Hóa Bướm

Hóa Bướm – Chương 72: Nhớ lại chuyện năm xưa: Em chỉ có thể cầu xin anh



Hạ Diên Điệp ngủ đến giữa trưa hôm sau mới rời giường, vẻ mặt cô nghiêm túc gối đầu lên cánh tay, nằm sấp trên giường, rơi vào trầm tư…

Cô đang suy nghĩ liệu có phải mình lại rơi vào bẫy của tiên hạc Du không. 

Nếu không thì đã nói là sẽ trừng phạt Du Liệt, tại sao đến cuối cùng người bị giày vò và mệt mỏi lại là bản thân cô?

Hơn nữa còn mệt mỏi hơn cả khi trước rất nhiều. 

Nghĩ đến người nào đó bị đè bên dưới nên không thể nắm quyền chủ động trong tay, vậy mà còn cố tình kề sát vào sống lưng mảnh khảnh của cô, nói yêu cầu quá đáng ở bên tai cô, gò má của hồ ly nhỏ đang vùi mình trong chăn từ từ đỏ lên. Lúc trong lòng cô đang nghiến răng nghiến lợi muốn cắn người nào đó, cậu cả Du thong thả bước từ bên ngoài phòng ngủ vào. 

Du Liệt đặt nước ép trái cây tươi trước bữa sáng lên tủ đầu giường. 

Du Liệt nghiêng người ngồi bên mép giường, chống tay lên giường rồi khom người xuống hôn lên cái trán lộ ra bên ngoài của hồ ly nhỏ: “Rõ ràng là em đã tỉnh rồi, sao còn không thức dậy đi?”

Hồ ly nhỏ uể oải nâng mí mắt lên lườm anh một cái, sau đó lại cụp mắt xuống: “Em mệt mỏi, chân mềm nhũn, không muốn nhúc nhích.”

Giống như vừa mới làm ba ngàn động tác squat trong kỳ huấn luyện quân sự ngoài trời vậy. 

Du Liệt bật cười, anh đứng dậy, chỉnh lại vị trí rồi ngồi xuống cạnh chân cô, xuyên qua lớp chăn mỏng nhẹ nhàng xoa bóp cho Hạ Diên Điệp. 

Hồ ly nhỏ được xoa bóp đến vô cùng thoải mái, thỏa mãn rầm rì. 

Du Liệt không nhịn được nhỏ giọng trêu chọc cô: “Đêm qua chỉ có thể tính là làm một lần. Rõ ràng em là hồ ly hoang mà sao thể lực lại càng ngày càng kém vậy?” 

“?”

Hồ ly nhỏ giống như bị chọc vào bãi mìn, nghiêng người qua một bên rồi quay đầu lại, hung dữ trợn mắt trừng Du Liệt: “Mặc dù chỉ là một lần nhưng anh cũng không làm gì, chỉ có một mình em phải mệt mỏi, còn mệt mỏi hơn cả mười lần trước đó!” 

“À.” Du Liệt vừa xoa bóp eo cho cô, vừa lười biếng ngước mắt: “Vậy tối qua ai là người đã túm cổ áo anh nói là không cho anh nhúc nhích, bởi vì đây là trừng phạt nên cho dù có như thế nào thì anh vẫn phải nhịn, chỉ có thể bị em điều khiển?”

“…”

Hồ ly nghẹn lời.

Ngón tay Du Liệt dùng sức, xoa đến mức eo của hồ ly cũng mềm nhũn, tất cả khí thế trên người cô lập tức yếu đi. 

Anh nở một nụ cười nhạt, giọng điệu vừa thờ ơ vừa nguy hiểm: “Em có biết tối qua anh đã phải nhẫn nhịn khó khăn đến bao nhiêu không, hả, hồ ly?”

Mấy giây sau, Hạ Diên Điệp chột dạ, từ từ quay đầu hồ ly lại một chút. 

Đúng là cô đã nói vậy. 

