Đừng Buông Tay Anh

Đừng Buông Tay Anh – Chương 92: 92: Trở Thành Chồng Hợp Pháp Của Em



Cô nhẹ nhàng chớp mắt, chậm rãi nhìn xung quanh, và phát hiện rằng căn phòng mà cô đang ngủ lúc này hoàn toàn khác với bên biệt thự Vận Hà, ở bên biệt thự Vận Hà cho cảm giác lạnh lẽo và cứng nhắc, còn nơi đây theo phong cách Bắc Âu mà cô thích.
Những vật trang trí lớn nhỏ trong phòng đều theo phong cách mà cô thích, rèm cửa ban công cách đó không xa cũng là màu hồng khói nhạt mà gần đây cô đặc biệt thích, gió thổi bay phất phơ, trông thật đẹp mắt.
Trong không khí hình như thoang thoảng mùi tinh dầu.
Thoải mái dễ chịu.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Tang Nhược.
Kìm lòng không được, khóe môi bất giác cong lên, nụ cười nhẹ nở ra lan tỏa từ giữa khoé mắt với hàng chân mày.
Sau khi chiêm ngưỡng phòng ngủ xong, cô thả lỏng ngồi tựa lưng vào gối một lát, lúc cô định rời giường, khóe mắt vô tình lướt qua thấy tờ giấy nhắn để lại trên điện thoại ở tủ đầu giường.
【Quần áo anh để ở phòng thay đồ.

】Chữ viết của anh như nước chảy mây trôi, ký tên là Tây Tây của em, chữ ký kiểu này là anh đã học theo cô.
Ý cười trong khóe mắt của Tang Nhược càng đậm hơn.
Cô xốc chăn lên, hai chân chậm rãi giẫm lên thảm lông, nhưng mà thật sự là lần nào cũng vì hoan ái quá mức phóng túng nên hai chân đều vô lực bủn rủn, chút xíu nữa là ngã xuống.
“Cầm thú.” Sắc đỏ ửng khả nghi lan khắp khuôn mặt, cô nhỏ giọng lầm bầm vài câu, sau đó hít sâu cố gắng đứng vững, chân trần đi đến hướng phòng thay đồ mà anh đã để lại trên giấy.
Phòng thay đồ lớn hơn rất nhiều so với bên Vận Hà, bên trong tất cả đều là quần áo của cô.
Quần áo hằng ngày được phân loại gọn gàng theo mùa, váy dạ hội cao cấp, giày cao gót và giày bệt đa dạng về kiểu dáng và được phân loại theo mùa, các loại nước hoa được đặt theo yêu cầu hoặc là những nhãn hiệu mà cô yêu thích, đủ loại túi xách và trang sức…
Toàn bộ phòng thay đồ cần cái gì thì có cái đó, không quá lời khi nói rằng nó thỏa mãn được mọi ước mơ của một cô gái.
Tang Nhược cười.
Chính giữa phòng thay quần áo có đặt ghế sofa, cô tiến đến ngồi xuống, cảm giác thoải mái lan ra như có thể xua tan đi mọi khó chịu trong người, cô ngồi đấy, thoáng nhìn thấy tờ giấy.
【 Chọn cái mà em thích.


