Trăng Hướng Phía Tây

Trăng Hướng Phía Tây – Chương 67



Lúc mới lên xe, Trương Tiêu Hạ bỏ tay Phan Đại Châu ra, theo sát phía sau Trần Hề, nói muốn ngồi cùng cô. Trên tay Phan Đại Châu còn xách theo balo lệch vai của Trương Tiêu Hạ, bả vai Trương Tiêu Hạ khá tròn, trước đó trên đường đi, đeo balo luôn trượt xuống, Phan Đại Châu bèn xách giúp cô ấy.

Phan Đại Châu hỏi cô ấy: “Em không ngồi với anh à?”

Trương Tiêu Hạ nói: “Em ngồi với Hề Hề nói chuyện một lát, đưa balo cho em đi.”

“Để anh cầm giúp em.” Phan Đại Châu nói: “Em bỏ gì trong túi vậy, sao lại nặng thế?”

“Dù che nắng nè, bình nước, còn có ít đồ ăn vặt nữa.”

“Sao còn cầm cả bình nước, trách không được lại nặng như vậy, em khát có thể mua nước trên đường mà.”

“Em nấu trà giải nhiệt.” Trương Tiêu Hạ mở balo của mình ra, lấy bình nước bên trong đưa cho cậu xem: “Bên trong em còn bỏ kim ngân, hoa cúc, chanh bạc hà vân vân, giải nhiệt giải khát, không mua được ở ngoài đâu.”

Phan Đại Châu kinh ngạc: “Để ý như vậy?” Mẹ cậu ra ngoài rất để ý, ở khách sạn đồ đều muốn tự mang theo, mùa hè ra ngoài phải chống nắng ba lớp, hình như Trương Tiêu Hạ có thể cùng chung tiếng nói với mẹ cậu.

Trương Tiêu Hạ liếc cậu một cái: “Trời nóng như vậy, anh ra rất nhiều mồ hôi, em sợ anh sẽ cảm nắng.”

Hôm nay Phan Đại Châu đeo kính áp tròng, cậu mở to hai mắt, cười nói: “Ngâm cho anh à.”

Phương Nhạc là người lên xe cuối cùng, Phan Đại Châu chắn lối đi nhỏ, Trần Hề đã ngồi ở chỗ sát cửa sổ, Trương Tiêu Hạ đứng bên cạnh cô, lúc này còn chưa ngồi xuống. Phương Nhạc nhìn chằm chằm chiếc ghế bị Trương Tiêu Hạ chắn, nhắc nhở Phan Đại Châu: “Chi bằng bọn mày ngồi cùng một chỗ từ từ nói chuyện.”

Con gái kỹ tính, Trương Tiêu Hạ túm Phan Đại Châu: “Anh cản đường của Phương Nhạc.” Nói rồi, cuối cùng cô nàng cũng ngồi xuống.

Phan Đại Châu quay đầu lại: “Tao cản đường mày?” Cậu chàng rụt mông lại: “Mày đi đi.”

Phương Nhạc: “…”

Phương Nhạc không khỏi nhìn về phía Trần Hề, Trần Hề vừa kéo rèm cửa sổ ra một chút, vừa quay đầu đã đối mắt với anh, túi xách đeo chéo để trên đùi, cổ tay Trần Hề đặt trên túi, năm ngón tay nhếch lên trên, cô âm thầm phất tay với Phương Nhạc, ánh mắt vô tội nói với anh, bái bai.

… Phương Nhạc gửi cho cô một đôi mắt hình viên đạn, không nói một lời đi về phía sau xe buýt.

Phan Đại Châu nói mấy câu nữa với Trương Tiêu Hạ, hỏi trong balo của cô ấy có gì cần dùng, có muốn lấy ra không, túi vẫn nên để cậu cầm, nó nặng quá.

Trương Tiêu Hạ lấy hai hộp sữa chua nhỏ ra, nói với Phan Đại Châu trong túi còn một hộp cho cậu.