Bây giờ nghĩ lại, Hạ Diên Điệp cảm thấy chắc chắn là bản thân mình đã bị thứ kỳ lạ gì đó ám, hoặc là bị Du Liệt lây bệnh, nên lúc đó cô mới ngồi trên eo anh, nhìn anh từ trên cao xuống. Mỗi một lần Du Liệt cau mày cô đều cảm thấy rất gợi cảm, trái cổ không nhịn được nhấp nhô ở cổ họng cũng rất quyến rũ, đôi mắt đen như màn đêm, lại tràn đầy sương mù ẩm ướt, đôi mắt ngước nhìn cô vừa thèm khát vừa chịu đựng của anh cũng rất hấp dẫn. 

Đặc biệt là thấy anh bị trói lại như một dã thú vô cùng hung ác bị xích lại, bị dây xích mạnh mẽ kéo lại trong gang tấc trước khi cắn người đầy nguy hiểm, dường như ngay cả một chút hiếu chiến đã bị chôn giấu trong đáy lòng cô từ lâu cũng bị khơi dậy.

Cô không nhịn được muốn xem từng cảm xúc và dụ.c vọng của anh khi bị từng động tác của cô tác động và điều khiển. 

“…”

Sau khi kết thúc quá trình tự kiểm điểm lại bản thân mình, Hạ Diên Điệp vùi mình thật sâu vào trong chăn. 

Không thể nào như vậy được. 

Đây không phải là cô. 

Cô không thể nào biế.n thái giống như Du Liệt được! 

Thấy dáng vẻ vô cùng xấu hổ đến mức sắp tự bốc cháy của hồ ly nhỏ trên giường, Du Liệt không nhịn được cười: “Lần sau sẽ là em không được động đậy.”

“!”

Hạ Diên Điệp thẹn quá hóa giận, nhấc chân còn chôn trong chăn lên đá anh. 

Kết quả là không biết bởi vì eo bị đau hay do chân mềm nhũn mà gót chân cô đá ra không có chút sức nào, lực giống như là đang làm nũng vậy, bị người kia dễ dàng giữ chặt lại. 

Du Liệt gãy nhẹ vào lòng bàn chân của cô. 

“!” Hồ ly nhỏ run lên một cái, cau mày nhìn qua. 

Đôi mắt đen nhánh ướt át giống như biết nói chuyện vậy. 

Du Liệt nhìn cô hai giây, tráo cổ đột nhiên lăn xuống, cụp mắt nói: “Đừng nhìn anh.”

“Tại sao em phải nghe lời anh chứ?” Lúc này Hạ Diên Điệp chỉ quan tâm đến việc trả thù. 

Du Liệt xoa bóp đến cẳng chân của cô, lực ngón tay tăng dần, thản nhiên nói: “Xét đến chuyện đêm qua em hành hạ anh như vậy, còn chỉ cho anh được làm một lần, bây giờ em lại nhìn anh như vậy, anh sợ mình sẽ không nhịn được mà làm chút chuyện gì đó, làm em đã bị thương còn bị nặng hơn.”

Hạ Diên Điệp: “?”

“?”

Rốt cuộc là làm sao anh có thể dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy để nói ra những lời biế.n thái không biết xấu hổ kia chứ?

Hồ ly nhỏ vô cùng sợ hãi, lại cảm thấy rất khó hiểu nhưng cô tự biết bản thân mình đuối lý nên không dám trêu chọc anh nữa. 

Vì vậy cô đành kìm những lời định nói lại. 

Đợi đến khi cung cấp xong một liệu trình xoa bóp riêng cho Hạ Diên Điệp đang nằm dài trên giường, Du Liệt đưa cho cô ly nước ép trái cây, mà bản thân anh thì trực tiếp bế cô đến phòng ăn. 

“Bữa sáng” lúc gần trưa đã được nấu xong. 

Hạ Diên Điệp và Du Liệt cùng nhau ngồi trên quầy bar của phòng ăn thiết kế theo phong cách phương Tây, Hạ Diên Điệp uống được một ngụm nước trái cây, cảm thấy thể lực của mình đã hồi phục được chút ít nhờ vào bữa sáng ngon lành. 