Đầu ngón tay lướt qua tờ giấy, trong đầu cô không tự chủ hiện ra hình ảnh anh khi viết những lời này, ước chừng cũng giống như lúc làm việc, nghiêm túc mà toát ra vẻ đầy sức hút, Tang Nhược không nhịn được cong môi.
Cô đứng dậy, định chọn một chiếc đầm thật thoải mái, nhưng cô bất chợt nghĩ đến cái gì đó, đầu ngón tay khẽ dừng lại, cô từ bỏ, và chọn một chiếc đầm đen thiên nga sau rất nhiều lựa chọn.
Trong gương cô vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, cổ áo rộng lộ ra những dấu hôn như ẩn hiện, cho thấy sự ái muội giữa nam nữ và sự điên cuồng hôm qua, nhìn thế nào cũng khiến người khác đỏ mặt tim đập chân run.
Hai bên má Tang Nhược nóng lên, thậm chí ngay bàn tay đang cởi nút áo cũng có chút run rẩy.
Cô thay một chiếc đầm dài, mở bộ mỹ phẩm mà cô thường dùng ra để trang điểm nhẹ, đeo hoa tai mà cô ưa thích, cuối cùng thay đôi giày cao gót mà anh đã viết lại trên giấy là nó sẽ không làm đau chân….
Cô đã nghĩ đến việc Hạ Cảnh Tây sẽ chuẩn bị cho cô bất ngờ gì đó, nhưng cô không ngờ là sẽ bất ngờ đến như vậy.
Bắt đầu từ khi bước xuống cầu thang, cảnh đẹp như chốn thần tiên hiện ra trước mắt, hoa tươi quấn quanh tay vịn cầu thang, màu hồng và màu xanh da trời đều là màu sắc tươi mát khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Mỗi bông hoa đều xinh đẹp và rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, giống như đang dẫn dụ cô hái và chiêm ngưỡng thật kỹ, theo mỗi bước chân, nụ cười trên khóe môi của Tang Nhược càng rạng rỡ, chạm đến đáy mắt.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bông hoa hồng đặt trên tường thành cầu thang, một dải ruy băng có ghi dòng chữ đang bay bay, cô đi đến gần cầm lên, phát hiện trên đó có ghi dòng chữ “Anh yêu em.”
Hương hoa hồng thoang thoảng, thấm vào tận tim gan, Tang Nhược đưa lên chóp mũi ngửi mùi hương, tâm tình càng thêm vui vẻ, những bong bóng hồng ngọt ngào bắt đầu chậm rãi lấp đầy trái tim cô.
Tang Nhược tiếp tục đi xuống.
Đi chưa được mấy bước tên tường lại xuất hiện một bông hoa hồng khác, trên dải ruy băng có ghi dòng chữ như lúc nãy, nhưng lần này là tiếng anh “ I love you.”
Ý cười nồng đậm, cô vui vẻ cầm lên.
Hoa được quấn quanh tay vịn cầu thang, cứ hai bước cô sẽ nhìn thấy một bông hoa hồng, trên dải ruy băng đều có câu “Anh yêu em”, nhưng mỗi lần sẽ là ngôn ngữ khác nhau.
Từng bước từng bước một, khi bước xuống đến tầng một, cô đã đếm mình nhận được tổng cộng chín mươi tám bông hồng, mỗi bông hồng đều có câu anh yêu em với ngôn ngữ khác nhau, và bông cuối cùng thì—-
Trong tay Hạ Cảnh Tây.
Anh đang đứng ở đầu cầu thang, cầm trong tây một bông hồng xanh… đợi cô, đợi cô chấp nhận nó ở cùng một chỗ với anh “Thiên trường địa cửu ”.
Anh nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô, cô là người duy nhất trong mắt anh.

