Trăng Hướng Phía Tây

Trăng Hướng Phía Tây – Chương 52



Xém chút nữa Phan Đại Châu phun hết nước nho từ trong miệng ra.

“Mày nói cái gì?” Cậu nhích cái mông đến gần, dựa sát vào Phương Nhạc, không thể tưởng tượng nổi nói: “Mày có nhớ không, mới có một giờ trước thôi, tao nói với mày chuyện Mã Dư Kiệt muốn xem mắt Trần Hề, mày nói gì với tao nhớ không?”

Phan Đại Châu diễn, cậu đưa mắt nhìn xuống, đáng tiếc tròng kính ngăn cản, tầm mắt cậu thay đổi không đủ rõ ràng, đồng thời hạ thấp giọng, bắt chước giống y như anh nói: “Mày nói với tao nhiều thế làm gì?” bắt chước xong, còn đưa mắt nhìn người trong cuộc, không hề nể mặt mà phán xét: “Bây giờ mới qua một tiếng, mặt mày đau không, anh em của tao?”

Vẻ mặt Phương Nhạc đã bình tĩnh như thường: “Đây là hai chuyện khác nhau.”

Phan Đại Châu: “Sao lại là hai chuyện khác nhau rồi?”

“Mã Dư Kiệt và người của lớp mười ba cùng một người sao?”

“Mày chia rõ ràng thế này là không đúng rồi.” Phan Đại Châu nói: “Đều liên quan đến Trần Hề cả, đây không phải là cùng một chuyện rồi sao?”

Phương Nhạc tâm tĩnh như nước nói: “Không giống nhau.”

Phan Đại Châu: “Được rồi, để tao nghe xem mày có thể nói ra cái từ gì nữa, sao lại không giống nhau, mày nói nghe thử xem!”

Phương Nhạc phân tích: “Mã Dư Kiệt là anh em mày, mày biết được thái độ làm người của cậu ta, người mày quen chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng người lớp 13 kia mày hiểu rõ cậu ta lắm à.”

“Tao phải hiểu cậu ta sao?” Phan Đại Châu suy nghĩ: “À, mày còn muốn kiểm định thay Trần Hề à, tính cách dáng người vẻ ngoài sao? Thôi đi, mày thấy chiều cao hay vẻ ngoài của người này cũng không ổn, cậu ta không giống kiểu người không có cảm giác tồn tại như Mã Dư Kiệt, người ta tự đàn tự hát rồi quay video đăng lên trang cá nhân đấy, lượt xem tận mấy ngàn nữa.”

“Còn nhân phẩm thế nào?” Phương Nhạc quan tâm đến nhân phẩm, anh dừng lại một chút, mới từ từ nói: “Trần Hề nhìn trông thông minh, nhưng bình thường cô ấy chỉ biết học, chỉ tiếp xúc với chúng ta, cô ấy không có bất cứ kinh nghiệm nào ngoài xã hội cả, cũng quen biết ít người, không chắc sẽ phân biệt được đám người thật thật giả giả ngoài kia.”

Phan Đại Châu nói: “Tao cũng không phân biệt rõ lời mày nói là thật hay giả, mày thật sự lo nghĩ cho Trần Hề hả?”

“Ừ.” Phương Nhạc nhìn cửa sổ sát đất, sắc trời bên ngoài còn đang âm u, càng mưa càng lớn: “Tao nói, tao hy vọng cô ấy sống tốt.”

Phan Đại Châu nhìn bàn mạt chược phía xa xa, hết một ván mạt chược, Trần Hề lại thua rồi, Lâu Minh Lý cười nói: “Nếu như cược tiền, hôm nay xem như chúng ta có lời rồi.”

Bạch Chỉ lắc đầu: “Không ngờ Hề Hề cậu cũng có ngày trở thành học sinh dở thế này, mạt chược khó chơi lắm hả?”

Trương Tiểu Hạ nói xạo mà không biết ngượng: “Không khó, cực kỳ dễ luôn!”

Phan Đại Châu chặc lưỡi, chưa nói đến bình thường Trần Hề thông minh, hôm nay chơi bài thật sự đã lộ hết điểm yếu của cô rồi, sao trong ngốc thế nhỉ.

