Hóa Bướm

Hóa Bướm – Chương 75: Nhóc lừa gạt: Chỉ hôn một cái, tới kịp



Việc phóng thành công “Phùng Thước số 1” lên quỹ đạo đã phá vỡ không chỉ một kỷ lục được ghi nhận trong ngành hàng không thương mại trong nước về lĩnh vực đổi mới sáng tạo, gây ra một làn sóng lớn trong ngành.

Những chuyện này đều nằm trong dự tính.

Mà khiến tất cả mọi người tại công ty Khoa học Kỹ thuật Helena cảm thấy bất ngờ là sau khi Phùng Thước số 1 phóng lên thành công, công ty Khoa học Kỹ thuật Helena trở nên nổi tiếng nhưng người được săn đón nhất lại là người sáng lập kiêm CEO của bọn họ, Du Liệt.

Hơn nữa không chỉ giới hạn ở lĩnh vực hàng không vũ trụ thương mại, thậm chí là lĩnh vực khoa học kỹ thuật, lướt toàn cõi mạng đâu cũng thấy người nào đó.

Những từ khóa mới như “CEO đẹp trai nhất”, “Người sáng lập tập đoàn kỳ lân trẻ tuổi nhất”, “Giám đốc điều hành đẹp trai” ùn ùn xuất hiện.

Chỉ cần nhấp vào, thể nào cũng sẽ dẫn đến cùng một video…

Bản ghi hình buổi phát sóng trực tiếp một tuần trước khi phóng “Phùng Thước số 1”.

Với tư cách là người phát ngôn, toàn bộ quá trình Du Liệt đều đối mặt với ống kính một cách chuyên nghiệp, ung dung bình tĩnh, bất kể là màn phát biểu họp báo phía trước hay là phần hỏi đáp trực tiếp phía sau, còn mang theo một cảm giác áp bức không thể giải thích được, thành công dựa vào khí chất của bản thân cách màn hình chinh phục hàng loạt cư dân mạng.

Đặc biệt là mấy bức ảnh được ca ngợi là góc máy thần thánh, trong đó nổi nhất là tấm ảnh khi Quách Tề Đào đang nói, Du Liệt nghiêng người sang rũ mắt nói chuyện với Nghê Hòa Dụ bên cạnh. Không biết vì lý do gì, anh đang rũ mắt nhìn xuống thì lại khẽ ngước đuôi mắt lên, tình cờ liếc nhìn vào một ống kính nào đó…

Vẻ ngoài mệt mỏi lại gợi cảm đó, trong đôi mắt đen láy dường như còn thấp thoáng ý cười nhàn nhạt khiến đông đảo cư dân mạng lập tức thác loạn trước màn hình điện thoại di động.

Chưa đầy mấy ngày, ngay cả tài khoản chính thức của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena cũng bị cư dân mạng liếm màn hình liếm đến phát điên hàng ngày ùa vào bình luận:

[Hôm nay anh chồng đẹp trai không thể với tới của tui có đi làm không vậy?]

[Cần lắm ai đó đăng ảnh ngày thường đi làm của tổng giám đốc Du a a a a a!]

[Lần đầu tiên một đứa mê giai đẹp như tui cảm nhận được sức quyến rũ đến từ chênh lệch chỉ số thông minh và logic, chừng nào thì tui mới được cảm nhận lại cảm giác ấy một lần nữa đây?]

[Buổi họp báo tin tức số hai của Phùng Thước có nằm trong chương trình hội nghị không vậy, mau làm nhanh lên đi mà!]

[Tôi chỉ muốn biết hồ điệp mà anh ấy nói đến là ai! Hàng cực phẩm như này, rốt cuộc là ai lén lăn giường không nói cho chị em biết vậy!]

[…]

“Khụ khụ, hồ điệp nhỏ cậu nghe này, còn cả bình luận này nữa… “Kể từ khi xem video của người phát ngôn của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, con gái tôi học tập chăm chỉ hơn hẳn, nói rằng sau này sẽ nộp đơn vào ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ. Nếu như là kiểu thần tượng mang năng lượng tích cực của thời đại mới như vậy, bậc làm cha mẹ chúng ta cũng không sợ con em mình theo đuổi ngôi sao nữa!””

Kiều Xuân Thụ cất giọng hào hứng truyền cảm đọc to những bình luận hàng ngày trên tài khoản chính thức của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, nhìn vẻ mặt chỉ muốn lấy tay che mắt lại của Hạ Diên Điệp, cô ấy vui vẻ đến đập bàn.

“Hahaha cậu xem, lúc đó tớ đã nói gì nhỉ? Tớ đã nói một khi buổi phát sóng trực tiếp này được phát sóng, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều người gọi chồng cậu là chồng… ưm ưm ưm?”

Kiều Xuân Thụ nói được nửa chừng, cuối cùng bị Hạ Diên Điệp không nhịn được nữa “bịt miệng”.

