Trăng Hướng Phía Tây

Trăng Hướng Phía Tây – Chương 46



Chiều nay nhà họ Phương cực kỳ yên lặng, bức tường mỏng ngăn cách hai phòng ngủ, một phòng mở đèn sáng trưng, một phòng thì tối đen như mực.

Phương Nhạc dựa vào bể cửa sổ, sau cơn mưa không khí lạnh ẩm ướt bao phủ cả phòng ngủ, giống như vừa nuốt một viên đá, sự lạnh lẽo lan tràn từ ngực đến tận não, khiến suy nghĩ của con người cực kỳ tỉnh táo.

Phương Nhạc đang suy nghĩ lại việc mình làm.

Khi còn bé anh từng có một lần bị lạc, lúc ấy anh chừng năm tuổi, nhà chưa bị phá bỏ và chuyển đi nơi khác, vẫn còn ở trấn Tân Lạc vùng nông thôn. Anh cùng mấy cậu bé lớn tuổi hơn đi gần đấy leo núi, kết quả đi được nửa đường thì lạc mất mọi người, lúc đó anh không biết cái gì gọi là hoảng sợ, cực kỳ bình tĩnh một mình đi loanh quanh khắp núi, muốn tìm đường xuống núi.

Ký ức cụ thể thật ra anh cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết là trời sắp tối thì anh được người trong thôn bắt được rồi đưa về, bà nội và ba mẹ ôm anh khóc lóc không ngừng, sau đó anh còn bị đánh một trận.

Anh thấy không phục, bởi vì trong suy nghĩ của mình, anh không đi lạc, anh chỉ là đi lên núi thám hiểm thôi. Bà nội Phương nhìn anh vẫn kiêu căng cứng đầu, giận đến mức ném anh về lại ngọn núi kia, để anh tự mình đi xuống.

Phương Nhạc bị mọi người ném đi, lúc ấy đã là sau nửa đêm, ánh sao mờ mịt, mấy bụi cỏ trong rừng vang lên mấy tiếng vang kỳ lạ, anh không tìm được đường xuống núi, tối đến cuối cùng cũng thấy cực kỳ sợ hãi, khoảnh khắc đó Phương Nhạc mới biết mình đã đi lạc.

Sau chuyện này bà nội Phương dạy dỗ anh: “Cũng không biết cháu giống ai, dù có thế nào cũng phải đi đụng tường mới chịu quay đầu, bây giờ đã tỉnh táo chưa!”

Phương Nhạc nghĩ, lúc này thật ra cũng có hiệu quả như khi còn nhỏ anh bị đi lạc trong núi, anh không thể chắc chắn khi còn bé mình có thật sự nghĩ mình đi thám hiểm không, nhưng chắc chắn trong đấy cũng có mấy phần dối lòng, nếu như không phải cách làm của bà nội cương quyết, sợ là đầu óc anh mãi mãi không thể tỉnh táo được.

Phương Nhạc hóng gió lạnh đủ rồi, thì đóng cửa sổ lại, đi về mép giường mở ngăn tủ đầu giường ra, cầm điện thoại di động nhấn nút mở máy.

Mới nhấn vào giao diện màn hình chính, cả đống tin nhắn, tin nhắn QQ, điện thoại nhỡ liên tục được báo. Sau lần đánh nhau đó Trần Hề không hề để ý đến anh, ngày thứ hai Trần Hề nói lại thông báo của Bạch Chỉ, hỏi có phải điện thoại của anh đã hư rồi không, anh ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, thật ra thì điện thoại anh bình thường chỉ tắt máy mà thôi.

Bây giờ mới tắt máy mấy tháng, giờ mở ra lần nữa thì chỉ còn 1 cục pin thôi. Phương Nhạc cắm sạc điện thoại, cúi đầu lướt nhìn tin tức, để điện thoại xuống, anh nhìn về phía cửa nhỏ của phòng ngủ, suy nghĩ một lát anh đi đến, đứng yên ở cửa, đưa tay cầm chìa khóa.

Khóa cửa của cánh cửa này giống như đồ trang trí, chìa khóa khóa trái, phía sau cũng có thể mở, cửa sau khóa trái, thì chìa khóa cũng mở được.

Trước kia chìa khóa này vẫn luôn nằm trong ngắn kéo, sau đó anh cắm chìa khóa vào cửa, đến bây giờ chưa từng sử dụng nó lần nào.

