Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân – Chương 206



Chương 206

Lúc này, Lâm Lai Nghi mới hoàn hồn rồi gào lên: “Bảo vệ! Bảo vệ!”

Một vài nhân viên bảo vệ lao vào.

“Đánh gãy tay hắn ta cho tôi!”, Lâm Lai Nghi chỉ vào Lý Dục Thần nói.

Mấy nhân viên bảo vệ không biết chuyện gì đã xảy ra, do dự không biết phải làm gì.

Người thanh niên trước mặt không phải là người vừa được bà Lâm đích thân nghênh đón nồng nhiệt sao?

Chuyện đó đã truyền đi trong khắp các nhóm bảo vệ ở đây rồi.

Nhưng nhìn thấy sự phẫn nộ của người nhà họ Lâm, cuối cùng bọn họ cũng phải tới gần Lý Dục Thần.

“Chờ đã!”

Lâm Thu Thanh cuối cùng cũng lên tiếng.

Lúc này ông ấy phải lên tiếng, nếu để cho Lâm Lai Nghi tùy ý ra lệnh đánh gãy tay Lý Dục Thần thì mặt mũi của một gia chủ như ông sẽ chẳng còn gì nữa.

“Chị cả, nơi này là từ đường, đứng trước bài vị liệt tổ liệt tông đánh người không ổn chút nào đâu”.

“Ha ha, Lâm Thu Thanh, cậu vẫn còn nhớ mình là người nhà họ Lâm sao?”, Lâm Lai Nghi cười lạnh nói: “Tôi đánh người không ổn, còn nó thì có thể đánh tôi sao? Nhà họ Lâm bây giờ đã suy tàn đến mức bị một người ngoài đánh cũng không dám đánh lại sao? Hôm nay tôi không cần mạng của nó, nhưng phải bẻ gãy một tay của nó. Có bảo vệ nào của nhà họ Lâm có thể di chuyển không? Nếu không thì tôi sẽ gọi vệ sĩ của mình vào”.

Bà ta vừa nói ra lời này thì mọi người liền biết chuyện ngày hôm nay không thể kết thúc dễ dàng.

Khi Lâm Lai Nghi gọi vệ sĩ vào, nhà họ Lâm hoàn toàn hỗn loạn.

Đây là từ đường của nhà họ Lâm, Lý Dục Thần là con rể, chỉ chưa có hôn lễ mà bước vào còn bị lên án thì huống chi là vệ sĩ của bà ta.

Vệ sĩ của Lâm Lai Nghi cũng chính là vệ sĩ của Viên Quốc Thành, thậm chí còn không thể bước vào cổng nhà họ Lâm chứ đừng nói đến bước vào từ đường của tổ tiên.

Trên mặt Viên Quốc Thành lộ ra một tia hưng phấn.

Nếu nhà họ Lâm xảy ra lục đục nội bộ thì ông ta có thể nhân cơ hội thu lấy quyền lực và tài sản của nhà họ Lâm, để nhà họ Viên tiến vào thị trường thành phố Hòa thì địa vị của ông ta trong nhà họ Viên sẽ tự nhiên tăng lên, có lẽ còn có cơ hội tranh giành vị trí gia chủ trong tương lai.

Tên nhóc ngu ngốc này có lẽ chính là ngôi sao may mắn của ông ta. Viên Quốc Thành nhìn Lý Dục Thần, trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Mí mắt của Lâm Thu Thanh run lên, ông ấy đương nhiên không thể để cho Lâm Lai Nghi mang theo vệ sĩ bước vào đây.

Lúc này ông ấy chỉ có thể đưa Lý Dục Thần đi trước để làm dịu tình hình. Dù sao, nếu không có mệnh lệnh của ông ấy thì các nhân viên bảo vệ sẽ không bao giờ dám đánh gãy tay của Lý Dục Thần.

“Đưa cậu ấy ra ngoài trước đi”, Lâm Thu Thanh ra lệnh.

“Không được, tôi nhất định phải đánh gãy tay nó, ngay tại chỗ này, ngay trước mặt tổ tiên”, Lâm Lai Nghi kiên quyết nói.

Viên Quốc Thành thì thầm điều gì đó vào tai Lâm Lai Nghi.

Lâm Lai Nghi gật đầu, lớn tiếng nói: “Lâm Thu Thanh, nếu như hôm nay cậu dám để cho tên nhóc này bình an ra ngoài thì tôi liền đập nát bài vị tổ tiên. Dù sao nhà họ Lâm cũng đã mất hết mặt mũi, còn cần gì bài vị tổ tiên nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.