Cuối cùng sau khi nhận được ánh mắt đáng thương không ngừng cầu xin tha thứ của Kiều Xuân Thụ, Hạ Diên Điệp mới buông tay ra: “Cậu còn đọc nữa là tớ sẽ ghi âm lại, gửi cho tổng giám đốc Du yêu quý của cậu đấy.”

“Ha ha, tổng giám đốc Du một ngày bận trăm công nghìn việc, sao có thể để ý tới một nhân vật nhỏ bé như tớ chứ?”

Kiều Xuân Thụ chống cằm, cười trên sự đau khổ của người khác nhìn cô: “Sao nào? Cảm giác đột nhiên có thêm hàng nghìn tình địch chỉ sau một đêm là thế nào?”

Hạ Diên Điệp dùng muỗng nhỏ khuấy cà phê trong cốc, sau khi xác nhận xung quanh không có “báo động” gì, cô mới rầu rĩ nhìn lại, liên tiếp phủ nhận: “Cái gì mà hàng nghìn tình địch, chuyện không có thật, cậu đừng nói linh tinh.”

“Vậy cậu cả nhà cậu nổi lên chỉ sau một đêm, tâm trạng thấy thế nào?”

“…”

Nhắc tới chuyện này, Hạ Diên Điệp hơi ngước mắt lên, trong đôi mắt hạnh hiếm khi hiện lên ý cười.

“Chờ lát nữa anh ấy đến đây, cậu đừng nhắc đến chuyện đó.”

“A? Tại sao?” Kiều Xuân Thụ khó hiểu: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Trên mạng ai cũng khen ngợi cậu ta mà?”

“Có lẽ là danh dự và tôn nghiêm của một học giả đang quấy phá?”

Hạ Diên Điệp mỉm cười nâng cằm lên: “Anh ấy cho rằng sau khi buổi họp báo của Phùng Thước số 1 diễn ra, đặc biệt là với tin tức tầm cỡ quốc tế như Phùng Thước số 1 đi vào quỹ đạo thành công, cư dân mạng lại tập trung vào vẻ ngoài của anh ấy, đây là một loại khinh thường đối với toàn bộ hệ thống công trình nghiên cứu kỹ thuật hàng không vũ trụ của công ty bọn họ.”

“… Phụt.”

Kiều Xuân Thụ cố gắng nhịn nhưng không nhịn được.

Cuối cùng cô ấy cười xong rồi mới giơ ngón cái lên: “Không hổ là một nhân tài chỉ số thông minh cao, cảnh giới này, lối suy nghĩ này đúng là không giống những người bình thường chúng ta.”

“Gần đây có không ít cuộc phỏng vấn đều chỉ đích danh anh ấy, cũng chỉ vì chuyện này mà phàm là buổi nào có yêu cầu lộ mặt đều bị anh ấy từ chối.” Hạ Diên Điệp ngậm cười nói: “Chỉ là khổ cho phó tổng giám đốc Quách và phó tổng giám đốc Nghê, nghe nói bọn họ chơi vật tay với nhau để quyết định ai sẽ đi tham gia buổi phỏng vấn tiếp theo.”

“Ha ha, cơ hội nổi tiếng tốt như vậy mà thực sự không cần sao? Có bao nhiêu ngôi sao và người nổi tiếng trên mạng có muốn cũng không được kìa.”

“Ừm… nói “không muốn” thực ra cũng không đúng.”

“Hả?”

“Gần đây anh ấy đã chi rất nhiều tiền, tất cả đều dùng để dập mấy bài báo đưa tin về cá nhân anh ấy.” Hạ Diên Điệp mỉm cười: “Nhưng phương tiện truyền thông cá nhân quá phát triển, không thể đè ép được dư luận.”

“Shhh…” Kiều Xuân Thụ ngả người về phía sau: “Tớ thật sự rất kính phục cậu cả Du nhà các cậu đấy.”

“Hả?”

“Thì là cái kiểu…”

Kiều Xuân Thụ vắt óc: “Người đời theo đuổi, ta lại chẳng bận tâm… đúng không nhỉ?”

Hạ Diên Điệp nhớ tới bộ dạng chán nản căm tức của Du Liệt, không khỏi bật cười: “Chắc là vậy nhỉ.”

“…”

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Hạ Diên Điệp đột nhiên nâng cằm lên, nhìn về phía cửa quán cà phê.

Cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê mới nhịn được cười: “Người tới rồi kìa.”

“?”

Kiều Xuân Thụ quay đầu, dừng lại:

“…”

“???”

Mấy giây sau, Kiều Xuân Thụ trố mắt nghẹn họng quay đầu lại, huơ tay múa chân ra hiệu phía sau: “Ai tới cơ? Cậu cả Du? Là cậu ta á?”

Hạ Diên Điệp mỉm cười gật đầu.

