Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang

Chương 34



“Anh không thấy vẻ mặt của người nhà họ Hứa đâu.”

A Thành thật sự là vừa kinh ngạc vừa buồn cười, nói: “Quả thực ấy, hiện giờ tôi cảm thấy A Nhiễm cô ấy đối với tôi cũng không tồi, ít ra cũng không có chuyện không việc gì khiến tôi tức chết.”

Giang Yến quét mắt nhìn anh ta một cái, thực sự muốn nói giữa ép cậu ăn phân với ép cậu ăn đất, vì sao chỉ ép cậu ăn đất, không ép cậu ăn phân thì đã tính là không tồi rồi à?

Nhưng anh không muốn phá vỡ cảm giác tốt lành của A Thành, cũng lười nói.

A Thành lại nói: “Thật không ngờ Hứa Diệc Phường kia lại nói ra mấy lời đó. Suýt nữa tôi cũng bị cảm động rồi, anh Yến, anh điều tra chuyện nhà họ Hứa chưa? Anh nói Hứa Diệc Phường kia rốt cuộc là thật sự thích A Nhiễm hay có mục đích khác, hay là giống như anh ta nói, chính là vì chữ tín? Nhưng anh ta thật sự lại ác với bản thân quá.”

“Không biết.”

Giang Yến nói thẳng.

Anh không quan tâm anh ta là thật lòng hay giả dối.

“Nhà họ Hứa đang muốn mở xưởng nhuộm, nếu thật sự chỉ muốn hợp tác với nhà họ Lâm, cho dù muốn lấy được công thức thì cũng vô dụng, mấy vật liệu nhuộm kia, trình tự nhiệt độ hay là nhiệt độ mà sai,dù chỉ một ít thì hiệu quả cũng có thể sai lệch rất nhiều, nên nếu kết làm thông gia thì Hứa Diệc Phường thực sự vững chắc hơn Hứa Diệc Lâm khá nhiều.”

A Thành là người thông minh lanh lợi, một lời nói vậy mà đã ngẫm ra được ý tứ.

Nắm chặt tay!

Làm anh ta suýt chút nữa tin rồi, lại còn có chút đồng cảm với lão đại nhà họ Hứa, kết quả thì!

Giang Yến rót cho anh ta ly nước.

A Thành siết ly nước, không nhịn được hỏi: “A Nhiễm cũng nói vì anh mà năm năm không cưới gả, anh Yến, anh có muốn suy nghĩ hôn ước của hai người không? Ầy, nghĩ mà xem, thực ra cô ấy cũng rất tốt, chỉ là tính tình hơi kém một chút, có lúc hơi không nói lý lẽ…”

Nhớ đến lời A Nhiễm nói lúc trước: “Tôi thích người khác theo ý tôi, thích tôi nói cái gì chính là cái đó, trời sinh đã vậy rồi, hết cách”, quả thực là càng nói càng cảm thấy áy náy ,bất giác càng nói càng nhỏ tiếng.

Anh ta xấu hổ đưa tay sờ sờ đầu, xoay đi nhìn chỗ khác, lại vô tình mắt lướt thấy một tờ gì đó trên bàn.

Anh ta vươn tay cầm lên, vậy mà lại là một vé tàu đi Nam Dương.

Thời gian chính là mười ngày sau.

Anh ta kinh ngạc, hỏi Giang Yến: “Anh muốn đi Nam Dương? Nhanh như vậy?”

Nói xong lại cảm thấy bản thân đã hỏi thừa.

Nửa năm trước ba chiếc tàu hàng nhà họ Giang bị chìm ở Nam Hải gần vùng biển Tây Cống, ngoại trừ ba của Giang Yến với vài người thuyền viên ba chiếc tàu, còn lại toàn bộ mất mạng.

Lúc đó Giang Yến đi Tây Cống, xử lý xong mấy hậu sự thì về lại Cảng Thành, bên đây trước thì mẹ anh bệnh nặng sau đó qua đời, còn một đống lớn tài sản cùng nợ phải xử lý, vẫn luôn chưa thể đi Nam Dương, nhưng nhà họ Giang vẫn còn không ít tài sản bên đấy, đặc biệt là vốn dĩ nơi đến của ba chiếc tàu đó là Nam Dương, e rằng bên đó việc cũng chất thành đống.

Giang Yến “ừ” một tiếng: “Tôi cho công ty vận tải Viễn Phi thuê hiệu Hoa Hưng, việc bên đây xử lý cũng đại khái rồi, nên đi Nam Dương một chuyến.”

Công ty vận tải Viễn Phi là công ty vận tải của Pháp, muốn mở rộng kinh doanh từ Cảng Thành đến Nam Dương, người phụ trách khu vực Đông Á cũng là người quen cũ của nhà họ Giang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.