Phương Nhạc ném chìa khóa về lại ngăn kéo, tắt đèn đi ngủ.

Trần Hề nghe thấy bên cửa có tiếng động, tiếng động rất nhỏ, nhưng bởi vì đêm khuya yên tĩnh, chút tiếng động nhỏ này vang lên rất dễ nghe thấy.

Rèm cửa trong phòng ngủ bay phấp phới, tối nay cô chẳng làm gì cả, chỉ rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Cũng không phải không làm gì cả, chiều tối sau khi Phương Nhạc lên lầu, cô còn nhặt hết trái cây rớt dưới đất lên, sau đó đóng cửa sân thượng lại, lau lại sàn nhà bị ướt nước.

Máy sưởi trong nhà trong bao giờ tắt, bình thường cửa sổ thường mở để hóng mát, hôm nay Phương Nhạc quên đóng cửa sân thượng, bởi vì cô không nhớ mình từng đi qua sân thượng.

Làm xong việc, cô tự chế cho mình một ly mì gói để ăn tối, sau đó cũng lên lầu, Phương Nhạc thì vẫn luôn không xuống lầu, đương nhiên anh đói bụng.

Phòng ngủ một mảng tối đen, chỉ có ánh sáng từ dưới khe cửa truyền ra, Trần Hề dựa lưng vào gối, nhìn về phía cửa nhỏ kia, tiếng vang nhỏ xíu vang lên rồi biến mất, không bao lâu sau, ánh đèn kia cũng biến mất.

Trần Hề nhớ đến lần cô chăm sóc Phương Mạt đó, nửa đêm có hai người khác giường, một giường là một ông cụ, chuông đồng hồ của ông cụ ngày nào cũng reng, âm thanh rất lớn, một giường khác là một dì, dù âm thanh báo thức kia có vang thế nào đi nữa thì tiếng ngáy rung chuyển trời đất của bà ấy vẫn chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Phương Mạt không thể ngủ được, cô ấy nhỏ giọng tức giận: “Cứu mạng, cứu mạng!”

Trần Hề cũng không có cách nào, cô đỡ giường đứng lên, xé hai tờ khăn giấy để Phương Mạt nhét vào lỗ tai mình.

Phương Mạt nhét lỗ tai xong, nói: “Trước đó chị sợ chết được, mà gì biết viêm ruột thừa phẫu thuật nhỏ thôi, nhưng dù sao cũng dụng dao kéo trên người mình, suy nghĩ chút thì sợ rồi. Lúc còn thuốc tê chị ngủ còn mơ thấy ác mộng, sau đó khi tỉnh lại thì thấy em và Phương Nhạc, em không biết đâu, lúc đó chị an tâm lắm đó.”

Trần Hề sửa lời cô: “Là nhìn thấy Phương Nhạc nên yên tâm.”

Phương Nhạc vừa hết thuốc tê, trên người chẳng còn chút sức nào không thể trả lời, vừa mệt vừa mê mang hỏi: “A Nhạc đâu, A Nhạc đâu rồi?” Tỉnh lại thì muốn tìm em trai của mình.

Phương Mạt thừa nhận nói: “Em không cảm thấy em trai chị đặc biệt khiến người ta cảm thấy an toàn sao?”

Loại cảm giác an toàn này không chỉ do dáng người anh mang đến. Trần Hề nhớ đến lần bắt xe buýt, cô và Phương Nhạc đều đứng, trên xe radio đang phát: “Xin hãy nhường ghế cho những hành khách có yêu cầu, xin mọi người chú ý điện thoại và ví tiền của mình.”

Trần Hề hồn nhiên không cảm giác gì, Phương Nhạc đứng sát sau lưng cô, ngăn cách cô và những người xung quanh, Trần Hề không thể giải thích được, Phương Nhạc không biết làm sao đành nói: “Nghe thấy radio nói gì không? Cũng chẳng phải lần đầu nghe, không biết trên xe có ăn trộm à?”

Lúc này Trần Hề mới biết, đoạn radio này chính là do tài xế thấy có tên trộm quen mặt, nên mới nhắc nhở những hành khách trên xe.

Trí nhớ của Trần Hề không tệ lắm, nhưng cô không nhớ cô đã từng nghe đoạn radio này với Phương Nhạc hay chưa, cô hiếu kỳ nói: “Trước kia chúng ta đã từng nghe rồi à? Lúc nào thế?”

Phương Nhạc dừng một chút, trả lời: “Không nhớ rõ sao.”