Chẳng trách Kiều Xuân Thụ chấn động.

Người bước vào cửa mặc một chiếc áo khoác dài sẫm màu, đôi chân dài khiến anh nhìn cao lớn sạch sẽ như gỗ tuyết tùng, tóc mái rủ xuống che hết trán, trên chiếc mũi cao còn đeo một cặp kính râm, đường cong chỗ xương quai hàm sắc bén rõ ràng, cách xa nửa tiệm cà phê vẫn lộ ra cảm giác lạnh lùng, không cho người lạ tới gần.

“Nếu cậu không nói cho tớ biết, tớ sẽ tin đó là một chàng sinh viên đấy.” Kiều Xuân Thụ khó tin quay đầu lại, hạ giọng thật nhỏ: “Không phải chứ, anh nhà cậu uống nhầm thuốc à? Hồi học cấp ba cũng không thấy cậu ta ăn mặc bảnh bao như vậy.”

“Từ tuần trước, bọn tớ đi ăn cơm ở nhà hàng nào đó, bị chặn suýt nữa thì không đi được… Phải nhờ trợ lý của anh ấy cứu giá mới thoát thân nổi.”

Hạ Diên Điệp đưa tay ra trước mắt làm động tác đeo kính râm: “Anh ấy đến nơi công cộng luôn mặc như vậy.”

Kiều Xuân Thụ suýt nữa cười đến sốc hông.

Hai người đang thủ thỉ như đám sóc nhỏ mở hội, Du Liệt cũng đã nhìn thấy bọn họ, giơ tay từ chối người phục vụ ánh mắt sáng bừng đang muốn tiến lên, đi thẳng về phía Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp đang cười cong mắt, nhìn thấy Du Liệt tới gần, anh dừng lại bên cạnh cô, dường như có hơi do dự.

Hồ ly ở phương diện nào đó da mặt rất mỏng.

Từ chối hành động thân mật ở nơi công cộng chính là một trong số đó, đặc biệt là còn có bạn cô ở đây.

Vì vậy Du Liệt chỉ có thể tiếc nuối giơ tay lên, khẽ nhéo vành tai trắng nõn của cô: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui thế.”

Hai má Hạ Diên Điệp nóng bừng lên trước cử chỉ tán tỉnh nho nhỏ của anh, cô giả vờ như không để ý đến: “Không có gì, chỉ là xem một vài tin tức, ừm, giải trí trên mạng thôi.”

“Vậy thì đi thôi. Hành lý của chúng em anh đã đưa lên xe cho em rồi. Đừng để lỡ chuyến bay.”

“Ừm.”

Sắp đến Tết, Hạ Diên Điệp được mẹ của Lê Hân mời đến chơi, theo như thông lệ các năm trước, cô cũng sẽ tới nhà thăm hỏi, vì vậy cô và Kiều Xuân Thụ đã hẹn đặt vé máy bay cùng nhau bay về thành phố Khôn.

Hạ Diên Điệp biết sau khi Phùng Thước số 1 được đưa vào quỹ đạo thành công, lượng khách hàng tiềm năng của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena sẽ mở rộng, tần suất các cuộc hội đàm kinh doanh tăng mạnh, vốn dĩ cô đã thấy Du Liệt quá bận rộn, không muốn làm phiền anh nhưng Du Liệt cứ khăng khăng muốn đích thân tiễn họ đến sân bay.

Thế nên mới có cuộc gặp mặt ở tiệm cà phê hôm nay.

Sau khi hai người đứng dậy, Du Liệt rất tự nhiên xách theo chiếc vali đang để cạnh bàn.

Kiều Xuân Thụ vội vàng đưa tay ra: “Của tôi, đây là của tôi.”

“Tôi biết.” Giọng nói của Du Liệt rất bình tĩnh, ống tay áo của chiếc áo khoác dài khẽ nâng lên, có lẽ là đang làm động tác mời: “Cái này để tôi xách cho, cô và hồ điệp đi cùng nhau đi.”

“…”

Kiều Xuân Thụ cố gắng nuốt lại câu “Chuyện này không được” xuống.

Cô ấy bước từng bước nhỏ đuổi theo Hạ Diên Điệp, ôm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Vì sao được cậu cả nhà cậu phục vụ xách vali giúp mà tớ lại có cảm giác hoảng sợ giống như hoàng đế ban trà cho thái giám vậy nhỉ.”

Hạ Diên Điệp không khỏi bật cười: “Có lẽ là bởi vì cậu xác định địa vị của bản thân quá lợi hại.”

Cho đến khi bước ra khỏi quán cà phê, Kiều Xuân Thụ vẫn thỉnh thoảng quay lại, liếc nhìn phía sau: “Thật đấy, ôi mẹ ơi, không thể trách tớ hèn nhát được, là vì khí thế của vị kia nhà cậu quá mạnh mẽ… Hồi cấp ba tớ cũng chưa từng thấy cậu ta bình dĩ gần gũi như vậy. Hơn nữa cái giá để một tổng giám đốc tập đoàn được định giá mười tỷ xách hành lý giúp là bao nhiêu, có bán tớ đi cũng không chắc đã trả nổi!” 