Phan Đại Châu thu hồi ánh mắt, nhìn Phương Nhạc nói: “Vậy mày hỏi Lâu Minh Lý đi, Lâu Minh Lý biết người đó đó, ít nhiều gì cũng biết về nhân phẩm của người ta.”

Phương Nhạc liếc nhìn cậu: “Ừ, hoặc nhiều hoặc ít.”

“Nhạc này, mày thấy tao ngốc lắm hả?” Phan Đại Châu cực kỳ vui vẻ nói: “Mày muốn biết nhân phẩm của người khác làm gì, không phải mày không muốn người ta tiếp xúc với Trần Hề sao, mày không có miệng hả, tự mình đi hỏi đi!”

Phan Đại Châu ăn thêm hai quả nho nữa, Phương Nhạc để điện thoại sang một bên, yên lặng một lúc lâu mới nói: “Tao không muốn cô ấy hiểu lầm.”

Phan Đại Châu đào sâu vào vấn đề hỏi: “Không muốn cậu ấy hiểu lầm cái gì?”

Phương Nhạc cảm thấy mình đang rất thật lòng nói: “Tao đối với cô ấy không có ý gì khác, chỉ là quan tâm đơn thuần thôi, hỏi nhiều sợ cô ấy hiểu lầm.”

Phan Đại Châu vỗ vai Phương Nhạc: “Thật là thật, giả là giả, mày yên tâm đi hỏi đi, Trần Hề là người đơn thuần sẽ không vô duyên vô cớ hiểu lầm mày đâu.”

Phương Nhạc: “…Cút.”

Phan Đại Châu bưng chén nho cười to, tiếng cười truyền đến bàn mạt chược, Lâu Minh Lý hiếu kỳ hỏi: “Hai người ở đấy nói chuyện gì thế, cười to như thế luôn à.”

Phan Đại Châu: “Nói giỡn chút thôi.”

Bạch Chỉ: “Cười vui như thế sao, nói nghe một chút nào?”

Phan Đại Châu: “Không được, chuyện cười này tôi không thể kể người bình thường nghe được!”

Phương Nhạc nhìn sang phía bên kia, Trần Hề vẫn luôn để tâm đến chuyện chơi mạt chược, không chút hứng thú nào để trả lời cậu cả.

Mấy người trong quán trà ngồi ngây ngô đến tận trưa, muốn đợi mưa tạnh thì về nhà, kết quả mưa to mãi không ngừng, nên họ ở quán trà ăn cơm tối xong, mưa vẫn chẳng ngừng, mọi người ra ngoài không mang dù, cuối cùng mượn dù của quán trà, lúc này mới cùng nhau rời đi.

Trong quán trà có một phòng bếp nhỏ, nhưng có thể cung cấp cho khách hàng những loại thức ăn đơn giản như hoành thánh, nhưng nhiều nhất chính là các loại bánh ngọt, cơm tối của Trần Hề và Phương Nhạc chính là những thứ này. Sau khi hai người họ ăn xong còn phải ở lại tiệm, hôm nay là thứ bảy, đa số mọi người đều không cần làm việc, sáu giờ tối đến tám giờ tối là khoảng thời gian cao điểm nhất.

Bởi vì trời mưa, nên bầu trời tối lại rất sớm, khách đến quán trà cũng thưa thớt có mấy người, ánh đèn phấp phới trên bàn trà tạo thành một bầu không khí mập mờ khó nói rõ.

Trần Hề và Phương Nhạc đang ngồi gần cửa lớn, trước mặt mỗi người là một ly trà, nước trà màu xanh trong suốt, đựng trong bộ dụng cụ thủy tinh hình trăng lưỡi liềm, phảng phất như vừa hái được ánh trăng sáng trên bầu trời.

Trần Hề vẫn đang bận trả lời tin nhắn trên WeChat, chợt nghe thấy tiếng nhạc trong quán trà bỗng nhiên thay đổi, bài hát này cô đã nghe liên tục tận mấy ngày trời, tiếng hát quen thuộc vừa vang lên, thì Trần Hề ngẩng đầu khỏi điện thoại di động, nhìn về phía phát ra âm thanh, không kìm lòng được mà yên lặng lắng nghe.

Động tác cầm bình trà của Phương Nhạc dừng lại, nhìn cô, sau đó từ từ rót trà vào ly của mình. Nước trà trong suốt được rót ra từ cái bình hình trăng lưỡi liềm, Phương Nhạc hỏi: “Điện thoại nhiều tin nhắn thế hả?”