Phan Đại Châu xách balo đi về phía sau, Trương Tiêu Hạ đưa cho Trần Hề một hộp sữa chua, Trần Hề vừa xé nắp sữa chua, vừa hỏi cô: “Cậu muốn nói gì với tớ thế, sao không ngồi chung với Đại Châu đi.”

Trương Tiêu Hạ không được tự nhiên nói: “Mấy người anh em kia của anh ấy nói ghê quá, tớ sợ lát nữa họ sẽ nói gì đó.”

Trần Hề ăn một miếng sữa chua, cổ vũ cô ấy: “Không sợ, cậu đánh trả đi.”

Trương Tiêu Hạ hỏi: “Đánh trả như thế nào?”

“Cũng không thể nói là đánh trả, đánh trả nghe bạo lực quá.” Trần Hề nói: “Đánh cách khác, lát nữa nếu bọn họ nói, Đại Châu mày có phúc quá, bạn gái còn cố tình chuẩn bị trà giải nhiệt cho…”

Trương Tiêu Hạ vô cùng nghi ngờ Trần Hề đang trêu ghẹo mình, cô ấy tức giận mà ngượng ngùng nói: “Sao cậu lại như vậy chứ.”

Âm tiết cuối cùng vừa phát ra, ghế sau truyền đến tiếng ồn ào.

“Biết rồi, trà này là bạn gái pha cho mày, khoe khoang đủ chưa? Đừng đắc ý vênh váo quá, khiêm tốn khiêm tốn đi, cẩn thận đổ nước!”

Trần Hề và Trương Tiêu Hạ đồng thời quay đầu nhìn về phía sau, hàng sau có bốn chàng trai ngồi, là Liêu Tri Thời, Đại Bằng, A Khải và Phương Nhạc, Phan Đại Châu ngồi trước bọn họ.

Trần Hề vui mừng hết sức quay đầu lại.

Mặt Trương Tiêu Hạ đỏ đến nỗi sắp bốc khói, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên cậu cố ý!”

“Không có không có!” Tuy rằng vẫn luôn phủ nhận, nhưng Trần Hề cười không nhịn được, cô cảm thấy Trương Tiêu Hạ rất ngây thơ, không bình tĩnh bằng cô và Phương Nhạc.

Trương Tiêu Hạ mang kịch bản cô gái nhỏ tức giận ra: “Sau này có chuyện gì tớ cũng không nói với cậu nữa!”

Trần Hề cười xong, thành khẩn dỗ dành: “Lát nữa nếu bọn họ thật sự nói trước mặt cậu, cậu có thể nói với bọn họ, đây là món mới của quán trà, mười tệ một ly, nguyên liệu rất tốt cho sức khỏe, lần sau mời bọn họ cùng uống. Tự nhiên một chút, đừng ngượng ngùng, sau này cơ hội ở chung của cậu và bọn họ còn nhiều.”

Trương Tiêu Hạ nhớ kỹ, cô ấy hâm mộ nói: “Tính cách của cậu hay thật đó, cảm thấy dù trong trường hợp nào cậu cũng có thể đối phó rất tự nhiên, không hề bị lúng túng nhạt nhẽo.”

Trần Hề nói: “Bình thường thôi, cũng có lúc tớ không đối phó được.”

Trương Tiêu Hạ: “Có sao?”

Có chứ, ví dụ như lúc cô và Phương Nhạc hôn, buổi chiều hôm qua luyện tập, hai tay của Phương Nhạc luôn vững chãi cố định sau lưng hoặc gáy cô, còn tay cô chốc chốc thì nắm quần áo của Phương Nhạc, chốc chốc lại đẩy ngực anh ấn lưng anh, có chút luống cuống tay chân, khả năng tự khống chế kém xa Phương Nhạc.

Ghế sau của xe buýt, Đại Bằng bày tỏ cảm xúc: “Ngửi thấy mùi gì không?”

A Khải: “Ngửi thấy mùi gì?”

