng giống như không còn chảy nữa.
Anh ngừng thở.
Phút chốc ——
Lạnh lẽo bao phủ đôi môi mỏng của anh, cảm giác lạnh như băng của tuyết, hơi thở thuộc về cô lại rời xa lần nữa.
Mí mắt khẽ nhúc nhích, Hạ Cảnh Tây mở mắt ra.
“Anh nghĩ tôi định hôn anh sao?” Mái tóc xoăn rơi tán loạn, đuôi tóc tinh nghịch rơi xuống trên gương mặt anh, Tang Nhược nằm trên ngực anh mỉm cười nhìn anh, không che giấu sự đùa ác của mình.
Trong mắt cô mang theo ý cười, mặt mày sinh động tinh xảo, chuyển động của đôi mắt vô cùng kiêu ngạo và xảo quyệt.
Nhịp thở Hạ Cảnh Tây hơi thay đổi, tay đang nắm eo cô dần di chuyển lên muốn nắm lấy mặt cô.
Tang Nhược đã sớm chuẩn bị, không nói hai lời từ ngực anh chống đỡ đứng lên, cô đắc ý giương cằm, sau đó co giò chạy, vừa chạy vừa phất tay: “Chụp cho tôi tấm ảnh.”
Hạ Cảnh Tây từ trong tuyết đứng dậy.
Mùi nước hoa của cô tựa hồ vẫn còn vương vấn trong không khí, cách đó không xa, cô dường như bỏ mặc tất cả mọi thứ tuỳ ý chơi đùa trong tuyết, cho dù từ xa vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, ai cũng có thể bị nụ cười ấy lây nhiễm.
Tràn đầy sức sống.
Kìm lòng không được, Hạ Cảnh Tây khẽ cong môi, trong mắt chứa đầy ý cười, ngay sau đó, anh nhặt máy ảnh lên tiếp tục chụp ảnh cô.
Tang Nhược chơi trong đống tuyết dường như không biết điểm dừng, không chán cũng chẳng mệt, từ đầu đến giờ cô vẫn trong trạng thái vui vẻ, ở nơi này không ai nhận ra cô, nên cô muốn làm gì cũng được.

Chơi ném tuyết, chụp ảnh, đắp người tuyết.

.

.

.

.

.
Cô chơi đến quên trời đất.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một trận tuyết lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên cô vui đùa trong tuyết đến tận hứng như thế, dù có đi bao lâu, khi quay đầu lại cô vẫn có thể nhìn thấy bóng hình Hạ Cảnh Tây đi ở phía sau mình.
Mấy lần ánh mắt chạm nhau, anh dường như cũng đang cười.
Cô cũng vậy.
*
Sau khi kết thúc công việc lúc tắm xong thì cũng đã là đêm khuya rồi, có ánh sáng bị rò rỉ từ phía dưới bức màn, Hạ Cảnh Tây đứng vững, cách tấm màn hỏi cô: “Tang Nhược, em đã ngủ chưa?”
Không có câu trả lời.
Hạ Cảnh Tây đứng chờ một lúc lâu sau đó chuẩn bị đi vào, lúc đưa tay vén tấm màn lên trong nháy mắt cơ thể anh cứng đờ.
Trước đây khi họ ở bên nhau, mỗi đêm lúc đi ngủ cô đều sẽ mặc áo ngủ dây, cô nói rằng cô thích nó, bây giờ sở thích của cô vẫn chưa từng thay đổi, giống như hiện tại vậy, đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang mặc chiếc váy ngủ dây màu đen.
Tuy nhiên, hình như cô ngủ không yên giấc.
Bên trong xe phòng có đầy đủ hơi ấm, chăn bông trên người giống như là bị cô đạp đi trong giấc mộng, một nửa đã rơi trên mặt đất, váy ngủ theo sự chuyển động bất an của cô mà bị cuốn dần dần lên trên, không chỉ lộ ra đôi chân trắng nõn.

.

.
Ánh mắt di chuyển lên, cánh tay trắng nõn trần trụi của cô lộ ra ngoài, bờ vai và xương quai xanh tinh xảo, xinh đẹp đặc biệt hút mắt, đường cong vì hít thở mà chập chùng lên xuống, cũng có phong cảnh đôi gò tuyết ẩn ẩn hiện hiện.
Quyến rũ một cách vô tình.
Hầu kết nhẹ lăn, Hạ Cảnh Tây khép hờ mắt, kiềm chế u ám đang trào dâng dưới đáy mắt, nhẹ nhàng đi đến bên giường, cúi người nhặt chăn bông trên đất đắp cho cô.