Trần Hề vừa nghe nhạc, vừa trả lời: “Đều là khách hàng đến xin tư vấn, cuối tuần có nhiều người rảnh, anh có nhớ anh họ của Mã Dư Kiệt hay không?”

“Mã Dũng?”

“Đúng, chính là Mã Dũng.”

Phương Nhạc chỉ biết tên của đối phương: “Hình như anh ta còn chưa từng đến văn phòng hôn nhân nhỉ?”

“Không có, vẫn chưa tốt nghiệp đại học.”

… Phương Nhạc cũng không biết chuyện này, Phan Đại Châu không nói với anh.

Trần Hề giải thích: “Mã Dũng mắc chứng sợ xã hội.”

Chứng sợ xã hội không nặng không nhẹ, Mã Dũng thuộc nhóm người vào trong cửa hàng mua đồ cũng không dám nói chuyện với nhân viên cửa hàng, cho nên mẹ của Mã Dũng mới cuống cuồng tìm người kết hôn cho anh ta, tháng sau Mã Dũng tốt nghiệp đại học, mẹ Mã Dũng lo sau khi anh ta rời khuôn viên trường học thì sẽ không gặp được người con gái nào nữa.

Nhưng Mã Dũng trò chuyện qua mạng thì không có vấn đề gì, Mã Dũng còn nói, anh ta chỉ sợ người lạ, sau này quen thân thì được rồi, anh ta và mẹ mình không thể nào trò chuyện với nhau ở phương diện này được, ví dụ anh ta sẽ không hay đăng tin lên vòng bạn bè, mẹ anh ta nghĩ anh ta mắc chứng tự kỷ, lo lắng kiếm bác sĩ tâm lý cho anh ta.

Phương Nhạc nghe cách Trần Hề hình dung xong, thì cười khẽ một tiếng, hỏi cô: “Mã Dũng chịu xem mắt sao?”

“Tiền cũng đưa rồi, anh ta cũng chỉ có thể đồng ý thôi.”

“Có yêu cầu chọn người thế nào không?”

“Có đó.” Mã Dũng không gửi hình, nhưng dựa theo miêu tả, thì anh ta cao 1m7, người nặng 140 cân, hơi gầy, học chuyên ngành máy tính: “Yêu cầu của anh ta rất đơn giản, nói là vui vẻ hiền lành, nhà gái tốt nhất là lớn hơn anh ta một chút.”

Phương Nhạc: “Thích tình chị em sao?”

Trần Hề: “Ừ, em cũng thấy ngạc nhiên lắm.”

Một bài hát tầm bốn phút rưỡi, bây giờ nhạc vẫn còn chưa kết thúc, Phương Nhạc uống một ngụm trà, cầm ly trà nói: “Nói đến đây, anh nghe đám người Phan Đại Châu nói, lớp 13 có một nam sinh đang theo đuổi em sao?”

Trần Hề đang nhìn điện thoại di động, nghe thấy thế thì ngước mắt lên nhìn.

“Đừng hiểu lầm.” Phương Nhạc nói: “Có thể bởi vì gần đây ngày nào cũng có người xem mắt, nên có hơi chú ý đến chuyện này, tương đối hiếu kỳ.”

Bên cạnh bệ cửa sổ có bày mấy chậu cây xanh nho nhỏ đáng yêu, những hạt mưa nhỏ rơi đầy xuống cửa sổ thủy tinh, hai người cách một tầng cửa sổ, một không ra được, một người không vào được.

“À, Bạch Chỉ có nhắc với em, nhưng chắc là nói giỡn thôi.” Trần Hề nói.

“Ừ.” Phương Nhạc cũng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, ánh mắt chỉ nhìn vào cái ly không của Trần Hề nói: “Uống nữa không?”

Trần Hề cầm bình nước hình trăng lưỡi liềm lên tự rót cho mình ly nước, vừa rót vừa nói: “Bây giờ ngày nào em cũng thấy những người này, trong đầu đều tự động hiện độ xứng đôi, tự động nghĩ người này độc thân hay đã ly hôn, có xe có nhà chưa, là dân trí thức hay làm lao động? Cái này cũng xem như là bệnh nghề nghiệp ha.”

Ngoại trừ cái này, Trần Hề còn phát hiện một chuyện kỳ lạ khác nữa.