Đã nghe thấy tiếng Du Liệt. 

“Đúng rồi.”

“?”

“Lúc nãy em vừa nói” Du Liệt quay đầu nhìn lại: “Còn mệt mỏi hơn cả làm mười lần sao?”

“…?”

Hạ Diên Điệp đột nhiên có linh cảm xấu. 

Du Liệt mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì lần sau để em không phải mệt mỏi nữa, chúng ta làm mười lần đi.”

“!”

Cuối cùng thì Hạ Diên Điệp cũng không nhịn được nữa, bình tĩnh nhét miếng sandwich trong tay mình vào miệng Du Liệt. 

“Im lặng, lo ăn đi.”

Cảm xúc bất mãn của người nào đó cuối cùng cũng được ánh mắt và hơi thở gần gũi của Hạ Diên Điệp xoa dịu, anh phối hợp với cô ăn bữa sáng, mỉm cười ngẩng đầu lên, thưởng thức gò má ửng hồng của hồ ly nhỏ. 

Chỉ còn lại nửa ngày mùng hai Tết, đáng lẽ bọn họ phải trải qua cuộc rượt đuổi và chạy trốn giữa thợ săn hồ ly và hồ ly.

Đến chạng vạng tối, đột nhiên có một cuộc gọi từ vị khách không mời mà đến.

Thấy chú thích của cuộc gọi hiện lên, dl đang ngồi trên ghế sô pha ôm hdd xem phim khẽ nhíu mày. 

Anh cũng không né tránh Hạ Diên Điệp nên cô vừa nhìn lướt qua đã thấy. 

Ghi chú chỉ là một cái tên tiếng Anh: Anderson. 

Không quen biết. 

Hạ Diên Điệp suy nghĩ một chút, hơi ngửa đầu ra sau, đúng lúc chạm vào xương quai xanh của Du Liệt. Cô hơi mệt mỏi, giọng cũng lộ ra vẻ lười biếng như hồ ly: “… Ai vậy?”

Du Liệt khựng lại hai giây, bất đắc dĩ cụp mắt giải thích: “Bạn học cùng trường Đại học.”

Hạ Diên Điệp tò mò quay lại, sau đố xoay người trong lòng anh: “Ở viện Công nghệ California sao?”

“Ừ.”

Hạ Diên Điệp suy nghĩ một lát, tính cách của Du Liệt như vậy, không giống như người sẽ lưu lại thông tin liên lạc của bạn học cùng trường đại học, lại còn ghi chú nữa. 

Vì vậy cô thăm dò hỏi: “Là bạn anh sao?”

“Xem như là vậy.”  Lông mi dài của Du Liệt hơi khép lại, giọng lười biếng: “Bạn xấu?”

Hạ Diên Điệp nghẹn lời, khẽ bật cười. 

Du Liệt cong môi lên: “Em cười gì đấy?”

“Anh có biết là cái từ “bạn xấu” này là mắng cả chính bản thân anh không?” Ánh mắt Hạ Diên Điệp vô tội: “Bên cạnh người tốt sẽ không có bất kỳ bạn bè xấu gì.”

Đôi mặt đặc biệt gian xảo của hồ ly nhỏ dễ dàng làm Du Liệt lay động. 

Anh dựa vào ghế sô pha từ từ nghiêng người qua: “Anh cũng không phải là dạng người tốt lành gì.” Anh vừa nói vừa ngừng lại trước môi cô thăm dò hôn một cái, lại còn muốn tiến vào sâu hơn. 

“Đừng quậy.” Hạ Diên Điệp ngăn anh lại, tiện thể nhảy xuống ghế sô pha: “Anh nghe điện thoại đi.” 

“…”

Du Liệt không thể làm gì khác ngoài từ bỏ. 

Anh đưa mắt nhìn Hạ Diên Điệp đến phòng ăn đưa mâm trái cây, Du Liệt lười biếng dựa vào ghế sô pha, bắt máy: “Anderson.”