Đại Bằng nói: “Mùi chua đó, mùi chua của tình yêu.”

Phía trước bọn họ đều là mấy đôi tình nhân có đôi có cặp, các cặp yêu nhau nói chuyện như muỗi kêu, vo ve vo ve không ngừng đáng ghét, Đại Tráng ngồi đối diện lối đi nhỏ của Phan Đại Châu, anh ta là một kẻ cơ bắp cứng rắn, lúc này thế mà lại đút bạn gái ăn hạt chocolate.

Đại Bằng nhìn trái nhìn phải, không vui vẻ lắm: “Sao lại thế này, đang kỳ thị người độc thân à, sao người có bạn gái đều ngồi phía trước, đằng sau chỉ có mấy đứa độc thân chúng ta?”

Phương Nhạc vốn định lấy tai nghe ra xem phim phóng sự theo thói quen, dùng để giết thời gian trên xe, nghe vậy động tác của anh khựng lại, dây di động màu trắng rủ trên mu bàn tay anh.

Phan Đại Châu ở ghế trước đã nghiêng người, chỗ ngồi bên cạnh cậu rõ ràng trống không, trong ngực lại ôm balo của Trương Tiêu Hạ, trên tay còn cầm một cái bình nước, nói: “Đừng tính cả tao.”

“Nói mày à? Tao nói là hàng bọn tao, quay lên đi!” Đại Bằng tức giận: “Nhìn thấy mày là phiền!”

Liêu Tri Thời chơi điện thoại, đầu còn không ngẩng mà nói: “Đại Châu, tao khuyên mày bớt nói đi, nếu không hôm nay mày không thiếu một trận đòn đâu.”

Ánh mắt đồng cảm của Phan Đại Châu đảo từ trái qua phải, dừng trên mặt Phương Nhạc lâu nhất, còn liếc mắt với Phương Nhạc một cái, cậu trách trời thương dân nói: “Tao biết giờ tao thiếu đi một ít đề tài chung với bọn mày, không nghĩ ra được anh em nhiều năm như chúng ta, cuối cùng lại vì tao có bạn gái, mà bọn mày vẫn là chó độc thân, chỉ vì việc này không có cách nào khác, lại sinh ra sự ngăn cách nghiêm trọng như vậy.”

Đại Bằng nhào tới đánh một trận no đòn, Phan Đại Châu suýt chút nữa phải trốn vào trong tấm rèm.

A Khải cảm thán: “Chưa từng thấy qua người vội vàng tìm đánh như vậy.”

Liêu Tri Thời cười nói: “Khoe khoang.”

A Khải nhìn về phía Phương Nhạc: “Mày và Phan Đại Châu ở cạnh nhau cả ngày, gần đây chắc mày cũng khó chịu lắm nhỉ.”

Phương Nhạc đang chọn phim phóng sự, nói: “Tạm được.” Dù sao hiện giờ Đại Bằng đang đánh người, Phương Nhạc cũng không định khuyên.

Không khí trong xe tạo thành hai phần, tiếng đánh người ở hàng phía sau không hề ảnh hưởng đến mấy cặp đôi nhỏ đang anh anh em em, Đại Tráng vẫn đút bạn gái ăn hạt chocolate như cũ, A Khải vừa nghe vừa nhìn, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Không đúng, Trần Hề không nên ngồi hàng trước, cậu ấy hẳn nên ngồi ở phía sau, không phải cậu ấy cũng độc thân sao?”

“Đúng vậy.” Đại Bằng đánh người xong, ngồi lại ghế một lần nữa, nói: “Bảo cậu ấy ngồi xuống đây đi, chúng ta độc thân nên chơi cùng người độc thân, ôi, nhưng phía sau cũng không có ghế, thật muốn đá bay hai cái thứ Đại Tráng và Đại Châu này!”

Phương Nhạc vừa chọn xong phim phóng sự muốn nghe, thấy bọn họ nhắc tới Trần Hề, anh liếc mắt về hàng phía trước một cái, có ghế ngăn cách, đến cái gáy của Trần Hề anh cũng không nhìn thấy.