Nụ cười ngọt ngào nhuốm đầy khuôn mặt của Tang Nhược, cô không hề bỏ qua kiềm chế của mình, tăng tốc bước chân đến trước mặt anh, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có đối phương .
Tang Nhược đưa tay về phía anh, anh mỉm cười đặt bông hồng xanh trân quý và dịu dàng vào tay cô, cô cầm lấy, chín mươi tám bông hồng trong tay cô và bông hồng xanh cuối cùng trong tay anh trao cho cô hợp lại thành chín mươi chín bông hồng tượng trưng cho sự “Vĩnh cửu”.
Tang Nhược rất vui vẻ, một loại tình cảm khác đánh thẳng vào trái tim cô, truyền đến từng ngóc ngách trong cơ thể, cô nhìn anh, khóe môi nhếch lên tiến tới đặt một nụ hôn lên đôi môi của anh.
“Em thích lắm, cảm ơn anh Tây Tây.” Cô cười tươi và nói cho anh biết tâm ý của mình.
Trong mắt chứa đầy ý cười, Hạ Cảnh Tây nắm lấy tay Tang Nhược, tạm thời nhận lấy hoa từ trong tay cô rồi dẫn về hướng phòng khách, hoa được đặt ngay ngắn, sau đó anh ôm cả người cô lên.
Cả hai ngồi xuống ghế sofa.
“Ăn sáng trước nhé, em muốn ăn gì?” Anh hỏi cô.
Hương thơm nam tính mát lạnh thoang thoảng ở đầu mũi, Tang Nhược lúc này mới phát hiện anh mặc bộ đồ vest cao cấp được cắt may thủ công khéo léo, hết sức chỉnh tề, mọi góc cạnh trên cơ thể anh từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ quý phái và quyến rũ của người đàn ông thành đạt.
Cô dùng đầu ngón tay khều nhẹ cúc áo sơ mi của anh, rốt cuộc là không nhịn được, chớp mắt mong đợi hỏi: “Đây là anh muốn bù đắp sinh nhật cho em à?”
Hạ Cảnh Tây liếc nhìn cô.
“Ừm.” Anh bắt lấy cánh tay cô đưa lên môi hôn, hỏi lại: “Em có muốn ăn gì không?”
Tang Nhược giả vờ ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Anh không có chuẩn bị gì sao?”
Hạ Cảnh Tây bật cười: “Có chuẩn bị, nhưng muốn hỏi em có đặc biệt thích ăn gì không.”
“Em muốn ăn kem!” Trong mắt lóe lên sự chờ mong, Tang Nhược không chút suy nghĩ thốt lên: “Anh có thể làm không?”
“Ừ.” Hạ Cảnh Tây cưng chiều nhéo nhéo mũi Tang Nhược, rồi hôn lên trán cô: “Anh đi chuẩn bị, nếu em mệt thì ngồi đây nghỉ ngơi, nếu không thì có thể đi dạo quanh, nhiều nhất là nửa tiếng.”
“Vâng.”
Sau khi rót cho cô tách trà hoa lài, lúc này Hạ Cảnh Tây mới đứng dậy bước về phía phòng bếp, vừa đi vừa cởi cúc áo cổ tay xắn tay áo lên.
Tang Nhược nhìn anh rời đi, môi cô nở nụ cười thật tươi.
Ngồi trên ghế sofa một lúc, cô đứng dậy chiêm ngưỡng căn biệt thự này, biệt thự này và biệt thự Vận Hà không chỉ khác nhau về phòng ngủ, mà phong cách trang trí tổng thể cũng không giống nhau.

Biệt thự Vận Hà cho cảm giác lạnh lẽo không có không khí ấm cúng.
Mà biệt thự này giống như căn nhà dành cho hai người, phong cách trang trí mềm mại, có mùi khói lửa, không khí ấm cúng.
Tang Nhược dạo quanh lòng vòng bốn phía phát hiện càng xem càng thích, bất luận là trang trí theo kiểu cứng rắn hay mềm mại đều đúng theo sở thích thẩm mỹ của cô, trong nháy mắt cảm giác sảng khoái, cho dù tâm trạng có tệ đến đâu cũng có thể khôi phục lại.
Cô chậm rãi bước đi, nghe như có tiếng nước chảy róc rách, cô tìm theo nơi có tiếng nước chảy, phát hiện ra là tiếng suối nước nóng ở sân sau, không chỉ có suối nước nóng mà có cả bể bơi.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, cạnh bể bơi có đèn chiếu sáng, ánh đèn rọi xuống mặt nước hồ bơi trong xanh từng gợn nước lăn tăn phát ra tia phản quang lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
Tang Nhược thích thú, nhịn không được ngồi xuống vốc nước, cô tùy ý để ngón tay chạm vào làn nước mang đến cảm giác khác thường.
Khi cô cảm thấy chơi đủ rồi định đứng lên quay trở về theo lối cũ, thì nhận ra biệt thự được bao bọc bởi núi và sông, tầm nhìn rộng rãi phong cảnh tuyệt vời.
Khi cô trở lại phòng khách thì đúng lúc Hạ Cảnh Tây định đi tìm cô, anh đã khôi phục lại hình dáng như lúc đón cô ở cầu thang, quần áo chinh tề toát lên vẻ quyến rũ.
Cô cong cong khóe môi, Tang Nhược đưa tay cho anh.
Anh nắm chặt, lòng bàn tay theo thói quen vuốt ve, cô giả vờ muốn thoát ra nhưng bị anh giữ chặt, cuối cùng hai người nhìn nhau cười, anh nắm tay cô.
Đi đến phòng ăn.
“Mời ngồi.” Anh nhẹ nhàng kéo ghế cho cô, Hạ Cảnh Tây ấn nhẹ tay trên vai Tang Nhược để cô ngồi xuống, sau đó anh tiến về phía phòng bếp mang từng món ăn kiểu Pháp đã chuẩn bị lên.
Mỗi món đều có màu sắc hương vị đầy đủ, cảm giác rất là ngon miệng.
Đèn phòng ăn trở nên mờ ảo, ánh nến trên bàn bỗng sáng lên, chiếu sáng bình hoa hồng trở nên mềm mại, đồng thời tiếng vĩ cầm du dương vang lên.
Bầu không khí hoàn hảo, ấm áp bao quanh.
“Sinh nhật vui vẻ.” Hạ Cảnh Tây giơ cao ly rượu nhìn cô, trầm giọng nói.
Ngọt ngào dâng trào, Tang Nhược cười đến rạng rỡ cùng anh chạm ly: “Cảm ơn anh.”
Cô nâng ly rượu nhấp môi, quả là mùi vị không tệ.
“Chỉ có thể uống một ngụm.” Hạ Cảnh Tây lên tiếng nhắc nhở.