Hạ Diên Điệp suy nghĩ một lát: “Cậu hiểu nhầm anh ấy rồi, Du Liệt vẫn luôn như vậy, chỉ là bề ngoài nhìn anh ấy khá lạnh lùng nhưng trong lòng lại là một người rất dịu dàng và tinh tế.”

Kiều Xuân Thụ: “…”

Kiều Xuân Thụ: “…”

Kiều Xuân Thụ: “Cậu cứ ở trong cái thế giới gắn bộ lọc dày tám trăm mét dành riêng cho người yêu đó đi, bát cơm chó này tớ kính trước một bát, hai người kết hôn tớ sẽ mừng phong bì 9999 tệ, được chưa?”

Hạ Diên Điệp mỉm cười, tính cách của cô cũng đã định trước là cô rất khó có thể nói rõ với người khác rằng Du Liệt là người như thế nào, cho nên cô cũng không nói gì nữa.

Chiếc xe Du Liệt lái tới hôm nay đang đậu bên đường, là một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen tuyền rất hoang dã, toàn bộ thân xe được phủ lớp vỏ sợi carbon, ánh sáng chiếu qua sẽ chuyển động nhẹ nhàng như nước chảy, toàn bộ chiếc xe màu đen khiến những đường cong trên xe tràn đầy cảm giác khí thế áp bách, giống như một con thú dữ hung mãnh đang ẩn nấp trong một khu rừng trong thành phố.

Còn là con lớn nhất.

Lúc Hạ Diên Điệp bước tới có hơi ngẩn ra, cô không nhớ Du Liệt có một chiếc xe như vậy.

Nhưng người phía sau giơ tay lên, bấm điều khiển từ xa, hai cánh cửa phía trước tự động mở lên.

“Trời ạ, Rolls-Royce Cullinan?” Kiều Xuân Thụ không nhịn được, quay sang nhỏ giọng nói: “Phong cách cậu cả nhà cậu thay đổi nhiều tới mức nào vậy?”

“…”

Du Liệt nhớ ra điều gì, lập tức dừng lại giải thích với Hạ Diên Điệp: “Đây là xe của Canh Dã.”

“A?” Hạ Diên Điệp hơi kinh ngạc.

“Xe thương vụ trong công ty bị anh ấy đổi đi mất rồi.” Nhắc đến chuyện này Du Liệt lại cau mày, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên trào phúng: “Gia đình bạn gái anh ấy đến thành phố Bắc, anh ấy lái xe tới tiếp đón bọn họ mấy ngày, có lẽ là lần đầu tiên trong đời mặc âu phục thắt cà vạt, chậc… Có điều nhìn vẫn như một tên côn đồ. Nhưng anh ấy nhất quyết muốn giả vờ triệt để nên đến công ty, lấy chiếc xe thương vụ nhìn sang trọng nhất đi rồi.”

Hạ Diên Điệp nghe vậy sửng sốt: “Bọn họ là đang gặp phụ huynh hay là đang đi tiếp đón lãnh đạo thế?”

“Ai bảo anh ấy tự làm bậy, chỉ để lại một ấn tượng cho người nhà cô gái kia…”

Du Liệt đặt vali của Kiều Xuân Thụ lên rồi đóng cửa xe lại.

Anh khẽ cười khẩy, đôi môi mỏng thốt ra bốn chữ: “Kẻ xấu trời sinh.”

Hạ Diên Điệp: “.”

Ấn tượng như vậy quả thực rất khó cứu.

Có điều chiếc xe cũng giống như con người, chiếc Cullinan này thoạt nhìn hoang dã, hung dữ khó trêu vào, quả thực rất giống ấn tượng của cô về phong cách của ông anh họ kia của Du Liệt.

Nội thất trong xe ngược lại rất thoải mái, mang vẻ nhẹ nhàng khác hẳn với vẻ ngoài hoang dã.

Hạ Diên Điệp ngồi ghế phụ lái, nhìn con số trên biển báo đường cao tốc dẫn đến sân bay ngày càng nhỏ, trong lòng vẫn sinh ra một cảm giác quyến luyến bịn rịn và buồn rầu lạ lẫm.

Cô lặng lẽ quay đầu sang liếc nhìn Du Liệt ngồi trên ghế lái.

Người nọ đang tập trung lái xe, góc nghiêng gương mặt vẫn lạnh lùng như thường.

Đặc biệt là đôi lông mày sắc bén, sống mũi cao thẳng của anh, gần đây trong phần bình luận trên tài khoản chính thức của Helena, có không ít người nói muốn được trượt trên sống mũi của tổng giám đốc Du.