“Lại nói.” A Khải không xác định hỏi Phương Nhạc: “Trần Hề độc thân đúng không, chắc cậu ấy chưa có bạn trai đâu nhỉ?”

Phương Nhạc nói: “Hỏi cô ấy.”

“Không thể nào, ngay cả chuyện này mà mày cũng không biết?”

Anh biết, nhưng anh có thể nói sao?

Đại Bằng mở miệng: “Thật ra trước kia tao còn tưởng mày và Trần Hề sẽ có gì đó.”

Phương Nhạc nhìn về phía Đại Bằng, Phan Đại Châu tai thính, cậu lập tức xoay người bám ghế.

Đại Bằng ngồi đó nói một mình: “Dù sao Trần Hề xinh đẹp, thành tích tốt, tính cách tốt số một, bọn mày cũng coi như là thanh mai trúc mã, lại sống cùng một nhà, sớm chiều đối mặt, mày thích cậu ấy hay cậu ấy thích mày, có chút gì đó cũng rất bình thường.”

“Ừ.” Phương Nhạc không quan tâm đến phim phóng sự nữa: “Vậy sao?”

Phan Đại Châu vừa nghe lập tức cuống lên, che giấu giúp Phương Nhạc và Trần Hề: “Mày đừng nói bậy, hai người họ không thể nào đâu!”

Phương Nhạc: “…”

Đại Bằng: “Tao cũng chưa nói hai người bọn họ có chuyện gì mà.”

“Cái gì mà không thể?” Không biết từ khi nào Trương Tiêu Hạ đã đi tới, Phan Đại Châu cũng không để ý.

“Không có không có, sao em lại đến đây?” Phan Đại Châu dịch mông, để Trương Tiêu Hạ ngồi vào trong.

Sự thẹn thùng của Trương Tiêu Hạ đã được cải thiện hơn một chút, nghĩ Phan Đại Châu ngồi một mình quá cô đơn, vì thế cô nàng vứt bỏ Trần Hề, trọng sắc khinh bạn tới ngồi cùng bạn trai.

Liêu Tri Thời đột ngột đứng lên, A Khải hỏi: “Mày làm gì vậy?”

Liêu Tri Thời nói: “Ngồi mệt, đi dạo.”

Liêu Tri Thời chậm rãi đi về phía trước, đám A Khải cạn lời, sau đó thấy cậu ta đột ngột ngồi xuống, là vị trí bên cạnh Trần Hề.

Phương Nhạc nhíu mày, ném tai nghe sang bên cạnh, lập tức đứng dậy, Phan Đại Châu tay mắt nhanh nhẹn giữ chặt anh, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được: “Mày cũng đi dạo?”

“… Buông ra.”

“Không buông!” Ngày đó giằng co ở quán nướng, miễn cưỡng xem là giằng co đi, đương sự chỉ có ba người họ, lúc ấy Đại Tráng và Trương Tiêu Hạ đang bận pha trà trái cây, hoàn toàn không để ý, đối phó một chút là qua. Giờ cả xe đều là người một nhà, nếu Phương Nhạc và Liêu Tri Thời lại làm loạn, vậy thì khó mà xong chuyện.

Phương Nhạc bóp chặt cổ tay Phan Đại Châu, Phan Đại Châu đau đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên, lực giữ anh buông lỏng ra, Phương Nhạc cũng không để ý đến cậu, lập tức đi ra đằng trước.

Đi thẳng đến bên cạnh ghế của họ, Phương Nhạc mới đứng lại.

Liêu Tri Thời đang nói chuyện về thôn Ẩn với Trần Hề, cậu ta nói thôn Ẩn và trấn cổ nào đó ở tỉnh bên cạnh có chút giống nhau, cùng triều đại, năm ra đời, cũng được danh nhân cổ đại nào đó định cư, Trần Hề nghe say sưa, lúc bóng tối đổ xuống, cô mới phân ra chút chú ý, ngẩng đầu lên.