Sau đó Trần Hề cũng không chú ý đến cặp nhiều lắm, trên xe người đến người đi, bởi vì có Phương Nhạc ở đây, nên cô cũng chẳng lo sẽ có ăn trộm ra tay với mình.

Lúc ấy trong phòng bệnh tối đen, Trần Hề trả lời với Phương Mạt: “Dạ, có cảm giác rất an toàn.”

Đêm tối hôm nay buồn tẻ, Trần Hề kéo chăn, bực bội chôn nửa gương mặt mình vào chăn, yên lặng chờ chìm vào giấc ngủ, không để những suy nghĩ chạy như ngựa đứt cương nữa.

Học sinh lớp 11 không có tư cách suy nghĩ như ngựa đứt cương thế, ngày Phương Mạt xuất viện, sau khi nghỉ đông kết thúc không bao lâu, trung học số 8 nhận được thông báo đầu tiên của Bộ giáo dục.

Vốn dĩ, học sinh thi Olympic 5 môn nếu đạt giải nhất, nhì, ba trong vòng chung kết quốc gia sẽ được xét tuyển vào đại học, nhưng năm nay Bộ Giáo dục đưa ra quy định mới, từ năm 2014, học sinh dự thi môn khoa học tự nhiên nếu được vào đội tuyển quốc gia mới được xét tuyển vào đại học.

Trần Hề và Phương Nhạc chính là những học sinh thi vào trường đại học năm 2014, mà quy định mới này cũng bắt đầu với năm của họ, nói cách khác, hai lớp thi đua có tổng cộng 96 học sinh, chỉ có những người nổi bật mới được tuyển thẳng vào đại học, còn những người khác, cũng phải thi vào đại học vào năm sau.

Mà học lớp thi đua cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, mùa hè nóng bức mùa đông rét lạnh, họ chưa từng có một kỳ nghỉ hoàn chỉnh, tiêu phí hết thời gian ở lớp thi đua, việc đầu tư vào các môn đương nhiên khó mà cân bằng được.

Trần Hề biết rõ năng lực của mình, cô không tính là tuyển thủ trời sinh, học tập cạnh tranh cũng chẳng phải nhiệt tình, cô có hơi lệch môn, vốn dĩ lớp thi đua với cô mà nói là nơi có lợi nhất, nhưng trình độ cạnh tranh của cô trước mặt những kẻ mạnh không đáng được nhắc đến, bây giờ sửa quy định, người vào đội tuyển quốc gia mới được tuyển thẳng đại học, thi vào đại học là nơi thiên quân vạn mã đi trên cầu độc mộc, vào đội tuyển quốc gia, chắc là thiên quân vạn mã đi trên dây thép.

Trong phòng học đầy tiếng kêu gào, Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý cũng không suy nghĩ đến liên hoan phim nữa, Trương Tiểu Hạ cũng giảm bớt lượng công việc ở cục tình báo, mọi người đều đeo gông xiềng lên, chuẩn bị năm sau cùng nhau đi cầu độc mộc.

Ngày đó Trương Tiểu Hạ đưa cho Trần Hề mộ phong thư, nói là lúc cô ấy từ nhà vệ sinh ra, bị một nam sinh lớp 13 cản đường, nói cô ấy gửi thư này cho Trần Hề.

Trương Tiểu Hạ kích động nói: “Cậu mau nhìn thử xem cậu ta nói cái gì, nam sinh này đẹp trai lắm đấy, tớ nhớ học kỳ trước trường mình có top mười ca sĩ đó, lớp 13 báo tên cậu ta, hình như cũng trong bảng xếp hạng nữa.”

Trần Hề ngẩng đầu óc choáng váng lên khỏi bài thi, vỗ vào người Trương Tiểu Hạ đang xốn xang kia, sôi sục ý chí chiến đấu lạnh lùng nói ra một câu: “Nếu ai cản trở tớ thi vào đại học, tớ và cậu ta không đội trời chung!”

Trương Tiểu Hạ bị Trần Hề hù giật mình, vỗ ngực nói: “Tẩu hỏa nhập ma tẩu hỏa nhập ma rồi, trong lớp lại có thêm một người điên rồi!”

Lúc ấy trùng hợp là Phương Nhạc đang ôm một chồng bài thi của tháng trước từ phòng làm việc về lớp, anh để bài thi lên bục giảng, người xung quanh hô nhau bay đến, Phương Nhạc cầm bài thi của mình, lướt ngang qua bàn đầu tiên, ung dung cất bước trở về hàng ghế sau ngồi xuống.