Tang Nhược không chút suy nghĩ muốn lên tiếng cự tuyệt, nhưng lời nói đến môi thì nghĩ lại đến tửu lượng của mình và nhìn anh, cô đột nhiên bật cười: “Còn điều bất ngờ gì cho em sao?”
Hạ Cảnh Tây cười nhưng không nói.
“Nói đi mà.”
“Không đói bụng à?”
“.

.

.

.

.

.

.

.

.

.”
Cô hờn dỗi lườm yêu anh, cô định giả vờ giận dỗi để dụ dỗ anh nói ra, nhưng đối mặt với anh giờ phút này, Tang Nhược phát hiện cô căn bản không làm được, nụ cười trên khóe môi cũng không thể che giấu được nữa.
Cuối cùng, cô lại nguýt anh một cái, kéo dài giọng kiểu hơi kiêu ngạo: “Tốt nhất là em thích bất ngờ tiếp theo, nếu không.

.

.

Phạt anh ngủ dưới đất một tuần.”
Trong mắt Hạ Cảnh Tây cưng chiều cùng ý cười càng đậm.
Rõ ràng cô đã sớm quen thuộc, nhưng Tang Nhược luôn cảm thấy ánh mắt của anh luôn có thể làm tim cô không tự chủ được đập mà rộn ràng, tựa như giờ phút này đây, chỉ cần một cái liếc mắt của anh cũng làm nhịp tim của cô lập tức đập điên cuồng.
Đồng thời, ngọt ngào lan tỏa.
Bữa tối dưới anh nến kết thúc sau nửa giờ, món kem ban đầu cô yêu cầu anh làm hiện tại cô chưa muốn ăn, đầu ngón tay cô chọc chọc vào bộ ngực của anh, cô khiêu khích: “Nếu bất ngờ của anh không làm em hài lòng, dù gì thì cũng còn có món kem có thể xoa dịu em.”
Hạ Cảnh Tây liếc cô một cái, ôn tồn hỏi: “Thân thể của anh không đủ an ủi tâm hồn của em ư?”
Trong khi nói chuyện anh cúi đầu thấp xuống, chính xác chiếm lấy môi cô, tùy ý cọ xát, hôn với lực đạo vừa phải có thể làm cô đau một chút, rõ ràng là ức hiếp cô, trả đũa lại những lời cô đã nói.

“Ưm.

.

.

” Tang Nhược bị ép nắm chặt áo sơ mi của anh, giọng nói yếu ớt đứt quãng, môi phát ra cảm giác râm ran tê dại khó tả, cô kìm lòng không đặng mong muốn sâu hơn.
Hết lần này đến lần khác, anh ngừng lại, giống như trêu chọc cô sau khi thức dậy.
Tang Nhược: “.

.

.


Cầm thú.
Cô trừng mắt với anh, với vẻ mặt mà cô nghĩ là khó chịu và lạnh lùng, nhưng cô không biết rằng trong mắt Hạ Cảnh Tây là dáng vẻ yêu tinh quyến rũ chết người.
Muốn.