“Đang nói chuyện gì thế?” Phương Nhạc hỏi.

Liêu Tri Thời nói: “Không có gì, trời nam đất bắc, cái gì cũng nói, sao mày tới đây, muốn ngồi chung?” Cậu ta nhìn khắp nơi, “Ồ, bên cạnh không còn ghế trống.”

Phương Nhạc nhìn Trần Hề.

Vóc dáng anh quá cao, độ cao của xe buýt lại có hạn, anh đứng ở lối đi nhỏ quá thu hút ánh nhìn, cho người ta áp lực thị giác rất mạnh, tiếng nói chuyện hết đợt này đến đợt khác cũng nhỏ lại, sự chú ý của mọi người đều không hẹn mà cùng bị hấp dẫn.

Liêu Tri Thời cười hỏi: “Sao vậy, có việc gì?”

Phương Nhạc nói: “Tao nói chút chuyện với Trần Hề.”

Liêu Tri Thời thức thời ngửa ra lưng ghế, nhường không gian tầm nhìn cho anh: “Nói đi.”

Phương Nhạc nhìn Liêu Tri Thời thật sâu, Liêu Tri Thời đưa một ngón tay chỉ vào cằm anh, bảo anh nói đi, đừng trì hoãn thời gian.

Bầu không khí kỳ quặc, trong xe càng yên tĩnh hơn, Trần Hề đưa mắt ra hiệu cho Phương Nhạc, Phương Nhạc nhận được, anh im lặng vài giây, nói: “Lát nữa nói sau.”

Nói xong, anh đi về phía ghế lái, đứng cạnh tài xế, xác nhận địa điểm lát nữa sẽ dừng xe, vừa lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn Wechat cho Trần Hề.

Phương Nhạc: “Em có ý gì?”

Trần Hề: “Vừa rồi bạn gái Đại Quân còn đứng lên, bộ dạng hóng hớt, anh làm như vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ, anh sao vậy?”

Phương Nhạc: “Em bảo Liêu Tri Thời đổi chỗ ngồi, lát nữa anh ngồi cạnh em.”

Trần Hề: “… Sao em bảo cậu ta đổi được?”

Phương Nhạc: “Cứ bảo em có chuyện muốn nói với anh.”

Trần Hề: “Quá rõ ràng.”

Phương Nhạc: “Rõ ràng cái gì?”

Trần Hề: “Như vậy sẽ khiến người khác nghĩ nhiều.”

Phương Nhạc: “Sao lại khiến người khác nghĩ nhiều? Bọn nó đều là mấy đứa óc bã đậu.”

Trần Hề: “Bạn gái của Đại Quân giờ vẫn nhìn chằm chằm em đây này.”

Phương Nhạc: “Đổi chỗ ngồi thôi mà, cô ta nhìn chằm chằm thì kệ cô ta, sợ cái gì?”

Trần Hề: “Đổi chỗ ngồi thôi mà, không đổi cũng đâu có sao? Cẩn thận mới lái thuyền được vạn năm.”

Phương Nhạc không trả lời, cất điện thoại, không lâu sau xe đã đến nơi, dừng trước cửa thôn Ẩn, đoàn người xuống xe, vội vàng không ngừng bắt đầu chụp ảnh đi chơi khắp nơi.

Thôn Ẩn có bốn đơn vị di tích được bảo vệ và năm văn vật được đăng ký, nơi này có lịch sử lâu đời, được khai phá thành một khu phức hợp du lịch văn hóa lịch sử, trong khu phức hợp có chợ trấn nhỏ cổ xưa, nhà triển lãm văn hóa, trung tâm sáng tạo cho khách, vân vân. Kiến trúc không phải kết cấu gỗ cổ phong, chỉ có tường trắng ngói đen, cảnh tượng yên liễu họa kiều*.

