Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời – Chương 1114: Giáo chủ bệnh kiều của ta 66



Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Được rồi, từ khi biết thân thế của Hoa Vô Khuynh, Tiểu Hoa cảm thấy hắn thật đáng thương.

Có chút đồng tình.

Đặc biệt lúc nam chủ đại nhân rời đi, hình như không tình nguyện cho lắm.

Muốn hỏi nó tại sao nghĩ vậy.

Bởi vì hai ngôi sao đều đã sáng lên.

Cũng không vì nam chủ đại nhân khôi phục mà biến mất.

Điều này chứng minh, dù là ai, trong hoàn cảnh nào, nam chủ đại nhân vẫn thích ký chủ.

Tiểu Hoa nói xong, đợi một lúc vẫn không thấy Tô Yên trả lời.

Nhịn không được lại hỏi.

“Ký chủ, chị suy nghĩ gì thế?”

“Ta đang suy nghĩ, làm cách nào mới có thể cứu toàn bộ người của thôn trang kia.”

Hiện giờ Huyền Dã đã chết, mọi thứ liên quan đến loại độc kia càng mơ hồ.

Một khi quyết tâm làm cái gì.

Nàng nhất định phải làm được.

Không thể bỏ dở.

Tiểu Hoa lên tiếng.

“Ký chủ, sau khi làm xong thì sao?”

“Đi tìm hắn.”

Ngữ khí đương nhiên.

Tiểu Hoa biết, “hắn” là nói Hoa Vô Khuynh đại nhân.

Chớp mắt, Tiểu Hoa có thể yên lòng.

Còn may, ký chủ không ghét bỏ Hoa Vô Khuynh đại nhân.

Bởi vì đã xảy ra chuyện chưởng môn Huyền Băng tông qua đời.

Đồng thời, Hoa Vô Khuynh trở lại giang hồ.

Tin tức vừa lọt ra, hơn nửa số người đều bỏ đi.

Phải biết rằng, mấy năm Hoa Vô Khuynh ở đây, võ lâm minh chủ đều qua đời.

Bởi vì trở thành người Hoa Vô Khuynh khiêu chiến.

Vốn tưởng rằng Hoa Vô Khuynh sớm đã chết.

Thật vất vả mới nung nấu ý định đoạt lấy vị trí minh chủ võ lâm.

Ai mà ngờ, ngay lúc này, Hoa Vô Khuynh đột ngột xuất hiện.

Ngay lập tức, ai nấy đều tránh xa vị trí này.

Sợ bản thân chọc phải phiền toái.

Kết quả là chuyện lựa chọn võ lâm minh chủ, lấy lí do chưởng môn phái Huyền Băng qua đời mà tạm hoãn.

Ba ngày sau, Phong Chỉ trở lại khách điếm, đi vào phòng Tô Yên.

“Làm sao bây giờ? Mãi vẫn không tìm được thuốc giải?”

Từ khi biết Huyền Dã là hung thủ đứng phía sau, Phong Chỉ hận không thể đem phái Huyền Băng thiêu trụi sạch sẽ!

Tô Yên ngồi ở chỗ đó, chớp mắt thất thần.

Phong Chỉ duỗi tay quơ quơ trước mặt Tô Yên.

“Tô Yên?”

“Ân?”

Tô Yên phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Chỉ.

“Suy nghĩ cái gì?”

“Không có gì.”

Phong Chỉ thở dài.

“Không ngờ tiểu mỹ nhân ngốc nghếch lại là Hoa Vô Khuynh.”

Tô Yên nghe xong, không nói gì.

Phong Chỉ lại nói.

“Nếu sớm biết hắn chính là Hoa Vô Khuynh, ta chắc chắn nhân lúc hắn còn ngốc mà nịnh nọt hắn.”

Có Hoa Vô Khuynh che chở, còn không phải được sống tiêu sái?

So với việc được lão cha giám sát bảo vệ còn sung sướng hơn.

Phong Chỉ ở đằng kia lẩm bẩm.

Tô Yên đột nhiên lên tiếng.

“Ta muốn đi tìm hắn.”

Phong Chỉ trừng mắt nhìn Tô Yên, đầu lưỡi không lưu loát hỏi lại.

“Cô, cô nói cái gì??!”

Tô Yên.

“Ta muốn đi tìm hắn.”

Vốn dĩ định chờ tìm xong thuốc giải cho thôn dân, nàng mới đi tìm hắn.

Nhưng càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Phong Chỉ đứng dậy, xoay vài vòng tại chỗ, sau đó nhìn Tô Yên.

“Cô sẽ không thật sự thích hắn chứ?”

Tô Yên gật đầu.

“Ân”

Phong Chỉ,

“Hắn chính là Hoa Vô Khuynh!!”

“Ta biết”

“Lỡ như hắn không còn thích cô, tùy tay giết cô thì làm sao bây giờ?”

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

“Trước khi hắn giết ta, ta sẽ tránh hắn thật xa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.