Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời – Chương 1588: Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh 56



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nghĩ vậy, lại cảm thấy Cổ Vương khá tốt.

Vốn dĩ không muốn phản ứng lại với Tô Cổ, Tiểu Hồng sau một hồi suy nghĩ lại tung ta tung tăng chạy theo sau Tô Cổ.

Dùng ngón tay bụ bẫm kéo một ngón tay của Tô Cổ nắm lấy.

Hai người đi về nhà.

Tiểu Hồng vừa đi vừa nói

“Sáng nay Tô Yên cùng gã đàn ông kia làm cái gì vậy?”

“Làm sao?”

“Ừm… thật là kỳ quái.”

“Về sau nếu không có việc gì thì đừng nghe trộm.”

“Ta cũng không muốn nghe, nhưng âm thanh kia lại cứ chạy thẳng vào tai ta.”

“Ngươi nghe thấy cái gì?”

“Gã đàn ông kia không ngừng gọi Yên Yên là Tiểu Quai, Tiểu Quai. Còn nói Tiểu Quai rất tuyệt, còn nói nhịn không được muốn hôn Tiểu Quai, còn nói rất nhiều rất nhiều.”

Thật sự là gã đàn ông kia còn nói rất rất nhiều,nhưng hắn nói lâu như vậy, Tiểu Hồng không thể nào nhớ hết được.

Lúc đó nó đang xem bé rối Teletubbies, còn đang mải ăn kem ly nữa.

Tô Cổ hỏi

“Vậy Yên Yên nói cái gì?”

Tiểu Hồng suy nghĩ một lát rồi trả lời

“Hình như Yên Yên không nói gì.”

Tiểu Hồng đã sớm quên mất rồi, chỉ cảm thấy âm thanh kia rất kỳ quái mà thôi.

Tô Cổ nhớ lúc Yên Yên ra khỏi phòng, miệng thì sưng đỏ, còn lấy tay đỡ eo, có vẻ đã hiểu những gì Tiểu Hồng nói.

Tô Cổ nói

“Về sau nếu nghe thấy những âm thanh này, nhớ bịt kín tai lại.”

“Vì sao?”

“Không có vì sao gì cả.”

“Vậy, vậy, vậy….”

Tiểu Hồng muốn tìm cách để biện giải.

Tô Cổ chặn ngang

“Ta mua cho ngươi cái nút bịt tai bằng chocolate.”

Tiểu Hồng nghe xong, cũng không vội đáp ứng, còn đòi hỏi thêm

“Ta còn muốn một cái bịt tai hình bé rối Teletubbies.”

“Được.”

“Đinh Đinh cũng có bịt tai, ta thích có một cái giống như vậy.”

Tiểu Hồng nói rất vui vẻ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Cổ liếc mắt nhìn nó

“Đinh Đinh là ai? Là nhân vật nào?”

“Là người tím tím đứng thứ nhất đó.”

Tô Cổ nhớ lại một chút

“Ngươi muốn cái tai nghe đó sao?”

Tiểu Hồng vội vàng gật đầu

“Đúng đúng.”

Tiểu Hồng đi một lát, chân ngắn nhỏ vội vàng chạy bước nhỏ theo sau Tô Cổ.

Tiểu Hồng tuy là học sinh lớp 6, nhưng ở trong lớp lại là lùn nhất. Nếu ai không biết, còn tưởng rằng nó mới học lớp 3.

Lực chú ý của đồng chí Tiểu Hồng tất cả đều đặt vào đồ ăn, làm sao quan tâm được những chuyện này, cho nên đối với vấn đề bản thân phát ɖu͙ƈ chậm không hề để ý tới.

Chân ngắn nhỏ chạy theo sau bước chân Tô Cổ.

Tô Cổ nhìn thoáng qua, dừng chân lại, khom lưng bế củ cải nhỏ này lên.

Vừa đi vừa trả lời Tiểu Hồng

“Được, mua.”

“Vậy, hình kem ly cũng rất đẹp.”

“Ngươi có mấy cái lỗ tai vậy?”

“Hai cái.”

“Muốn mua nhiều thế để làm gì?”

“Nhưng mà, ta chính là….”

“Mua cái củ cải tím kia đeo là được rồi.”

Tiểu Hồng rối rắm mất một lúc, sau đó vẫn đáp ứng Tô Cổ.

“Được rồi.”

Tuy rằng Tô Cổ chỉ mua cho nó một cái, nhưng nó vẫn rất vui vẻ.

Hoàn toàn quên mất lúc đầu nó nói không muốn bịt tai.

……..

Ở một nơi khác.

Tô Yên vừa về đến nhà liền thấy Quân Vực đang ngồi trong phòng khách.

Quân Vực héo héo như bị người ta vứt bỏ.

Tô Yên nhìn thời gian, 1h30 phút chiều.

Hỏi

“Anh không ăn cơm sao?”

Quân Vực đáp

“Ăn rồi.”

“Thật sao?”

Vậy vì sao lại không ngừng gửi tin nhắn cho cô?

Quân Vực tỏ ra vô cùng bất an

“Anh cho rằng Tiểu Quai lại muốn vứt bỏ anh.”

Hình như qua một hồi lăn giường vào sáng sớm nay, Tô Yên đã đạt được một chút tín nhiệm của Quân Vực.

Hắn đã bắt đầu tin tưởng cô không phải thuận miệng nói để lừa hắn.

Tô Yên lắc đầu

“Sẽ không.”

Sau đó, Tô Yên mở di động nhìn tin tức trợ lý gửi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.