*Chỉ cảnh sương mù bao phủ cây liễu, cầu đẹp như tranh vẽ

Đây là lần đầu tiên Đại Quân dẫn bạn gái tới, cho nên bạn gái cậu ta rất tò mò về quan hệ giữa Trần Hề và Phương Nhạc, hỏi thì ngại hỏi nhiều, nhưng cô ta không nhịn được cứ nhìn Trần Hề và Phương Nhạc.

Trần Hề nâng cao trạng thái cảnh giác, ánh mặt trời chói chang, cô che một chiếc dù nhỏ, lúc vặn nắp bình nước khoáng, cô dùng cổ kẹp cán dù, bên cạnh có một bàn tay duỗi qua giúp cô nâng dù qua đỉnh đầu, cô ngẩng đầu nhìn, là Phương Nhạc.

Tiếng cảnh báo của Trần Hề rung tít tít, cô mặt không đổi sắc uống một ngụm nước, sau đó lấy lại dù tự cầm che nắng, biểu cảm vô cùng tự nhiên mà nói: “Anh đi chơi với đám Đại Tráng đi, em và Hạ Hạ chút nữa còn định đến lâm viên*.”

*Khu rừng được sử dụng như một vườn công cộng lớn.

Phương Nhạc không nói gì, im lặng đi cùng bọn Đại Tráng, một lát sau, đám người lại gặp nhau ngay con đường cây xanh nào đó.

Lúc ấy Trần Hề đứng giữa con đường nhỏ rợp bóng cây, cây cối uốn lượn chạy dài hai bên như một đại dương màu xanh lục, gió giữa hè ở chỗ này trở nên mát lạnh.

Liêu Tri Thời đứng ở đầu con đường cây xanh, trên tay cầm một chiếc máy ảnh, chỉ huy Trần Hề: “Đứng ra sau một chút, đúng, chính là chỗ đó, rất đẹp, rất tuyệt!”

“Chụp đẹp không?” Trần Hề hỏi.

Liêu Tri Thời cười nói: “Cậu xem đi, rất ăn ảnh đó.”

Trương Tiêu Hạ cũng thò đầu qua, ba người cùng xem máy ảnh, Phan Đại Châu gọi cô ấy, Trương Tiêu Hạ kéo Trần Hề cùng chạy qua.

Đến chiều, mọi người tập trung ở trung tâm Hán phục cho khách, trong tiệm Hán phục mở ba cái điều hòa, không biết vì kỳ nghỉ hè du khách nhiều hay là điều hòa có vấn đề, hiệu quả làm lạnh vô cùng tệ, trong tiệm cực kỳ oi bức.

Nhân viên công tác để họ tự chọn Hán phục trước, Trần Hề chọn một chiếc váy quây ngực thanh nhã, khách nhiều, nhân viên ít, đối phương bảo Trần Hề vào phòng thay đồ tự mặc thử trước, không được thì gọi cô ta.

Phương Nhạc từng nghiên cứu Hán phục, sau khi anh dạy đám Phan Đại Châu xong thì ra khỏi phòng thay đồ nam, đi tới bên cạnh giá áo.

Không gian của tiệm Hán phục là kiểu mở, Hán phục đều treo trên giá áo sát cửa sổ, đối diện giá áo chính là mấy phòng thay đồ nữ, Phương Nhạc tùy tiện đứng, nhìn thấy trong đó có một phòng thay đồ kéo một góc rèm vải lên, Trần Hề đưa mặt ra, ánh mắt tìm khắp nơi, nhìn thấy một nhân viên nữ, Trần Hề gọi đối phương lại, đại khái là hỏi vài câu gì đó, nhân viên chỉ sang bên cạnh, Trần Hề gật đầu, nhân viên vào một phòng thay đồ khác.

Rèm của phòng Trần Hề còn chưa buông hẳn, một trận gió nóng xộc tới, cô bị một người nhẹ nhàng đẩy vào.

– ——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tốc độ của tôi không ổn a a a a, ngày mai chắc chắn sẽ tiễn Liêu Tri Thời đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.