Tiết tự học thứ hai của buổi tối, Trần Hề cầm đề đi hỏi trong phòng giải đáp, vừa khéo Phương Nhạc cũng có bài muốn hỏi, lúc anh đi đến cửa phòng giải đáp thì thấy Trần Hề đang ở trong phòng.

Phương Nhạc phải xếp hàng, trước mặt anh có không ít bạn học. Phan Đại Châu vừa từ siêu thị về, vừa gặm xiên nướng vừa thấy Phương Nhạc đang chờ trước cửa phòng giải đáp, Phan Đại Châu nhanh chóng phóng đến: “Người anh em, ăn một cây không?”

Phan Đại Châu nâng túi nhựa lên, trong túi nhựa còn hai cây xiên nướng.

Phương Nhạc không có hứng thú nói: “Cảm ơn, mày tự ăn đi.”

“Mày hỏi đề nào thế, cho tao nhìn thử một chút.”

Phương Nhạc đưa cậu xem bài thi anh đang cầm, Phan Đại Châu vừa ăn xiên nướng vừa nhìn đề, nói lải nhải thảo luận mấy ý giải đề, không bao lâu sau một bóng dáng quen thuộc từ phòng giải đáp đi ra, Phan Đại Châu gọi: “Trần Hề, cậu cũng ở đây sao, có ăn xiên nướng không?”

Trong đầu Trần Hề đều là công thức số học, cô nhìn thấy trong túi nhựa còn mấy cây xiên nướng, đột nhiên cảm thấy đói bụng, cô hỏi: “Cậu ăn no chưa?”

Phan Đại Châu nói: “No rồi!”

“Vậy tôi không khách sáo đâu!” Trần Hề lấy một cây trong túi ra, nói tiếng cảm ơn rồi đi mất.

Mắt của Phương Nhạc vẫn luôn nhìn vào bài thi đang cầm, ánh mắt hai người cũng không hề chạm nhau.

Học kỳ này bắt đầu, Phương Nhạc lại trở về như trước, học tập hay vận động đều sắp xếp rất có quy luật, cũng nói cười với anh em, là người lạnh lùng nhưng lễ phép, không hề vượt đèn đỏ hay ném rác bừa bãi, suy nghĩ bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy.

Cũng giống như lúc mới đầu, đi trên đường anh sẽ duy trì khoảng cách không gần không xa với Trần Hề, trên xe buýt hai người không đứng gần nhau, đương nhiên cũng sẽ nói chuyện nhưng giống như những bạn học bình thường khác, chỉ trao đổi bình thường.

Phan Đại Châu không biết hai người sống ở nhà họ Phương như thế nào, nhưng ra khỏi nhà họ Phương, nhất cử nhất động của hai người đều rơi hết trong mắt cậu.

Quả thật Phan Đại Châu không biết cuối cùng cậu đã bỏ lỡ điều gì, rõ ràng hồi đó khi vừa nghỉ đông còn rất tốt, sao mới không gặp có mấy ngày, sau khi tựu trường đã thay đổi long trời lở đất thế này.

Phan Đại Châu chỉ đành mỗi ngày đến giả vờ chọc cười hai người, nhưng lâu ngày, ngọn lửa nhiều chuyện kia của cậu ngày càng lớn, dần dần muốn đốt chết cậu.

Phan Đại Châu cảm thấy tuổi thọ của mình sẽ bị ngắn lại, cậu dùng sức cắn một xiên nướng, chặn lại cái miệng sắp không nhịn được, cảm giác xiên nướng cũng mất bớt chút mùi thơm rồi.

“Đừng nhịn nữa, tao đã ngả bài với Trần Hề rồi, tụi tao cũng nói rõ với nhau rồi.”

Phan Đại Châu bỗng nhiên nghe thấy lời này, trong miệng đầy ruột nướng thơm ngon, ngây người há hốc miệng hỏi: “Nói, nói rõ, cái gì nói rõ?”

Phương Nhạc liếc nhìn cậu: “Mày nhịn lâu như thế một chữ cũng không hỏi, hiếm thấy thật đó.”

Phan Đại Châu khiếp sợ, miệng mấp máy bật thốt lên: “Mày biết là tao biết hả?!”

Phương Nhạc lạnh lùng nói: “Tao bị mù à?”