Chợt, cô quay người
Ánh mắt vốn sâu tối của Hạ Cảnh Tây trong phút chốc trở nên đậm đặc như mực, giống như bị màu đen của bầu trời đêm bên ngoài hòa vào làm một thể, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, môi mỏng mím lại, hô hấp dần dần nặng nề.
Cho đến bây giờ dục vọng chỉ đối với cô mới có bắt đầu ngo ngoe rục rịch, mạnh mẽ đâm tới, kêu gào muốn thoát ra khỏi cơ thể anh.
Anh cúi người.
Nhịp tim hiếm khi mất kiểm soát, không kìm lòng được, hôn lên môi cô, vốn chỉ định khẽ hôn một chút rồi rời đi, nhưng môi của cô như có ma lực vậy, kêu gọi anh trầm luân không muốn dứt ra.
Chạm nhẹ biến thành hôn nhẹ, dần dần, anh ngậm lấy môi cô, biến thành dán chặt hôn sâu.
Nhưng vẫn là không đủ.
Lòng tham chiếm hữu cũng tràn ra từ sâu trong xương, anh muốn tiếp tục, muốn xâm nhập.
Hô hấp càng thêm nặng nề, ánh mắt sâu thẳm đến không cách nào hình dung, Hạ Cảnh Tây cố kiềm chế, cuối cùng vẫn dừng lại, anh không thể.
Cuối cùng anh nhìn cô một cái, anh hôn lên bờ môi cô một cái rồi chuẩn bị rời đi.

“Ưm.” Một tiếng lẩm bẩm mơ hồ .
Trong tầm mắt, mí mắt cô run rẩy chậm rãi mở ra, ánh mắt còn có chút mờ mịt, đôi môi bị anh hôn đến ướt át chậm rãi mở ra, giọng nói ngắt quãng gọi anh: “Hạ Cảnh Tây.

.

.

.

.

.”
Không hề có một chút ý câu dẫn nào, nhưng hết lần này đến lần khác đều mang đầy sự cám dỗ.
Hai người gần trong gang tấc.
Ánh mắt đen như mực của Hạ Cảnh Tây nhìn cô, hầu kết khó khăn lăn, từ đôi môi mỏng phát ra giọng nói khàn khàn: “Tang Nhược.”
Tang Nhược nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy hơi thở anh vừa mạnh vừa nóng, giọng nói trầm thấp của anh chui vào tai cô, vô tình nhưng dấy lên từng trận run rẩy, sau đó lan ra khắp toàn thân cô.
Cô theo bản năng đáp lại, giọng điệu mềm mại mang vài phần lười biếng: “Ưm.

.

.

.

.

.”
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây tối sầm.
Đưa tay vén lọn tóc trên trán ra sau tai cô, ngón tay không kìm được mà chậm rãi vuốt ve lên gương mặt cô, anh thấp giọng, dụ dỗ: “Tiếp tục chuyện vừa rồi, được không?”
Anh dùng một tay giữ lấy gương mặt cô, miêu tả hình dáng môi cô, cẩn thận kiên nhẫn hôn cô mê hoặc: “Hôn, hả?”
Bầu không khí ẩn ẩn sự lưu luyến.
Âm cuối khàn khàn gợi cảm khiến người ta khó mà cưỡng lại, hormone nam tính mát lạnh và mạnh mẽ bao phủ xuống, lồng ngực anh chập trùng giống như tần suất tim cô vậy.
Đáy lòng Tang Nhược chợt run lên.
Cô nhấc mắt lên, đập vào mắt là một đôi mắt sâu như vực thẳm, như thể một vòng xoáy đang muốn kéo cô vào trầm luân trong đó.
Hơi thở phát ra từ đôi môi anh.

.

.

.

.

.
“Ưm.” Cô bỗng nhiên nghẹn ngào.
Âm thanh phát ra thật mềm mại đáng yêu, Hạ Cảnh Tây chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cổ họng thắt lại, ánh mắt càng tối thêm, không kìm lòng được, bàn tay anh hướng xuống, muốn hoà vào hơi thở cùng cô.
Một ngón tay bất chợt chạm vào đôi môi mỏng của anh.
Hành động của Hạ Cảnh Tây dừng lại.
Tang Nhược đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn anh, đầu ngón tay đặt trên môi anh, cười như không cười: “Ai cho anh hôn tôi, tôi đồng ý hôn với anh à?”
“Cách xa tôi ra một chút.” Cô đẩy anh ra.
Hạ Cảnh Tây ngồi dậy, ánh mắt sáng rực không hề chớp mà nhìn chằm chằm cô.
Tang Nhược mặc kệ.
Cô chậm rãi ngồi dậy, thoáng liếc thấy dây váy sắp trượt xuống cánh tay, muốn kéo lên, nhưng tay người đàn ông lại nhanh hơn cô một bước, kéo dây váy lên bả vai tinh tế của cô.
Không ngờ đầu ngón tay anh vô tình chạm vào da cô, ấm áp khô ráo giống như mang theo dòng điện.
Tang Nhược trừng anh.
“Thật xin lỗi, là anh nhịn không được.” Nhìn chăm chú vào gương mặt cô, Hạ Cảnh Tây bình tĩnh nói, giọng nói lại có vẻ trầm và khàn hơn: “Là anh muốn hôn em.”
Tang Nhược nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, chợt, cô nhếch môi khẽ mỉm cười: “Anh muốn hôn tôi?”
“Ừ.” Hạ Cảnh Tây gật đầu, trong mắt càng tối.
Tang Nhược trừng mắt nhìn.
“Anh đang mơ à?” Cô dựa lưng vào gối, thản nhiên hỏi, một chân đặt lên đùi anh không chút sợ hãi, dùng ánh mắt vừa vô tội vừa khiêu khích nhìn anh.
Cô cảm nhận được dưới lớp váy ngủ của mình, cơ đùi anh trở nên căng cứng.
Cô cong môi: “Nói đi chứ.”
Thái dương Hạ Cảnh Tây nhảy lên.
“Anh rất muốn” Giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng, cứ như vậy anh nhìn chằm chằm vào cô thật sâu, dục vọng đối với cô rất rõ ràng: “Trong mơ anh đã mấy lần mơ thấy mình hôn em, mỗi lần gặp em đều muốn hôn em.”
Anh nắm chặt mắt cá chân cô, không cho cô cơ hội rút về.
Tang Nhược nhìn thấy, nhưng cô không muốn nhúc nhích.
“Như vậy sao?”
“Ừm.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, cô ướt át, anh sâu thẳm.
Hồi lâu sau.
“Anh nhịn có khó chịu không?” Giữa lông mày tràn ra ý cười, cô tiếp tục hỏi, trong khi bàn chân đang bị anh nắm chặt cố ý động đậy.
Hạ Cảnh Tây nhìn cô một cái, ngược lại giữ chân cô trong lòng bàn tay.
“Có khi sẽ khó chịu.” Anh thành thật trả lời.
Giọng nói vừa thốt ra, đột nhiên cô tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
Hầu kết lăn lăn, hơi thở Hạ Cảnh Tây hơi khựng lại, muốn nói gì đó, đột nhiên đầu ngón tay cô chạm vào hầu kết anh, cô nhìn anh, nhẹ nhàng chậm rãi chơi đùa.

