Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân – Chương 289



Chương 289

Trần Văn Học giơ tay ngăn không để ông ta tiếp tục nói nữa.

“Tôi biết ông rất có thành ý. Thế này đi, ông chủ Lâm, tôi cho ông thời gian nửa ngày về sửa lại bản kế hoạch hợp tác. Có điều tôi cảm thấy giữa tôi và ông có thể có khoảng cách thế hệ, ông nên lựa chọn thay bằng một người khác đi!”

“Thay người?”

Lâm Thu Thanh sửng sốt, cảm thấy hơi nhục nhã.

Nhưng vì lợi ích của nhà họ Lâm, ông ta quyết định nhẫn nhịn.

“Cậu Trần muốn đàm phán với người như thế nào?”

“Tôi thích cùng người trẻ tuổi đàm phán, nhà họ Lâm không phải có con rể sao, để anh ta tới thương lượng đi”.

Lâm Thu Thanh thất vọng trở về nhà, ông ta ném mạnh bản hợp đồng lên bàn.

Nghiêm Tuệ Mẫn thấy sắc mặt ông ta không tốt, liền an ủi: “Làm sao vậy, Thu Thanh, không đàm phán thành công hả? Đàm phán không thành cũng không sao, chẳng phải chỉ là một lần hợp tác thôi sao, tương lai vẫn sẽ còn có cơ hội”.

“Nếu chỉ là đàm phán không thành thì cũng thôi đi, nhưng cái cậu Trần đó kêu tôi đổi người khác đến đàm phán, làm gì có cái lý đó!”, Lâm Thu Thanh tức giận nói.

“Đổi người khác sao?”, Nghiêm Tuệ Mẫn tò mò hỏi: “Cậu ta định đổi ai? Lẽ nào muốn ông cụ đích thân đi đàm phán sao? Tục ngữ có câu: Rồng mạnh chẳng lấn nổi rắn địa phương. Tuy nhà họ Trần có thế lực lớn, nhưng cậu ta cũng chỉ là thiếu gia nhỏ nhoi, lại muốn cùng ngồi ngang hàng với ông cụ nhà chúng ta sao, không thể chấp nhận được!”

“Cậu ta không muốn ông cụ đi. Cậu ta. . . cậu ta muốn con rể nhà họ Lâm đi đàm phán, bà nói xem, đấy không phải là đang sỉ nhục tôi sao?”

“Con rể?”

Nghiêm Tuệ Mẫn đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng sau đó lại cảm thấy điều đó thật khó tin, vì vậy bà ta nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ này lại sau lưng.

“Cậu ta muốn thương lượng với con rể nào?”

“Dù con rể nào thì cũng không thể đại diện cho nhà họ Lâm!”, Lâm Thu Thanh gào lên một tiếng, lại hít sâu một hơi: “Tôi sẽ đi bàn bạc cùng ông cụ!”

“Con rể nhà họ Lâm…”

Sau khi nghe Lâm Thu Thanh báo cáo xong, Lâm Thượng Nghĩa trầm ngâm suy nghĩ.

“Thiền Minh, cậu nghĩ như thế nào?”

“Đối với các vấn đề kinh doanh, hãy để Thu Thanh tự mình ra quyết định!”, Lâm Thiền Minh đề nghị.

Lâm Thu Thanh liếc nhìn Lâm Thiền Minh đầy cảm kích rồi nói: “Bố, chú Thiền Minh, bất kể cậu Trần kia có ý nghĩ gì, vì lợi ích của nhà họ Lâm, chúng ta phải cố gắng!”

“Vậy con cảm thấy nên phái ai đi?”, Lâm Thượng Nghĩa hỏi.

Lâm Thu Thanh nói: “Nhà họ Lâm có không ít con rể, đủ các thân phận, hôm nay, người có thể kịp chạy qua đây chỉ có anh rể nhà chị cả và em rể nhà cô tư thôi!”

Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: “Vậy thì gọi hai người họ qua đây, con đi chuẩn bị kế hoạch hợp tác cho tốt đi, trước tiên để Minh Xuân đi thương lượng, nếu Minh Xuân không làm được thì để Quốc Thành đi. Mặc dù nhà họ Viên có tính toán khác, nhưng nếu cậu Trần đã nói rõ ràng muốn đàm phán cùng con rể nhà họ Lâm, Viên Quốc Thành cũng chỉ có thể thay mặt nhà họ Lâm chúng ta thôi, thật ấm ức cho con rồi Thu Thanh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.