Mặt Phan Đại Châu lúc hứng thú thì đỏ lên, một hồi thì miệng chứa đầy hồ ngôn loạn ngữ, cậu nghĩ tròng kính mình dày, giấu đôi mắt ti hí dưới tròng kính dày, khiến người khác nhìn không rõ.

Nhưng Phương Nhạc quen biết cậu đã lâu, cùng nhau lớn lên, nên Phan Đại Châu có tật xấu gì mà anh không biết đâu?

Tính nhiều chuyện của Phan Đại Châu nhiều hơn Trần Hề nhiều lắm, một khi cậu tò mò thì phải biết được nguồn gốc vấn đề, ngày nào chưa có kết quả thì ngày đó như kiến bò trên chảo, cả người như mọc đầy rận. Không giống Trần Hề, Trần Hề nhiều chuyện chẳng qua chỉ là tò mò với mấy chuyện náo nhiệt, vừa đơn giản vừa thuần túy.

Phương Nhạc nghĩ đến đó thì dừng không nghĩ nữa, một bạn học khác bước ra khỏi phòng hỏi đáp, đến lượt anh.

Phương Nhạc nói với Phan Đại Châu nói: “Được rồi, không còn gì nữa thì mày về lớp đi.”

Phan Đại Châu nắm lấy xiên nướng còn sót lại, đưa mắt nhìn Phương Nhạc đi thẳng vào phòng hỏi đáp không thèm quay đầu lại, trên mặt cậu là vẻ đau khổ muốn biết hết.

Học kỳ này trôi qua cực kỳ nhanh cũng cực kỳ yên bình, ngay cả Phương Mạt cũng đắm mình vào biển kiến thức, mỗi khi cô ấy muốn ló đầu ra muốn đi hóng mát thì lập tức bị ánh mắt lạnh băng của bà nội Phương nhìn đành phải trở về. Cho dù là cô ấy có nghẹt thở hay chết chìm trong đáy biển, thì bà nội Phương vẫn cứng rắn, mạnh mẽ, bà ấy là sự tồn tại có một không hai tại nhà họ Phương này, Phương Mạt có trở mình thế nào cũng chẳng trốn thoát khỏi tay của bà ấy.

Trước ngày Phương Mạt thi tốt nghiệp, cuối cùng bà nội Phương cũng lơi lỏng một chút, cho phép Phương Mạt ló đầu ra ngoài hít thở khí trời, cuối tuần cả nhà quyết định đưa cô ấy đi chùa cầu phúc, phù hộ Phương Mạt tháng sáu này sẽ thi đại học thuận lợi.

Trước ngày đi chùa, Trần Hề hẹn Giả Xuân đi dạo tiệm sách, tiệm sách là tòa nhà ngay cạnh sân vận động, Giả Xuân nói có bộ đề thi mà người làm bộ đề này đã hai năm liên tiếp đoán trúng đề, hai người vừa nói vừa vào tiệm sách, đúng lúc Liêu Tri Thời và bạn đang từ tiệm net bên cạnh đi ra, nhìn thấy hai người họ, Trần Hề đang đi với người khác phái, người kia không phải Phương Nhạc.

Trần Hề ở tiệm sách lật sách, bên cạnh bỗng có giọng nói: “Lâu rồi không gặp, đại thần.”

Trần Hề nghiêng đầu: “Xin chào.”

Liêu Tri Thời dựa vào bên cạnh nói: “Một thời gian rồi không gặp cậu, tôi nghe nói lớp thi đua của mọi người khoảng thời gian này bận sắp điên rồi à?”

Trần Hề nói: “Cũng không phải tất cả.”

Liêu Tri Thời hỏi: “Cậu điên chưa?”

Trần Hề nói: “Bây giờ tôi rất bình thường.”

Liêu Tri Thời cười một tiếng, cúi đầu lật mấy cuốn sách trước mặt ra: “Cậu đề cử cho tôi mấy bộ đề đi?”

Trần Hề: “Cậu đâu cần phải thi đại học đâu?”

“Ừ.” Liêu Tri Thời tiện tay mở một trang ra nói: “Học kỳ sau tôi ra nước ngoài.”

Trần Hề biết, đa số học sinh khoa ngoại ngữ đều ra nước ngoài.

Liêu Tri Thời nhớ đến gì đó, lấy điện thoại ra nói: “Thêm QQ đi? Tháng sau tôi đi rồi, có cơ hội thì liên lạc.”

