Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang

Chương 36



Tất nhiên rồi, việc con gái hủy hôn với Giang Yến này chỉ là mồi lửa xúc tác.

Trong thôn đối với khách ngoại lai mượn địa bàn của bọn họ mở xưởng nhuộm kiếm tiền, người dân trong thôn làm công cho bọn họ, cũng sẽ có người bất mãn.

Chẳng qua chỉ là trước đây bất mãn không để trên mặt, nhưng nhà họ Lâm từ hôn với Giang Yến sau khi cha mẹ Giang Yến xảy ra chuyện, về mặt đạo đức người đứng ở thế thượng phong không phải là nhà họ Lâm.

Chỉ là ngay từ lúc ông ấy đồng ý hủy hôn với Giang Yến, ông ấy đã thấy trước những thứ này hơn nữa đã chuẩn bị xong rồi.

Mấy lời con gái nói lúc trước, đặc biệt là nói gì mà năm năm không bàn cưới gả, ông ấy đã âm ỷ có cảm giác, lời đó của cô không phải để đả kích Hứa Diệc Phường, thực ra có lẽ là nói cho người thôn Giang Bắc nghe, tất nhiên là vì thay đổi bối cảnh giữa nhà bọn họ với thôn Giang Bắc bây giờ.

Ông ấy nhìn Lâm Nhiễm, nghiêm túc nói: “A Nhiễm, mấy chuyện này con không cần lo, chuyện của xưởng nhuộm với trong thôn không hề đơn giản như ngoài mặt, trong lòng ba cũng có chủ ý riêng, so với xưởng nhuộm, ba càng quan tâm con sống có tốt không, mấy ngày ngay con cứ nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng thân thể là được. Trước đây trong thư cô lớn con không phải nói đến Nam Dương học sao? Ba lại gửi thư, xem bây giờ còn kịp không, nhưng năm nay không kịp nhập học cũng không sao, con cứ ở bên đấy học trung học một năm, rồi nhập học… Nếu không muốn học, sang bên đấy sống một thời gian, đổi không khí cũng được.”

Lâm Tổ Vọng nói mấy lời này, trong đầu Lâm Nhiễm liền vụt qua một chút thông tin liên quan.

“Cô” thông minh từ nhỏ, nhưng lại không thích đi học.

Tháng sáu năm nay tốt nghiệp trung học, tất nhiên cũng thi không đỗ vào trường đại học có tỷ lệ chọi thấp nhất của Cảng Thành.

Lúc này thông thường người nhà có điều kiện tốt một chút đều sẽ trực tiếp gửi con đi Anh hoặc Mỹ học, nhưng Anh Mỹ xa quá, “cô” bị chiều hư từ nhỏ rồi, Lâm Tổ Vọng không yên tâm để cô đi một mình.

Vừa hay Lâm Tổ Vọng có một người chị, cũng là cô lớn của “cô” ở Nam Dương, viết thư sang, nói có thể xin cho Lâm Nhiễm vào đại học ở Nam Dương bên đấy.

Chuyện này ngược lại cũng được.

Lâm Tổ Vọng không quan tâm trường có tiếng hay không, hào quang trên người con gái có đủ sáng hay không, ông ấy chỉ cảm thấy cô có thể bình an vui vẻ là được rồi.

Chỉ là sau này Lâm Nhiễm hứa hôn với Hứa Diệc Lâm, việc này liền để qua một bên.

Vậy mà vẫn còn việc này.

Lâm Nhiễm đối với chuyện đi Nam Dương sao cũng được.

Ở đâu cũng là sống, cô có thể vui vẻ là được rồi.

Nhưng cho dù có đi cũng phải lấp hết mấy cái hố mà bản thân trên sách lúc trước chọc ra, đem đến phiền phức cho gia đình, như vậy cô mới có thể yên lòng mà vui vẻ sống qua ngày chứ.

Cô liền nói: “Dạ, cũng không gấp, nhưng mà ba, chuyện lúc đó con từ hôn với Giang Yến, thực sự là con cẩu thả rồi… Nếu con phải đi Nam Dương, trước khi đi phải giải quyết xong việc với Giang Yến một chút, ít ra không để người nói ra nói vào, nói nhà họ Lâm chúng ta là người tham phú phụ bần, qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa.”

Tuy rằng cô vẫn rất bài xích chuyện đi gặp ông già mài xương cô làm vòng tay kia, chuyện này ai nghĩ mà không rợn tóc gáy?

Dù cô có vĩ đại đến đâu cũng không được ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.