Lúc khai trương văn phòng hôn nhân này mẹ Phương đang gặp “Khó khăn” trong hôn nhân, lúc đó mẹ Phương bị hôn nhân hành hạ từ ngày này sang ngày khác, nhưng hành trình kinh doanh của bà bắt đầu từ việc giúp đỡ cho hôn nhân của người khác.

Ngày hôm qua mẹ Phương còn đón tiếp một dì lớn tuổi, lúc đó Trần Hề đang ở bên ngoài nghe thấy người dì kia thổ lộ tâm sự với mẹ Phương trong phòng khách. Bà ấy nói bản thân bà ấy đã thất bại trong hôn nhân, nên rất thất vọng với đàn ông, nhắc đến đã buồn nôn, nhưng bà ấy lo nên muốn nhờ mẹ Phương thay bà ấy kiếm một đối tượng tốt cho con gái mình, con gái bà ấy theo chủ nghĩa độc thân, nên chắc chắn không thể nào kết hôn được.

Vẻ mặt bà ấy hốc hác, kéo theo thân thể mệt mỏi rời khỏi văn phòng hôn nhân. Sau khi thoát khỏi việc nhà và chồng con, mẹ Phương tỏa sáng hưởng thụ trạng thái yêu đương này, lập tức tích cực bắt đầu tìm một nhà trai xứng đôi cho con gái của bà ấy.

Phương Nhạc đánh giá lần này là: “Không thể nói quan niệm thế hệ trước của họ là sai được, chỉ có thể nói thời đại bây giờ khác xưa hoàn toàn rồi, đời trước của họ, rất nhiều người xem việc hôn nhân là trách nhiệm là nghĩa vụ.”

Trần Hề nói: “Hôm nay Hà Ánh Đồng cũng nói như thế, mặc dù cô ấy bị người nhà giục cưới, nhưng cô ấy cũng đồng ý với quan niệm của thế hệ trước.”

Phương Nhạc: “Không nhìn ra đó.”

Hà Ánh Đồng rất thời trang, quả thật không nhìn ra được trong hôn nhân cô ấy lại thuộc kiểu người truyền thống như thế, Trần Hề nói: “Cô ấy còn nói cô ấy không ngại tình yêu chị em, muốn tìm một người đẹp trai.”

Phương Nhạc đang làm ăn, thuận miệng hỏi: “Có giới hạn mức độ nhỏ tuổi hơn không?”

Trần Hề nói: “Tròn mười tám tuổi là được.”

“Hả?” Phương Nhạc tưởng Trần Hề nói đùa.

“Không biết có phải cô ấy nói đùa hay không.” Trần Hề nói: “Cô ấy cảm thấy anh cực kỳ tốt.”

Trong lòng Phương Nhạc rung lên, nhìn Trần Hề.

Bài hát kia đã kết thúc, thật ra Phương Nhạc cũng theo bản năng mà chú ý đến khúc nhạc dạo đầu của bài hát kia.

Đây có thể là hiện tượng Baader-Meinhof, là khi đối với những thứ không phổ biến, một ngày nào đó đột nhiên chú ý đến, tần suất xuất hiện của những chuyện này bỗng nhiên cao hơn.

Ví dụ như tình cờ đọc được một từ mới, sau đó phát hiện thì ra những quyển sách khách cũng có từ đơn này.

Ví dụ như thỉnh thoảng anh nghe thấy bài hát “Nhậm Ngã Hành”, thì cũng phát hiện Trần Hề đang nghe, chuông điện thoại của cô là bài này, mới vừa nãy trong quán trà cũng nghe bài này.

Ví dụ như, cái Tết ba năm trước, đột nhiên Trần Hề xông vào cuộc sống của anh, sau một buổi tối cô lại như biến mất. Anh không biết Trần Hề khi ấy chỉ là đến Hà Xuyên tham gia cuộc thi tuyển sinh, Trần Hề với anh mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, nhưng bởi vì Phan Đại Châu không khống chế được sự nhiều chuyện của mình, nên tên Trần Hề mọi người ai cũng biết. Khoảng thời gian đó, rõ ràng cô không có ở đây nhưng tên cô cứ như âm hồn không tan, thường xuyên xuất hiện bên tai anh.