Khóe mắt hồ ly hơi nheo lại, đuôi mắt hơi nhếch lên đầy cảm xúc.

Cô đang định quay người lại nhưng hình như đuôi mắt người kia có hệ thống định vị của hồ ly, tay phải vừa đặt xuống đã nhẹ nhàng phủ lên tay trái của cô, đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay cô.

Không thể biết đó là tán tỉnh hay tình ý.

Hạ Diên Điệp chỉ biết mặt mình hơi nóng lên.

Đúng lúc này, Kiều Xuân Thụ đang cúi đầu lướt điện thoại di động đột nhiên hỏi một câu: “Ê hồ điệp nhỏ, năm nay cậu có định ở lại thành phố Khôn đón Tết không?”

Hồ ly có tật giật mình, giây phút nghe thấy lời này lập tức vèo một cái rụt tay lại.

“…”

Cậu cả giơ bàn tay trống không lên khẽ niết ngón tay, lưỡi lướt qua đầu răng nhọn, khẽ hừ một tiếng, ngón tay thon dài đặt lên trên vô lăng, đôi mắt đen láy hơi nhướng lên.

Kiều Xuân Thụ không nhận ra mình vừa mới đi ngang qua “mũi dao tử thần”.

Không nghe thấy tiếng trả lời, cô ấy bối rối: “Hồ điệp nhỏ?”

“… Ừm, tớ đang nghĩ.” Hạ Diên Điệp khẽ thở ra để bình tĩnh lại: “Tớ vẫn muốn về quê một chuyến.”

“Hả? Cậu về thờ cúng tổ tiên à? Tớ tưởng cậu và cậu cả…”

Cách xưng hô cậu cả này, hiển nhiên Kiều Xuân Thụ không có gan nói tới trước mặt chính chủ Du Liệt.

Cô ấy ho khan: “Ừm, hai người không đón năm mới cùng nhau à?”

Hạ Diên Điệp liếc mắt: “Anh ấy phải về nhà ông ngoại.”

Kiều Xuân Thụ: “Ồ…”

Hầu kết của Du Liệt khẽ lăn, mấy giây sau mới thấp giọng, liếc nhìn hồ ly nhỏ ngồi ở ghế lái phụ: “Không trở về cũng được.”

“Hả?”

Hạ Viễn Điệp quay đầu sang, ngơ ngác nhớ lại: “Nhưng em nhớ lúc trước anh từng nói ông Canh luôn rất truyền thống trong vấn đề này, nếu không có lý do công việc chính đáng thì các anh đều phải về nhà ăn Tết mà?”

“Đúng vậy.” Bàn tay với những ngón tay thon dài trắng lạnh của Du Liệt bình tĩnh xoay vô lăng: “Đã đến lúc để ông cụ từ bỏ những quan niệm cũ kỹ, nghênh đón thời đại mới rồi.”

Hạ Diên Điệp: “…”

“?”

Bên ngoài khu kiểm tra an ninh sân bay, cảnh đôi tình nhân nhỏ chia tay nhau được coi là tiết mục kinh điển thường gặp.

Chỉ là cậu cả Du khí phách hơn một chút, Hạ Diên Điệp cũng không biết anh có lối đi tư nhân VIP gì không mà vẫn luôn kéo vali cho cô, đến tận khu vực nghỉ ngơi ở cổng an ninh.

… Kiều Xuân Thụ rất thức thời, sau khi qua kiểm tra an ninh, cô ấy tự kiếm cớ đi đến quán cà phê trước.

Vé máy bay là Hạ Diên Điệp tự mua, là vé máy bay hạng phổ thông bình thường, không có đãi ngộ phòng chờ VIP.

Chỗ ngồi ở khu vực nghỉ ngơi ở cổng an ninh vừa cứng vừa hẹp.

Du Liệt ngược lại thuận theo hoàn cảnh, gấp chiếc áo khoác được đặt may thủ công của mình lại, dắt hồ ly nhỏ ngồi xuống. Có điều trước sau anh vẫn luôn như vậy, năm đó ở Los Angeles, cậu cả có lẽ đã dùng nửa năm để trải qua tất cả đau khổ mà mười chín năm trước đó chưa từng trải qua một lượt, cũng không có một câu oán thán nào.

Đáng tiếc, anh không phàn nàn nhưng có người có.

Không đợi cô bé được nghỉ lễ về nhà ở bên cạnh giơ điện thoại lên chụp lén lần thứ ba, Du Liệt đang cầm móng hồ ly không buông tay thì điện thoại di động bên trong áo choàng đã vang lên trước.

Du Liệt khẽ cau mày, giơ tay cầm điện thoại lên, rũ mắt nhìn lướt qua.

Tên của Quách Tề Đào hiện lên trên màn hình.

Hạ Diên Điệp liếc thấy, thuận tiện nhìn thấy ngón tay xinh đẹp nhưng đầy tội ác của Du Liệt lướt về nút cúp máy…

“Đừng cúp máy.”

Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ, nghiêm túc ngước mắt lên: “Nghe điện thoại đi.”

Du Liệt khẽ nhíu mày, hiển nhiên anh đã đoán được đại khái cuộc điện thoại này được gọi đến với mục đích gì, không tình nguyện lắm hạ thấp giọng: “Chờ em lên máy bay rồi anh sẽ nghe.”

“Không được.”

“…”

Vì vậy, cậu cả Du cực kỳ bực bội trả lời điện thoại: “Có chuyện gì thế? Tôi đang bận.”

Nhưng người bên đầu bên kia còn bực bội hơn anh…

“Còn, có, chuyện, gì, nữa? Sắp hết năm đến nơi rồi! Tôi và lão Nghê sắp bị chặt thành tám mảnh mà dùng rồi! Cậu đường đường là tổng giám đốc điều hành, cậu nỡ lòng nào quăng hai lão già cộng lại trăm tuổi bọn tôi ở lại, một mình hưởng thụ thế giới ngọt ngào như thế chứ!”

Ở phía sau còn loáng thoáng nghe thấy giọng lão Nghê cười nói chen vào: “Anh tự nói mình là lão già năm mươi thì được, đừng kéo tôi vào.”

Du Liệt day ấn đường: “Mới giữa chiều, cuối tuần này tôi đi thay cho hai người.”

“A.”

Quách Tề Đào cười nhạt: “Vô ích thôi, tôi nói cho cậu biết, tòa nhà bên cạnh, chủ tịch Nhiễm mới trở về từ nước T, muốn bàn bạc lâu dài về việc hợp tác phóng vệ tinh quỹ đạo thấp. Cậu tự cân nhắc, người ta là bậc tiền bối lão làng mấy chục năm trong giới kinh doanh, đích thân đến công ty bàn bạc mà chỉ có tôi với lão Nghê ra tiếp, chuyện này thích hợp không?”

Du Liệt cau mày, rũ mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay.

Không đợi anh kịp nói gì, hơi thở nóng rực đã đến sát bên tai, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên bên tay anh: “Phó tổng giám đốc Quách, anh yên tâm, trong vòng một tiếng anh ấy sẽ trở về công ty.”

“…”

Du Liệt bị “đâm sau lưng” buồn bực nhìn sang một bên.

Quách Tề Đào vô cùng cảm động: “Được, nhờ cả vào cô đó cô Hạ! Sang năm trở lại, tôi sẽ mời cô ăn cơm! Bao nguyên cả năm!”

“… Đến lượt anh chắc? Nằm mơ đi.” Du Liệt nhẹ giọng cười lạnh, cúp điện thoại.

Kết quả anh còn chưa kịp quay người lại “hỏi tội” đã bị hồ ly nhỏ kéo áo định kéo anh lên: “Mau dậy nào, Du Liệt, anh phải đi rồi.”

Du Liệt hơi nheo mắt lại, lúc anh không muốn nghe hồ ly nói, chút sức lực kia của hồ ly chẳng nhằm nhò gì.

Vì thế cũng không thấy Du Liệt có động tĩnh gì, Hạ Diên Điệp chỉ cảm thấy phản lực trên tay đột nhiên tăng lên, thân hình cô thoáng cái đã ngồi trên đùi Du Liệt rồi.

Bốn mắt nhìn nhau qua cặp kính râm màu nâu nhạt kia, Hạ Diên Điệp gần như có thể cảm nhận được hơi thở dưới sống mũi thon dài của anh đang đan xen với hơi thở của cô.

“… A.”

Cô bé lén chụp ảnh phía sau kêu lên.

“…!”

Hạ Diên Điệp sửng sốt hai giây mới định thần lại, dưới nụ cười trêu chọc của Du Liệt, cô bối rối luống cuống tay chân bò từ trên người anh sang chiếc ghế bên cạnh, không còn mặt mũi đâu nhìn xem ánh mắt của người khác như thế nào.

Lúc này Du Liệt mới đứng dậy, dắt hồ ly nhỏ đang xấu hổ muốn độn thổ kia dậy, anh rất tự nhiên đút tay của hồ ly vào túi áo khoác của mình.

“Từ giờ đến lúc cất cánh vẫn còn sớm,” Du Liệt một tay cầm vali làm “con tin”, một tay cầm tay hồ ly nhỏ, cất giọng lười biếng nói: “Tiễn anh đi, bạn gái.”

“…”

Hồ ly nhỏ mặt đỏ bừng, hung dữ liếc anh một cái nhưng vẫn theo sau, sau đó rơi vào cái bẫy của người nào đó.

Hạ Diên Điệp trước đây đã từng đi cùng khách hàng vào phòng chờ VIP ở sân bay nhưng đây là lần đầu tiên cô biết trong phòng chờ cho khách quý còn có phòng nghỉ ngơi VVIP tư nhân.

