Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang

Chương 49



… Cô thậm chí nghĩ, nếu anh thật sự có thể nhân hậu mà nhúng tay vào chuyện của xưởng nhuộm, ấn tượng của cô về anh cũng không phải không thể thay đổi. “Tạm biệt.”

Nói xong cô quay người đi mất.

Cực kỳ nhanh nhẹn.

Giang Yến lại đứng yên quay người nhìn theo cô rời đi.

Lâm Nhiễm ra khỏi cửa lớn nhà họ Giang, quả nhiên thấy A Thành vẫn còn ở bên ngoài.

Cô mỉm cười chào hỏi anh ta.

Cô đã hoàn toàn quên mất sự ngượng ngùng khi bản thân ngủ cùng đại lão… hứ, ngủ cùng đại lão là “cô” trong sách, không phải cô!

Hơn nữa, qua mấy ngày cô sẽ đi, sau này giang hồ không gặp lại, có gì mà phải ngại chứ!

A Thành lại như muốn nói gì đó, khi Lâm Nhiễm chào hỏi anh ta xong quay người muốn đi thì mới cất tiếng: “A Nhiễm, cô đến để giảng hòa với anh Yến sao? Có cần tôi nói giúp cô gì không?”

Lâm Nhiễm dừng bước, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, nhưng cô đã điều chỉnh lại nhanh chóng, quay người nhìn A Thành: “Cảm ơn anh A Thành, nhưng không cần đâu, anh A Yến giỏi giang, tính tình lại tốt, những cô gái thích anh ấy rất nhiều, loại người được trong nhà chiều đến hỏng như tôi thì thôi vậy… tôi nào có xứng với anh ấy? Tôi còn biết tự mình biết mình đấy!” Nói xong “miễn cưỡng” cười một cái rồi đi.

A Thành: “…”

Anh ta đã gặp qua A Nhiễm thế này chưa?

Việc cô muốn quay lại với A Yến sợ là thật rồi!

Cô thật sự rất thích A Yến!

A Thành lòng nặng trĩu bước vào nhà, nhìn bốn phía không thấy ai liền đi lên lầu, thấy ngay Giang Yến đang tựa người bên cửa sổ không biết đang nghĩ gì, anh ta đi đến ngó đầu ra ngoài nhìn thử, thì thấy Lâm Nhiễm đang men theo đường mòn rời khỏi.

Bộ váy rách rưới, thân hình mảnh khảnh, không thể không nói, chỉ cần không chung sống không nói chuyện, A Nhiễm thật sự đẹp đến cả bóng lưng cũng khiến người ta xiêu lòng.

… Đương nhiên, anh ta ngàn vạn cũng không dám thích.

“Anh Yến, anh thật sự làm hòa với A Nhiễm rồi sao?”

Anh ta nhớ đến dáng vẻ vừa nãy của A Nhiễm, không đành lòng, vẫn không nhịn được mà nói: “Tính cách của A Nhiễm, từ khi nào đã cúi đầu thấp như thế? Anh chưa thấy dáng vẻ cô ấy đối xử với lão đại và lão nhị nhà họ Hứa đâu… cô ấy chắc chắn là thích anh, ôi.”

Thế nhưng tích cách của A Nhiễm, thật sự không hiểu được.

Giang Yến kinh ngạc nhìn A Thành.

Xem ra cô tẩy não cho tất cả mọi người rồi, thích anh sao?

Thích đến mức “bảo đảm sau này anh sẽ không thấy tôi, không làm chướng mắt mấy người nữa”, nhưng ánh mắt giọng điệu kia, rõ ràng là, “yên tâm, tôi sẽ đi, đỡ phải thấy anh đau lòng”…

Còn giảng hoà nữa, trước nay đã hoà bao giờ đâu, còn giảng hòa cái gì.

Thôi, đối với anh cũng chẳng có khác biệt.

Cô muốn làm loạn cái gì thì cứ để cô làm đi.

“Gần đây trong tộc lại có chuyện gì?”

Anh chuyển chủ đề.

“Ừm…”

Nói đến chuyện này A Thành cũng phiền muộn, nói: “Ba tôi nói trong tộc muốn năm mươi phần trăm lợi nhuận mỗi năm của xưởng nhuộm, phòng thu chi bên kia cũng muốn nhân tài của nhà họ Giang chúng ta… chủ yếu là trong tộc vì chuyện anh và A Nhiễm hủy hôn nên rất tức giận, nói bọn họ vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút ván, cha ông của anh đối với bọn họ ơn trọng như núi, trọng tình trọng nghĩa, kết quả nhà anh vừa xảy ra chuyện, bọn họ lại là người đầu tiên trở mặt, trong tộc cho rằng bọn họ là loại người như vậy, sao có thể cho phép bọn họ đạp lên đất nhà họ Giang chúng ta mà kiếm tiền…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.