Trong ánh đèn mờ ảo, Trần Hề một tay cầm điện thoại, một tay bưng ly trà, lúc nói chuyện ánh mắt như gió mát, khe khẽ rơi xuống mặt anh, Phương Nhạc không thể nhìn rõ bất kỳ dấu vết nào.

Phương Nhạc bình tĩnh khống chế cảm xúc kỳ lạ kia lại, hai người không thể tiếp tục nói chuyện được nữa, tiếng chuông ngoài cửa kính reo lên một tiến, bảy giờ nhà trai nhà gái đến đúng giờ xem mắt.

Đến tận tám giờ rưỡi, cuối cùng hai người mới có thể tan làm về nhà. Mưa vẫn còn rơi, trong quán trà chỉ còn lại một cây dù đi mưa, hai người chỉ có thể che chung với nhau.

Hai người họ đến quán trà từ buổi chiều, lúc đó bãi đậu xe của quán trà đã kín chỗ, Phương Nhạc đậu xe ở đầu bên kia của cầu đá hình vòm.

Thiếu niên thiếu nữ đi trên đường, mang theo thái độ kính trọng thì cách nhau một nắm tay, Phương Nhạc lịch sự nghiêng phân nửa dù cho Trần Hề, nửa bên vai của anh ướt đẫm.

Vị trí ghế phó lái kia đối diện hai người họ, Phương Nhạc bỏ gần cầu xa, vẫn không để Trần Hề ngồi vị trí phó lái như cũ, anh vẫn luôn che dù cho Trần Hề đến vị trí ghế sau, Trần Hề không nói gì ngồi xuống.

Phương Nhạc thu dù lại, đóng cửa lái xe lại, nước mưa mang theo chút ẩm ướt, mùa mưa phùn ẩm ướt luôn từ từ trôi qua.

Trần Hề chỉ có thể nhìn thấy gáy của Phương Nhạc, xe chạy, cô mới chợt nhớ đến thật ra Phương Nhạc có thể lái xe đến trước cửa quán trà đón cô, như thế thì nửa bả vai của Phương Nhạc cũng không bị ướt.

Trần Hề không nhịn được mà nghĩ đến ba năm trước, lần đó khi cô thi xong kỳ tuyển sinh cấp ba thì cô trở về với ông chủ Phương, thang máy hư, Phương Nhạc xách hành lý với cô, ngu ngốc bò lên tận ba mươi tầng lầu.

Xe từ từ đi về phía trước, trong bóng đêm mông lung, nước mưa từng chút rơi xuống, mưa đến tận ngày hôm sau.

Hôm sau là chủ nhận, kỳ thi tuyển sinh cấp ba vẫn còn tiếp tục, văn phòng hôn nhân vẫn không mở cửa như cũ, buổi chiều Trần Hề muốn đến trường học lái xe.

Trước khi lên đường, Trần Hề nhận được điện thoại của Phương Mạt.

“Hề Hề, Tân Tân Gia sắp vỡ nợ rồi, trong thẻ hội viên của chị còn tận mấy trăm tệ lận, em nhanh giúp chị dùng hết đi!”

Tân Tân Gia là một cửa hàng bán đồ ngọt thuộc sở hữu tư nhân ở Hà Xuyên, Phương Mạt rất thích những món tráng miệng ở cửa hàng đó, thỉnh thoảng sẽ nhờ Phương Nhạc đến đó mua kẹo hạnh nhân cho cô.

Năm ngoái vừa nghỉ hè là Phương Mạt đã bắt đầu kiếm tiền, vừa kiếm được tiền cô ấy đã không khống chế nỗi tốc độ xài tiền của mình, đi thẳng đến Tân Tân Gia nạp tám trăm tệ vào thẻ hội viên, ngoài ra còn nạp vào một loạt tiệm làm tóc, cửa hàng bán quần áo, các cửa hàng bán mỹ phẩm.

Trần Hề hỏi cô ấy: “Tiền trong thẻ không thể rút ra được sao?”

“Không thể.” Phương Mạt nói: “Chị có gọi điện hỏi trước rồi, họ nói không rút được tiền ra, chỉ có thể xài hết. Cửa hàng bọn họ xem như cũng đáng tin, ít nhất không phải không nói tiếng nào đã bỏ trốn, bây giờ chị đang sợ mấy cửa hàng chị đã nạp đầy trong thẻ hội viên cũng sẽ vỡ nợ quá.