.

.

hung hăng ức hiếp cô, ức hiếp cho cô khóc.
Anh khép hờ mắt, cố gắng khắc chế.
“Đi thôi.” Tạm thời ép dục vọng xuống, anh đưa tay nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan lấy nhau, anh dẫn cô bước ra ngoài.
Tang Nhược phát hiện.
Trong đầu đột nhiên thoát ra ý tưởng tối nay làm sao để ức hiếp anh, khiến anh ngoan ngoãn nghe lời mình, cô đắc ý kéo kéo môi.
Hừ.
*
Hai người tay trong tay bước chậm.
Lúc này Tang Nhược mới phát hiện ra diện tích của căn biệt thự này thật lớn, ngoại trừ suối suối nước nóng cùng bể bơi mà cô đã thấy ở sân sau ra, còn có thảm cỏ xanh, phía trước là một cái sân rộng lớn, nhìn thoáng qua là thấy được ở đây trồng rất nhiều hoa.
Loại nhiều nhất chính là hoa hồng mà cô thích.
Tang Nhược trầm trồ khen ngợi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô cúi người quan sát kỹ hơn, chỉ vào đám hoa hồng có chút không dám tin hỏi: “Hoa anh vừa đưa cho em đều hái từ chỗ này sao?”
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây khóa chặt cô, hơi gật đầu, âm thanh rất thấp: “Ừm.”
Không biết như thế nào, hô hấp Tang Nhược hơi khựng lại.
Cũng chính trong cái chớp mắt này, trong đầu cô toát ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng được, cô buột miệng thốt ra: “Hoa hồng… là anh trồng?”
Bóng đêm đã che lấp đi một chút biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông, nhưng điều duy nhất chưa từng thay đổi từ lúc đầu đến giờ là ánh mắt anh chưa hề rời khỏi ánh mắt của cô, thâm tình mà nghiêm túc, khiến người khác không cách nào chống cự.
“Em thích hoa hồng.” Anh chỉ nói vậy.
Cô thích, anh sẽ vì cô mà trồng.
Ánh trăng nhu mì, nhưng không thể sánh bằng sự lưu luyến cùng dịu dàng trong mắt anh, chỉ vì cô mà tồn tại.
Trong nháy mắt, Tang Nhược cảm thấy căn bản không có một ngôn từ nào có thể hình dung được tâm tình của mình lúc này, cô ngơ ngác nhìn anh, một dòng tình cảm khác thường quấn quanh trái tim cô, cuối cùng cô nhào vào ngực anh.
“Anh làm em cảm động quá.” Chóp mũi lên men ê ẩm, gương mặt ở trong ngực anh cọ cọ để che đi cảm xúc sắp mất khống chế, cô nhõng nhẽo yêu kiều nói: “Tây Tây thật tốt.”
Nhạy bén phát hiện ra được những biến đổi nhỏ của cô, nhưng Hạ Cảnh Tây không có cười cô cũng không vạch trần, chỉ là tùy ý mà ôm cô, cảm thấy vừa đủ rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Bước chậm từng bước, một đường đi vẫn đầy hoa như cũ.
Tang Nhược không hề cảm thấy mệt mỏi, bên ngoài ngoại trừ có hoa cô thích, hoa cũng được trang trí vô cùng nghệ thuật, tươi mát và đẹp mắt, ngoài ta còn có những ánh đèn vàng mờ ảo hoặc là rực rỡ đổ xuống đẹp không sao tả hết.

