Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang

Chương 38



Ngẫm nghĩ một hồi, buổi tối cô lại tóm lấy em trai Lâm hỏi chuyện. Mấy ngày nay em trai Lâm đều bị cô tóm quen rồi. Lúc trước đó còn có chút hưng phấn kỳ lạ, có phải chị cậu ấy muốn cậu ấy làm một cú lớn?

Lâm Nhiễm vừa uống nước vừa hỏi cậu ấy: “A Châu, gần đây Giang Yến sao rồi?”

Mắt Lâm Kiều Châu sáng lên, nói: “Chị của em, chị thật sự định tái hôn với anh A Yến?”

Lâm Nhiễm suýt nữa thì bị nước làm cho sặc: “Tái, tái hôn gì, đã bảo em học tiếng trung* đàng hoàng rồi, chị với Giang Yến chưa kết hôn, chỉ là trưởng bối định hôn sự, hủy rồi thì cũng tính là khôi phục hôn ước, cũng không gọi là tái hôn, có hiểu chưa?”

*Bối cảnh có lẽ ở tỉnh Quảng Đông, người Quảng Đông không thích học tiếng phổ thông lắm.

Cái này quan trọng sao?

Lâm Kiều Châu cảm thấy chị cậu ấy đang chuyện bé xé ra to, nhưng cũng không cãi với chị cậu, bởi vì trước giờ cậu ấy chưa từng cãi thắng chị, cậu ấy cũng quen rồi, liền qua loa nói: “Được rồi được rồi, vậy chị của em định tìm anh A Yến khôi phục hôn ước sao?”

“Không có ý định!”

Nhưng sau khi nói chắc như đinh đóng cột bốn từ này xong, Lâm Nhiễm cảm thấy bản thân phải khiến cho mọi người phải nhận định chắc chắn “thực tế” là cô muốn khôi phục hôn ước nhưng Giang Yến không đồng ý, đặc biệt là em trai cô, đứa nhỏ này quá ngay thẳng rồi, cậu ấy phải tin thì tính chân thật của chuyện này mới cao!

Cô liền lập tức bổ sung: “Chị rất là muốn, em biết lúc đó anh A Yến từ hôn chị đau lòng cỡ nào không? Nhưng anh A Yến cảm thấy tính tình chị không tốt, cảm thấy chị không thích hợp với anh ta… Thực ra không chỉ là anh A Yến, Hứa Nhị cũng cho là như vậy! Cho nên anh ta mới đi tìm cô Đinh!”

Lâm Kiều Châu: “…” Cậu ấy cảm thấy chuyện này có chút không đúng, nhưng lại không biết không đúng ở đâu!

Lâm Nhiễm không nói nhảm với cậu ấy nữa, hỏi: “Em kể cho chị nghe mấy tháng nay anh A Yến đều đang làm gì, sống ở đâu, lịch làm việc nghỉ ngơi mỗi ngày ra sao, chị muốn đi tìm anh ta thì khi nào là thuận tiện?”

Lâm Kiêu Châu nhìn chị mình, đột nhiên được khai sáng, chị cậu ấy, chỉ là cứng miệng thôi! Nói gì mà không có định, bây giờ lại nghe ngóng chuyện của anh A Yến kỹ càng như vậy, rõ ràng là muốn tái hôn với anh A Yến, không, là khôi phục hôn ước!

Nhưng mà…

“Chị không biết anh ấy sống ở đâu?”

Cậu ấy nghi ngờ hỏi: “Không phải anh ta ở bến cảng cả ngày sao, sao chị biết được bây giờ anh ta có về nhà không, rồi mấy giờ về?”

Lâm Nhiễm hàm hồ nói ra trọng điểm.

Lâm Kiều Châu gật đầu, cái này cũng đúng.

Giống như mấy cậu nhóc ở thôn Giang Bối hay khu vực này cũng vậy, Lâm Kiều Châu sùng bái Giang Yến. Trong lòng cậu ấy, vẫn luôn xem Giang Yến là anh rể của mình. Vì chuyện từ hôn của chị cậu ấy với Giang Yến, cậu ấy cũng hụt hẫng rất lâu. Vì vậy lần này chị cậu ấy muốn khôi phục hôn ước với Giang Yến, tất nhiên cậu ấy ủng hộ, liền kể hết chuyện lớn chuyện nhỏ linh ta linh tinh một lượt cho Lâm Nhiễm nghe.

“Anh A Yến thật sự rất lợi hại.” Trong mắt Lâm Kiều Châu tràn đầy sùng bái, nói: “Lúc bác Giang vừa xảy ra chuyện, rất nhiều người tìm đến cửa nhà họ Giang, hận không thể dọn luôn cục đá trước cửa nhà họ Giang, còn có mấy người nhà của chủ hàng bị chìm dưới đáy biển hoặc họ hàng không biết xa cỡ nào, đều ở trước cửa gây gổ đòi tiền đòi mạng, như sợ chậm một bước là không giành được bồi thường vậy, khoảng thời gian đó…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.