Phương Mạt không nhớ trong thẻ hội viên của Tân Tân Gia còn lại bao nhiêu tiền, Phương Nhạc muốn đưa Trần Hề đến trường dạy lái xe trước sau đó mới đến quán trà, trên đường đến trường vừa khéo phải đi ngang qua cửa hàng bán món tráng miệng, đầu tiên hai người xử lý chuyện thẻ hội viên trước.

Thời tiết hôm nay cực kỳ nóng, sau khi phơi nắng cả buổi sáng, nước mưa dưới mặt đất đã khô từ lâu. Đến cửa hàng đồ ngọt, Trần Hề xuống xe trước, Phương Nhạc lại đi đến gần đấy tìm chỗ đậu.

Trần Hề vào cửa hàng, trước tiên cô hỏi nhân viên cửa hàng có thể rút tiền trong thẻ ra hay không, sau khi nhận được lời từ chối, Trần Hề nói số điện thoại của Phương Mạt ra, thì được biết trong thẻ hội viên còn hơn ba trăm đồng.

Hàng hóa trên kệ đã ít đi một nửa, đoán chừng là những thứ khác đã bị hội viên mua rồi, Trần Hề chọn vài món đơn giản, mua mấy thứ đồ ngọt nhỏ, bánh quy và các món khô bảo quản được lâu, hơn nửa số tiền cô dành để mua mấy món này, vừa khéo ngày mốt mọi người phải đến trấn Tân Lạc để cúng giỗ cho ông nội Phương Nhạc, mấy món này đều có thể mang đi ăn trên đường.

Phương Nhạc đậu xe xong đi đến, hỏi Trần Hề: “Sao rồi?”

Trần Hề thầm tính giá trong lòng, nói: “Xong hết rồi, những thứ này có giá 305 tệ, vượt giới hạn 20 xu.”

Nhân viên cửa hàng liếc nhìn mấy món đồ trên khay và trên quầy, trong đầu thầm nghĩ không có máy tính sao mà tính được thế?

Phương Nhạc nhìn mấy món trên kệ, lại liếc mắt nhìn xung quanh cửa hàng một vòng, anh cầm mấy món đồ ngọt bỏ lại trên kệ, lại đi đến một kệ khác bên cạnh cầm lấy đống nước trái cây.

Trần Hề nghĩ Phương Nhạc muốn uống, Phương Nhạc bỏ hai chai nước lên quầy, nhìn Trần Hề nói: “Em không mang nước, những thứ này cầm đi uống đi, chia cho mấy bạn học và giáo viên dạy trong trường dạy lái xe nữa.”

Trần Hề: “…À.”

Hai người mang theo một đống thức ăn lên xe, Phương Nhạc đưa Trần Hề đến trường, sắp xếp thức uống bỏ vào túi rồi đưa cho cô, đưa cô thêm chút quà vặt. Phương Nhạc lái xe rời đi, Trần Hề mang thức uống chia cho mọi người.

Buổi chiều, dù che nắng được giăng trên cao, Trần Hề mặc áo chống nắng, nhưng lúc tập lái vẫn bị phơi nắng cháy cả cánh tay, luyện xong một vòng, cô đổi xuống ngồi phía sau, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi uống nước.

Học viên đang cầm lái là một chị gái, cô ấy cực kỳ gan dạ, đáng tiếc động tác tay chân vụng về, chỉ biết đi thẳng nếu không phải huấn luyện viên khống chế cần đạp thắng thì chắc xe dạy học này đã đụng tường rào rồi, mà mấy người bọn họ tối nay đều sẽ được lên tin tức xã hội hết.

Lúc xuống xe, xém chút nữa huấn luyện viên đã chửi thề rồi, chị gái đó vẫn kiên nhẫn nghe dạy dỗ, Trần Hề thì theo lễ phép nên dù có khát nước cũng không uống nước, chờ huấn luyện viên trút giận xong.

Huấn luyện viên nói xong còn chưa đã ghiền, đầu ngón tay ông ta chuyển sang Trần Hề nói: “Sau này nếu em còn ngồi xe do cô này lái, thì nhớ ngồi sau chỗ điều khiển phía sau bảo vệ tính mạng đấy!”

Trần Hề không hiểu: “Chỗ phía sau ghế điều khiển ạ? Sao thế?”