Bầu trời đầy sao, hoa nở, khắp nơi đều lãng mạng, tất cả đều do anh chuẩn bị.
Ý cười trên khóe môi Tang Nhược chưa từng phai đi, cả người giống như được ngâm trong hủ mật đầy ngọt ngào.
Đi tới phía trước, cô thấy được cách đó không xa có một ánh đèn pha lê phát ra từ nhà kính trồng hoa, cô theo bản năng quay lại nhìn người ở bên cạnh.
Hạ Cảnh Tây nắm chặt tay cô.
“Đi theo anh không?” Đôi mắt đen nhuộm đầy vui vẻ nhìn cô thật sâu, đôi môi mỏng cũng hàm chứa đầy ý cười, anh nhẹ giọng hỏi cô.
Tim Tang Nhược run rẩy kịch liệt.
Chạm vào đôi mắt anh, bỗng nhiên cô chợt toát ra một suy nghĩ lớn ——
Giống như, không chỉ đơn giản là đền bù sinh nhật cho cô.
Không hiểu sao, cô có chút hồi hộp mà nuốt khan cổ họng, trái tim cũng theo đó đập thình thịch thình thịch không phanh, như là muốn lao ra khỏi lồng ngực cô vậy.
Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm thâm tình.
Tang Nhược bỗng nhiên cầm lòng không đậu mà cong môi lên.
“Được.” Cô trả lời, đôi mắt cũng không hề chớp mắt mà nhìn lại anh, hàng mi dài không thể che đi được sự vui mừng và ngọt ngào nơi đáy mắt cô, còn có một phần chờ mong đột nhiên đang dần lớn lên.
Hạ Cảnh Tây cười khẽ.
Mười ngón tay vẫn đan chặt vào nhau như cũ, hai người đi về phía nhà kính trồng hoa bên kia.
Ánh đèn đường chiếu xuống, Tang Nhược phát hiện rahai người sắp bước vào trong cánh cổng được kết bằng lá xanh, hoa trên cửa lập lòe có chút lấp lánh, tim cô đập càng nhanh, từ từ đến gần nhà kính trồng hoa, vừa lúc Hạ Cảnh Tây duỗi tay đẩy cửa, tim cô đập càng loạn hơn, hô hấp cũng theo đó như khựng lại hai giây.
Nơi này không chỉ là nhà kính để trồng hoa.

Không khí hết sức lãng mạn với những hoa tươi được đặt ở xung quanh, còn có thêm cái bàn tròn nhỏ màu trắng kèm thêm hai ghế sắt, ở trên cái bàn tròn được trang trí với chiếc laptop cùng sách vở, một chiếc đèn và đồ dùng để uống trà, còn có thêm chiếc kèn Harmonica.

Phía trước có treo thêm một chiếc ô, cùng với sô pha lười.

Xa xa ở phía trước…
Mỗi cách bố trí đều giống với cách trang trí trong biệt thự, mọi thứ đều hoàn toàn như gu thẩm mỹ của cô, tựa như là thiên đường dành cho tiên sinh hoạt, càng giống như là… một ngôi nhà để thư giãn nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, những suy đoán trước đó của Tang Nhược càng thêm mãnh liệt.
Bỗng nhiên, cô bị anh kéo đến bên ghế ngồi xuống, anh rót cho cô ly trà hoa, rồi sau đó cô thấy những ngón tay thon dài của anh cầm lấy chiếc kèn Harmonica, và bắt đầu thổi《Moon Serenade》.
Thâm tình theo đó mà phát ra, không có chút nào bi thương, mà chỉ chứa đầy tình cảm và tình yêu dành cho cô.

Anh vẫn luôn nhìn cô.

Thổi xong một khúc, anh dừng lại, xung quanh lại tiếp tục rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Tang Nhược nhìn anh, tim chợt đập hụt một nhịp, mà khi anh quỳ một gối xuống đất nó đã mất khống chế muốn vọt lên tới trên đỉnh núi.

Tay cô được anh nhẹ nhàng nắm lấy.

Bàn tay theo thói quen mà vuốt ve trên mu bàn tay cô, Hạ Cảnh Tây ngước mắt nhìn chăm chú vào gương mặt tinh xảo của cô, trong mắt chậm rãi tản ra chút ý cười.

“Tang Tang.” Anh thấp giọng gọi tên cô.

Giọng nói từ tốn trầm thấp, quyến rũ đến nỗi muốn hồn bay phách lạc, đầu quả tim Tang Nhược cùng với các đầu ngón tay không hẹn mà cùng nhau run lên, cảm giác tê dại như có dòng điện nhanh chóng lan tràn khắp người.

Hô hấp không tự giác nín thở, cô nhìn anh.

Bên môi nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt Hạ Cảnh Tây chuyên chú mà đối diện với cô, nói: “Anh muốn trở thành chồng hợp pháp của em.”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.