Cô mỉm cười với anh, giữa lông mày nhuộm đầy vẻ xinh đẹp ướt át, sinh động phong tình.
Rõ ràng là yêu tinh dụ người.
Trong một cái chớp mắt, dưới cái nhìn của anh, cô chậm rãi trượt đầu ngón tay xuống, dọc theo áo ngủ của anh đến một điểm nào đó rồi dừng lại, hững hờ vẽ một vòng, sau đó muốn tháo dây áo ngủ của anh ra.
“Tang Nhược!” Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên giữ chặt cổ tay cô.
Tang Nhược mở to mắt nhìn anh, cười rất là vô tội, học theo ngữ điệu vừa rồi anh đã lợi dụng lúc cô tỉnh tỉnh mơ mơ mà mê hoặc cô: “Hả?”
“.

.

.

.

.

.”
Hàm dưới căng cứng đến khó tả, Hạ Cảnh Tây nhắm hờ mắt cố gắng áp chế cỗ dục niệm kia, trực tiếp kết thúc chủ đề, rồi nhẹ giọng dỗ dành cô: “Không còn sớm nữa, em ngủ đi.”
Tang Nhược lắc đầu: “Là anh đánh thức tôi.”
Không cho Hạ Cảnh Tây cơ hội nói chuyện, cô tiến đến gần hơn, một tay quàng lên vai anh, đôi mắt sáng rực nhìn người đàn ông, cố ý thì thầm với anh: “Hạ Cảnh Tây.

.

.

.

.

.”
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây trở nên sâu thẳm không thấy đáy, cực tối.
“Tại anh.” Anh nhận lỗi, tay ôm eo cô sợ cô không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Tang Nhược hừ một tiếng: “Tôi không tin.”
“Em không tin cái gì?”
Tang Nhược dùng đầu ngón tay chọc chọc vai anh, kéo dài giọng: “Tôi không tin lời anh vừa nói, anh rất muốn hôn tôi.”
Hương thơm trên người cô quanh quẩn nơi chóp mũi, lúm đồng tiền xinh đẹp hiện ngay trong tầm mắt, trong lòng tuôn ra cảm giác căng trướng, biết rõ cô đang cố ý giở trò xấu giống như lúc ban ngày, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện đùa theo cô.
“Làm thế nào em mới nguyện ý tin tưởng?” Anh thuận theo cô hỏi.
Đầu ngón tay theo thói quen vuốt dọc theo đường cong trên eo cô, khi muốn tiếp tục, cô rút tay đang quàng trên vai anh lại, thân thể đang kề sát anh thì dựa lưng vào gối.
Khoảng cách bị kéo ra.
Theo bản năng anh muốn tiến lại gần, đầu ngón tay Tang Nhược chống đỡ lên ngực anh ngăn anh lại.
Anh nhìn cô.
Tang Nhược cũng đang nhìn anh, khóe môi nở nụ cười khiêu khích: “Muốn hôn tôi, muốn tôi tin tưởng, thì anh hãy chứng minh cho tôi xem đi.”
Hạ Cảnh Tây trầm thấp mở miệng: “Chứng minh như thế nào?”
Dứt lời, chân cô từ trong lòng bàn tay anh thoát ra, nhưng thay vì rụt lại, cô lại.

.

.

.

Giơ lên.
“Muốn hôn nó không?” Tang Nhược hỏi với vẻ mặt kiêu ngạo và cố ý.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.