Huấn luyện viên: “Đó là vị trí an toàn nhất, ngay cả điều này em cũng không biết sao?”

Trần Hề không nhịn được mà nhìn về phía trước xe màu trắng của trường học, cửa sổ xe đóng kín, không thấy rõ chỗ ngồi phía sau.

Huấn luyện viên dạy dỗ các cô: “Theo lý thuyết mà nói, ngồi phía sau thì ở giữa mới là an toàn nhất, bởi vì trước mặt nó không có đồ tựa lưng, có tác dụng trì hoãn, đụng xe cũng đụng hai bên trái phải trước, ở giữa thì không. Nhưng thật ra trong thực hành, ai lại đi ngồi giữa cái ghế rộng lớn như thế, theo như so sánh, phía sau ghế lái mới là chỗ an toàn nhất, bởi vì tài xế sẽ chủ động tránh nguy hiểm, một chục người lái ai cũng đụng vị trí phó lái cả, hai người hiểu chưa?!”

Chị gái kia qua loa nói: “Hiểu hiểu.”

Trần Hề từ từ “Vâng” một tiếng.

Huấn luyện viên lại đi dạy người khác, Trần Hề và chị gái kia trốn dưới dù che nắng trong sân.

Không khí nóng bức, Trần Hề ngồi chưa được bao lâu thì mồ hôi đã chảy thẳng vào cổ áo cô, cô uống nước xong, cầm quạt ngồi nghe chị gái kia nói chuyện điện thoại.

“Anh ta có thay lòng đổi dạ không tôi nhìn thấy rất rõ, cậu không cần nói giúp anh ta đâu, hai anh em các người đều là nơi để xả giận, ai không biết chứ, lúc đầu anh ta cũng mấp mé bạn gái cậu mà, tôi nói cậu nghe, bà đây quen đàn ông còn nhiều hơn cậu đi tiểu đấy, bớt diễn đi cho bà, hai người cút hết đi!”

Cúp máy, cô gái giận đùng đùng, uống hết một chai nước trái cây Trần Hề đưa, uống xong nước trái cây cúi đầu nhìn, thấy Trần Hề đang mở to mắt nhìn cô, không nói gì, dáng vẻ còn trông như học sinh.

Chị gái đó cười trêu chọc: “Hù em rồi sao, bình thường chị rất lịch sự, không thô lỗ thế đâu, còn chẳng phải bị mấy tên chó đàn ông đó ép sao.”

Trần Hề lắc đầu, để bình nước xuống bàn bên cạnh, lấy túi thịt bò khô ra, hỏi cô gái: “Chị ăn không?”

“Ăn chứ!” Chị gái này cũng chẳng chút khách sáo nói: “Thất tình đến phẫn nộ cần phải ăn.”

Trần Hề nói: “Không nhìn ra chị thất tình đấy.”

Chị gái kia nói: “Chị đây là người trải qua trăm quyển kinh rồi, đã luyện thành tâm địa sắt đá từ lâu rồi.”

Trần Hề cười, hỏi cô ấy: “Chị thật sự có rất nhiều bạn trai sao?”

“Thật đấy, không đếm hết, nếu không sao chị có thể rõ ràng mọi việc như thế, tên bạn trai cũ chó má kia của chị thay lòng, chị lập tức thấy mờ ám ngay.” Chị gái kia xem thường: “Vậy mà bên cạnh chị còn giả vờ thâm tình như biển, rác rưởi!”

Trần Hề hỏi: “Sao có thể nhìn ra được đàn ông có thay lòng hay không ạ?”

“Thế cũng nhiều cách lắm, nhìn thử anh ta đi vệ sinh bao lâu, chơi điện thoại bao lâu, sợi tóc trên quần áo, đối xử với em tốt hơn hay tệ hơn.” Chị gái truyền đạt kinh nghiệm giải thích nghi ngờ: “Đối với em tốt em cũng phải đề phòng, có thể do anh ta chột dạ.”

Trần Hề gật đầu, nhai khô bò nhạt nhẽo trong miệng: “Nếu như chẳng nhìn ra gì cả thì sao?”

Chị gái này xem như là người tinh mắt, cô ấy đoán Trần Hề muốn học hỏi, ăn thịt người ta thì miệng mềm, chị gái dạy cô: “Có thể dò xét không?”

