Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân – Chương 576



Chương 576

Trong phòng Vọng Hồ liên tục có người bước tới chào hỏi Hướng Binh, có thể nhận ra anh ta rất thu hút sự chú ý của người khác.

Có người thấy Lý Dục Thần đi với Đinh Hương bèn hỏi anh là ai, Vương Văn Tĩnh vội vàng giải thích không ngừng nghỉ: “Không liên quan tới chúng ta, bảo là học cùng trường với chúng ta, kiên quyết đi theo như bợ đít vậy”.

Thế là mọi người đều coi bọn họ thành kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, ánh mắt nhìn về phía họ đều là sự chế nhạo và khinh thường.

“Chậc, năm nào cũng có người như thế cả, da mặt dày thật đấy!”

“Có ai không muốn chen vào xã hội thượng lưu đâu chứ? Cho dù không chen chân vào được thì những gì thấy được cũng đủ bọn họ khoe khoang cả đời rồi!”

“Đừng nói nữa, này coi cô gái kia trông khá xinh xắn đấy chứ, biết đâu đã được cậu chủ nhà nào đó nhắm trúng rồi”.

“Thôi đi, là cậu nhắm rồi chứ gì?”

“Hôm nay nào có phần của tôi chứ, có cậu Từ ở Giang Đông ở đây thì mấy cô gái đó sẽ không liếc mắt nhìn tôi một cái đâu”.

“Không sao đâu, sự chú ý của cậu Từ giờ đang tập trung hết trên người Lâm Mộng Đình nên sẽ không quan tâm gì khác”.

“Lâm Mộng Đình thật không biết điều, chẳng thèm nể mặt cậu Từ gì cả, chắc sẽ có trò hay coi đó”.

“Cô ta tưởng nhà họ Lâm vẫn còn là nhà họ Lâm ở quá khứ à, bây giờ đừng bảo là cậu Từ, đến cả tôi cũng dám phun nước miếng lên người cô ta! Có gì hơn người đâu chứ, còn chẳng phải dựa vào mặt à!”

Từ Hiểu Bắc ngồi đằng kia, ung dung nhấm nháp ly rượu.

Lâm Mộng Đình ngồi đối diện gã, cô nhìn thẳng vào Từ Hiểu Bắc, không hề tỏ ra chút khiêm nhược.

“Xem ra lũ nhà giàu ở Nam Giang cô luôn xem thường học sinh Giang Đông bọn tôi nhỉ, đến cả một ly rượu cũng không chịu uống”, Từ Hiểu Bắc hơi tức giận nói.

Lâm Mộng Đình cười khẩy đáp trả: “Đừng lấy học sinh Giang Đông gì đó dọa tôi, anh phải giải thích cho tôi về câu nói vừa rồi”.

Từ Hiểu Bắc cười đáp: “Giải thích gì? Tôi có nói gì sai à? Chồng chưa cưới của cô không phải là rác rưởi vô dụng hả? Một tên nhặt đồng nát mà cũng làm con rể nhà họ Lâm cô được, chẳng lẽ không phải là chạn vương sao? Những gì tôi nói là sự thật, mắc gì phải xin lỗi chứ?”

Chung Thần ở giữa khuyên can hai người họ: “Cô chủ Lâm à, cậu Từ hơi thẳng thắn chút thôi nhưng cậu Từ không ác ý gì hết. À thì, cậu Từ, chỉ là hiểu lầm thôi, cô chủ Lâm không có ý khinh thường học sinh Giang Đông, xưa đến nay Giang Đông và Nam Giang đều là anh em với nhau mà”.

Từ Hiểu Bắc nói: “Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần cô chủ Lâm uống với tôi một ly rượu là được, đến cả chút mặt mũi ấy mà cô Lâm còn không nể thì đừng bảo là anh em gì hết”.

Tuy rằng ở đây đều là nhà giàu hai đời, nhưng xét về gia thế thì không ai so bì được với Từ Hiểu Bắc.

Tiếng tăm của mãnh hổ Giang Đông, Từ Thông, có ai mà chưa từng nghe qua chứ? Chỉ có mấy gia tộc khổng lồ như Tiền Đường mới có thể xứng tầm.

Từ Hiểu Bắc mất hứng, hiển nhiên mọi người đều chĩa mũi nhọn về phía Lâm Mộng Đình.

“Mộng Đình à, chẳng phải là chỉ uống ly rượu sao, sao cô lại dè dặt như vậy chứ?”

“Đúng thể, giả vờ cao sang gì chứ, chồng chưa cưới có cả rồi mà, hơn nữa còn là chạn vượng, có gì hay mà giả vờ giả vịt chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.