“Đi sớm thế sao?”

“Không còn cách nào cả, người nhà muốn tôi qua đó sớm.”

Trần Hề lấy điện thoại ra, cô cảm thấy người cô quen sắp ra nước ngoài rồi, cũng không biết đối phương bao lâu mới trở về, hoặc là từ nay về sau cậu ra sẽ ở nước ngoài luôn, nhìn cảnh vật khác, cuộc sống rực rỡ yên bình.

Có lẽ do Phương Mạt sắp thi đại học, Trần Hề bị cảm xúc của cô ấy ảnh hưởng, gần đây cũng có chút buồn khi phải nói lời chia tay.

Ngày hôm sau cả nhà họ Phương đến chùa, lên núi có thể ngồi cáp treo lên, nhưng bà nội Phương vẫn dẫn mọi người đi bộ cho thành tâm.

Bà nội Phương vừa đi vừa nói, Phương Mạt có một người anh họ hàng xa năm nay cũng thi vào đại học, thành tích của người anh đó cực kỳ tốt, năm đó người anh đó muốn tới Hà Xuyên học, đáng tiếc không phát huy tốt sau đó thì người anh đó đến thành phố khác để học. Bà nội Phương đã thỏa thuận xong với những người họ hàng đó rồi, lúc họ lạy Quan Âm, cũng thay đối phương cầu một chút, nhỡ đâu ở đây Bồ Tát không nghe thấy thì bên kia Bồ Tát cũng có thể nghe.

Phương Mạt không còn gì để nói: “Quan Âm bận thật đấy.”

Bà nội Phương cảnh cáo cô ấy: “Đừng nói bậy, phải cung kính, mọi người đều phải thế đấy, hôm nay vào chùa quản cái miệng của cháu cho cẩn thận, không ai được phép nói bậy đấy, phải ở trước mặt Bồ Tát thành tâm cầu xin. Hề Hề, A Nhạc, hai đứa sang năm cũng thi đại học, hôm nay cũng lạy một lay, có nguyện vọng gì thì nói với Bồ Tát, được không?”

Phương Nhạc “Vâng”, Trần Hề gật đầu một cái.

Trên núi có mấy ngôi miếu, bọn họ đi trước đến một nơi có nhiều hương khói nhất, nhang nến đều đã chuẩn bị xong, bà nội Phương chia cho mọi người.

Mọi người tản nhau ra, có người đi nghe sư thầy trong chùa giảng kinh, có người tựa vào lan can ngắm cảnh dưới núi, có người lật kinh ngoài cửa.

Có mấy tòa đại điện, Trần Hề đi theo thứ tự từ đầu đến cuối, hết tòa này đến tòa khác, bậc thang cũng ngày càng nhiều, lúc leo lên được đại điện trên đỉnh núi, thì Trần Hề cũng thở hồng hộc.

Cô cắm ba nén hương vào lư hương ngoài đại điện, rồi đi vào đại điện, Trần Hề cung kính quỳ lạy.

Mong muốn đầu tiên của Trần Hề là dành cho bản thân cô.

“Phù hộ cho con thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học và đậu vào một trường đại học tốt.”

Mong muốn thứ hai.

“Phù hộ cho con kiếm được nhiều tiền và nhanh chóng gắn máy trợ thính cho em trai con càng sớm càng tốt.”

Mong muốn thứ ba.

“Phù hộ tất cả mọi người đều có sức khỏe tốt.”

Mong muốn thứ tư.

“Phù hộ Phương Mạt thành công trong kỳ thi tuyển sinh đại học.”

Sau một hồi ngập ngừng, cô lại thêm một điều ước khác.

“Mong tất cả các điều ước đều trở thành sự thật.”

Phương Nhạc đứng trong tòa đại điện đầu tiên, nhìn về tòa đại điện trên đỉnh núi, nhìn không xa, nhưng bậc thang dài đằng đẵng.

Phương Nhạc nhìn chằm chằm nơi đó, trong lòng thầm niệm nguyện vọng.

Mong rằng mong muốn của em sẽ trở thành sự thật, mong em có thể bay cao bay xa hơn.

Lật từng trang sách, mùa hạ qua đi, thời gian qua nhanh, lại một mùa thi kết thúc, tháng sáu kết thúc với ánh mặt trời rực rỡ.

– ——————-

Tác giả có chuyện muốn nói:

Phương Nhạc: “Tôi quyết tâm như thế!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.