Bây giờ trong trường có mấy con chó nhỏ, cho dù hôm nay có nóng thì tụi nó vẫn chơi ở giữa sân được.

Mặt trời chói chang như lửa đốt, Trần Hề ngồi dưới dù che nắng, nhìn mấy con chó nhỏ, bên tai thì câu có câu không nghe cô gái kia nói, cô ngẩng đầu nhìn trời, vòng sáng kia như mộng ảo, khó mà nhìn thẳng.

Thời gian sau đó, Trần Hề luôn đeo tai nghe màu trắng để nghe nhạc, trong danh sách nhạc của cô chỉ có một bài hát đó, bài hát cứ lặp đi lặp lại, dường như cô nghe mãi không chán, ngay cả ngày thứ ba đi trên đường đến trấn Tân Lạc thì cô vẫn còn nghe.

Ôn chủ Phương lái xe, bà nội Phương ngồi ghế phó lái, ngồi phía sau là cô và Phương Nhạc. Ngày giỗ của ông nội Phương Nhạc vào tháng sáu, tháng sáu năm trước họ đều còn đi học, bà nội Phương cũng không để ý chuyện này, cho nên mấy năm nay, Trần Hề và Phương Nhạc hay Phương Mạt đều không đến viếng ông nội cho đàng hoàng.

Ông nội Phương Nhạc qua đời từ lâu khi trấn Tân Lạc còn là một trấn nhỏ, năm xưa phần mộ cũng xây ở một tòa giữa khu dân cư trên núi, vị trí mộ không thứ tự, đường đi cũng rất dốc, không thích hợp leo lên.

Thân thể bà nội Phương khỏe mạnh, nhưng thêm tầm mười năm nữa thì chắc không leo nổi nữa rồi, bây giờ có thể miễn cưỡng leo núi, ông chủ Phương đi phía trước vẫn luôn kéo bà nội Phương lên trên sườn núi.

Phải leo núi nên Trần Hề tháo tay nghe xuống, nhưng chắc do nghe bài hát này suốt dọc đường nên bài hát này cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô không tan.

Đi trước cô là Phương Nhạc, Phương Nhạc không thích leo núi, đi một lát sẽ dừng lại, sẽ đưa mắt nhìn ra phía sau, Trần Hề bước chân lên đường núi dốc, đường này quả thật không dễ đi, nếu như không mang giày phù hợp lúc nào cũng có thể trượt chân lăn xuống núi.

Trần Hề đi một bước đạp một bước, cô gọi: “Phương Nhạc.”

Phương Nhạc đi phía trước quay đầu lại.

Trần Hề đưa tay: “Kéo em chút đi.”

Phương Nhạc dừng một chút, ánh mắt từ tay Trần Hề chuyển đến mặt cô.

Bài hát vẫn đang phát —

“Baby, chạy qua tất cả ngọn đèn đường, làm mọi người vui vẻ mới quan trọng…

Em yêu à, chờ lần sau tất cả đèn xanh, hay là để cho mình trở nên quan trọng…”

Trần Hề giơ tay ra: “Này?”

Phương Nhạc từ từ vươn tay ra, nắm lấy tay cô.

Bàn tay cô mềm mại, ấm áp, ánh mắt Phương Nhạc không dừng lại trên mặt cô, anh nhìn về phía trước, trong lòng thầm nói —

Quyến rũ anh! Quyến rũ anh!

– —

Tác giả có lời muốn nói:

Vai phụ trong truyện hoặc là người qua đường đều cần thiết, tôi không cảm thấy mình đã lãng phí bút mực, ví dụ như Thiệu Lạc Vãn, mặc dù cô ấy đã lùi sân, nhưng sau này tên của cô ấy vẫn sẽ phát huy sức nóng.

Viết văn vui vẻ nhất chính là, có thể kiếm tiền, có thể nghe được lời khen thỏa mãn bản thân mình, còn nữa, có độc giả có thể get điểm cho tôi.

Cách hành văn ngày thường đều chậm nhiệt, những thứ kia có thể rất rất nhỏ, nhưng có người có thể nhìn thấy, loại cảm giác thỏa mãn này khó mà dùng lời để diễn tả được —

“Baby à, chờ khi tất cả đèn đều màu xanh, thì điều quan trọng nhất là để bản thân mình phát điên một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.