Lúc Du Liệt đóng cửa lại, hồ ly nhỏ đã linh cảm có chuyện không hay sắp xảy ra, xoay người muốn kéo vali của mình đi.

Đáng tiếc lúc cô xoay người lại tiện cho Du Liệt có cơ hội thừa cơ lợi dụng.

Luồn tay xuống dưới áo khoác lông của cô gái, Du Liệt một tay ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của cô, lớp ren màu hồng ở lớp ngoài cùng của chiếc váy dưới chiếc áo khoác dài áp vào đầu ngón tay anh, xúc cảm khi chạm vào những thớ vải lồi lõm không đều nhau gợi lên ý nghĩ sâu xa trong đôi mắt đen nhánh của anh, trong khoảnh khắc ập tới như dời non lấp biển.

Hạ Diên Điệp bị anh đè lên cánh cửa đóng chặt, cằm hơi ngửa lên, hô hấp đều bị câu đi.

Nụ hôn này quá dữ dội.

Trước khi mất ý thức, hồ ly cố hết sức giơ tay lên chống lên ngực Du Liệt, gian nan tạo ra khoảng cách giữa hai người: “Đã nói là một tiếng nữa đến công ty…”

“Chỉ hôn một cái thôi, tới kịp.”

Chữ cuối cùng của Du Liệt gần như là cạy răng môi của cô mở ra, cuốn lấ.y đầu lưỡi của cô mà nói.

Định nghĩa “hôn một cái” của Du Liệt hiển nhiên khác với người bình thường.

Nhất là Hạ Diên Điệp, vất vả lắm mới được anh buông ra để thở, giây tiếp theo cô đã cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt từ cằm truyền đến cổ.

“!”

Hồ ly suýt nữa xù lông, níu chặt lấy chiếc áo khoác dài của Du Liệt: “Em, em bôi kem chống nắng rồi! Có độc đó!”

Du Liệt dán lên chiếc cổ thon dài của cô, mỉm cười, mở đôi môi mỏng vừa hôn vừa cắn: “Vậy thì độc chết anh đi. Dù sao có thế nào thì anh cũng sẽ chết trên người em.”

Anh dùng sức hôn, nụ cười cũng hơi khàn: “… Nhóc lừa gạt này.”

Hạ Diên Điệp cực kỳ xấu hổ, bàn tay định chống cự đều bị anh đè chặt lên cánh cửa.

Tình cờ đúng lúc này, nhân viên phục vụ phòng VIP của sân bay với chất giọng trong trẻo lưu loát đầy tri kỷ gõ cửa phòng: “Ngài Du, ngài có cần chúng tôi giúp gì không?”

“!”

Tiếng gõ cửa kia vang lên sau lưng Hạ Diên Điệp, gần như ngay sát tai cô.

Hồ ly bỗng run lên, sau đó hóa đá trước cửa, không dám động đậy.

Đuôi mắt Du Liệt khẽ nhướng lên, cơn buồn bực vốn sinh ra do bị quấy rầy trong khoảnh khắc bỗng nhiên biến thành ý cười, như có một dòng nước mùa xuân chảy qua đôi mắt đen như hắc diệu thạch, trong trẻo lại mê hoặc.

Anh khẽ nghiêng mặt sang, hôn lên dái tai cô: “Em sợ cái gì.”

Giọng nói kia trầm thấp vô cùng quyến rũ.

“!”

Hạ Diên Điệp rùng mình, cô muốn giãy giụa nhưng lại sợ ngoài cửa nghe thấy nên chỉ có thể im lặng trốn sang một bên.

Nhưng cô vừa mới di chuyển đã bị người trước mặt áp sát lại gần hơn… lần này hoàn toàn dán sát vào nhau. Bắp chân kề sát bắp chân, mà nơi nào đó phản ứng rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn cũng sắp ủi chín hồ ly ở trước cửa.

“Ngài Du?”

Ngoài cửa lại lên tiếng một lần nữa.

Hạ Diên Điệp kinh hãi hoàn hồn, con ngươi đen nhánh hoảng sợ mở to, đôi mắt hạnh ươn ướt giống như bị anh ức hiếp mà nổi lên một lớp sương mù.

Du Liệt đối diện với mắt cô ở khoảng cách gần, vẻ mặt dừng lại một chút, sau đó Hạ Diên Điệp nghe thấy anh đột nhiên cúi đầu chửi thề một câu “Mẹ kiếp”.

Gần như cùng lúc đó, thứ áp sát vào cô nảy lên.

Du Liệt khàn giọng nói ra ngoài: “Đừng quấy rầy tôi.”

Người ngoài cửa lập tức xin lỗi rồi rời đi.

“…”

Bên trong cửa, đầu óc hồ ly vẫn còn đang trống rỗng.

Thứ đó thực sự đã nảy lên?

Cô gái vô thức cúi đầu xuống.

Không kịp nhìn đã bị Du Liệt khẽ nâng cằm lên: “Không được nhìn.”

“… Là anh đùa giỡn lưu manh trước.”

Anh hít thở chậm rãi như đang cố gắng bình tĩnh lại, trong giọng nói còn mang theo ý cười chật vật như đang tự ngược: “Nhưng nếu em nhìn rồi thì cũng chỉ có thể lên chuyến bay sau thôi.”

“?”

Hồ ly lập tức xoay người lại.

Mãi đến khi Du Liệt tựa trán vào vai cô, anh mới dần dần kìm nén được cảm xúc của mình.

… Có vẻ như khá khó khăn, thậm chí có phần đau đớn.

Trong lòng Hạ Diên Điệp trộm nghĩ, sau đó lập tức nghiêm mặt lại không để lộ cảm xúc gì.

Ai bảo anh tự mình tạo nghiệp.

Trước khi một tia cảm xúc cuối cùng bình tĩnh lại, giọng nói của Du Liệt đã đè xuống vừa trầm thấp lại lười biếng, anh tựa vào vai cô thì thầm: “Tránh xa thằng nhãi đó ra.”

Hạ Diên Điệp ngẩn người.

Phải mất vài giây cô mới nhận ra rằng “thằng nhãi” Du Liệt nói tới là đang ám chỉ Lê Hân.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao ai đó cứ nhất quyết phát điên tự hành xác mình trước khi chuyến bay của cô cất cánh.

Hạ Diên Điệp không khỏi bật cười: “Anh trẻ con thật đấy, Du Liệt.”

Du Liệt làm như không nghe thấy: “Em sẽ ở nhà cậu ta à?”

“… Dì coi em như con gái vậy, mấy năm nay đều như thế.” Hồ ly hiếm khi cảm thấy chột dạ.

Du Liệt thấp giọng cười lạnh: “Nhưng cậu ta không coi em là chị gái ruột.”

“Anh lại đi ghen tị với một đứa nhóc mười chín tuổi.” Hạ Diên Điệp thở dài.

“Mười chín tuổi thì làm sao?” Du Liệt đứng thẳng dậy, đôi mắt đen vừa lười biếng vừa nguy hiểm nhìn cô: “Năm mười chín tuổi ở Los Angeles anh cũng có thể khiến em phải cầu xin tha thứ trên ghế sô pha.”

“?”

“????”

Hạ Diên Điệp suýt nữa trở thành người đầu tiên trên thế giới ngất xỉu vì đỏ mặt nín thở.

Sớm muộn gì rồi cũng phải trả giá…

Cậu cả Du mới chỉ đắc ý được mấy giây đã bị hồ ly nhón chân hung ác cắn lên bên cổ.

“… Chậc.”

Du Liệt khẽ cau mày, giơ tay nắm gáy hồ ly nhỏ nhưng vẫn không nỡ kéo người xuống.

Hầu kết của anh chuyển động, khàn giọng nói: “Có phải em thực sự không muốn đi không?”

Điều Hạ Diên Điệp chờ đợi chính là giây phút này.

Nhân lúc Du Liệt vì dung túng cô mà không thể không cởi bỏ tính công kích, Hạ Diên Điệp đẩy người về phía sau, xách vali hành lý bên cạnh lên, xoay người mở cửa ra.

Động tác làm liền một mạch.

Du Liệt còn chưa kịp nói thêm lời nào đã thấy hồ ly nhỏ không có lương tâm khoát tay, chạy lẹ: “Năm sau gặp lại.”

“…”

Du Liệt dừng lại, cuối cùng vẫn không đuổi theo ra ngoài.

“Năm sau gặp lại.” Cậu cả Du đút tay vào túi áo khoác vào, thấp giọng cười lạnh, nhấc chân bước ra khỏi cửa: “… Nằm mơ đi, hồ ly nhỏ.”

Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Du Liệt khẽ thở dài, chỉ có thể chuẩn bị quay về công ty.

Sau đó cậu cả Du bình tĩnh mang theo dấu răng hồ ly mới ra lò ở một bên cổ, bình tĩnh ung dung bước đến quầy phục vụ phòng VIP.

Nhân viên lễ tân ngước lên, nở nụ cười rạng rỡ: “Ngài Du, xin hỏi tôi có thể… giúp gì cho ngài?”

Cô gái xinh đẹp ngơ ngác nhìn một bên cổ Du Liệt hồi lâu.

Du Liệt nhướng mi, thờ ơ dừng lại hai giây rồi cong ngón tay xoa lên dấu răng hồ ly để lại trên cổ.

… Cắn cũng mạnh ghê.

Du Liệt lẩm bẩm, cũng không để ý, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Tra giúp tôi một chuyến bay, giúp tôi nâng cấp hạng ghế cho hai vé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.