“Du! Cuối cùng thì cậu cũng bắt máy rồi! (Tiếng Anh)” Giọng nói của người bên kia nhiệt tình đến mức sắp tràn ra khỏi loa: “Hôm nay tôi vừa đến thành phố Bắc, còn cậu đang ở đâu, chúng ta cùng nhau ra ngoài uống rượu đi? (Tiếng Anh, phần dưới sẽ được lược bỏ)”

Du Liệt nhìn về phía phòng bếp. 

Hạ Diên Điệp đang nhón chân lên máy rửa chén, đặt mâm trái cây và ly nước ép hoa quả đã được gạt bỏ vỏ thừa vào, đóng nắp lại, hơi khom lưng trước máy chọn chế độ làm sạch. 

“Bây giờ mới là mùng hai Tết, dựa theo tập tục thì tôi phải ở nhà cùng với người nhà.” Du Liệt thản nhiên từ chối. 

“Đừng vậy mà, anh em à, người nhà cậu cũng đâu thiếu một mình cậu nhưng tôi thật sự rất cần cậu đó.” Anderson ở đầu dây bên kia than thở. 

“Ừ, ý tôi không phải là người nhà có mối quan hệ huyết thống.”

“?”

Du Liệt hơi cụp mắt, bất giác mỉm cười: “Đây là vợ chưa cưới của tôi.”

“What? What the fu…”

Người kia hoảng sợ như vừa giẫm vào dây pháo, giọng nói cũng bùng nổ: “Cậu có vợ chưa cưới à? Cậu á? Vợ chưa cưới? Sao có thể vậy được? Tôi không tin! Trừ khi hôm nay chính là ngày tận thế! Dựa vào mức độ mê muội đối với mối tình đầu của cậu, cho dù cả thế giới này đều có người yêu, chắc chắn là cậu vẫn còn độc thân!” 

“…”

Du Liệt giữ im lặng. 

Vì vậy trong bầu không khí yên lặng này, cuối cùng Anderson cũng dùng bộ não thông minh của anh ấy suy đoán đến một khả năng làm người ta sởn tóc gáy: “Không phải cậu định nói với tôi là cậu và bạn gái mối tình đầu của cậu đã quay lại chứ? Bây giờ, cô ấy lại là bạn gái hiện giờ của cậu à?”

“Không.”

Du Liệt lạnh nhạt chỉnh lại: “Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”

Sau khi người đối diện kinh hãi như bị sét đánh, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí giọng điệu của anh ta còn càng phấn khích hơn: “Vậy cậu có thể dẫn cô ấy ra ngoài mà, tôi đã muốn chiêm ngưỡng dáng vẻ của bạn gái mối tình đầu này của cậu từ lâu rồi, việc này thật sự có thể được thêm vào danh sách ước nguyện của tôi đấy!”

Giọng Du Liệt vô cùng phũ phàng: “Nhưng tôi muốn trải qua thế giới hai người với cô ấy, không cần cái bóng đèn sáng chói như cậu ở giữa.”

Anderson gào thét: “Không cần phải vậy chứ người anh em, ít nhất thì cậu cũng phải hỏi bạn gái hiện giờ của cậu chứ… À xin lỗi, còn ý kiến của vợ chưa cưới cậu thì thế nào? Không chừng cô ấy đang muốn được ra ngoài uống một ly đấy?”

“…”

Thật trùng hợp. 

Bên này Anderson vừa mới nói xong, Hạ Diên Điệp vừa kết thúc công việc “giao nhiệm vụ” cho máy rửa chén đã từ từ quay lại. Thấy Du Liệt còn chưa nói chuyện điện thoại xong lại ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, cô dừng lại, hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ thắc mắc “Sao vậy”.

Du Liệt lấy điện thoại ra khỏi tai: “Anderson đến thành phố Bắc, muốn mời chúng ta cùng nhau ra ngoài… ” Anh cau mày khó hiểu: “Đến quán bar.”

Hạ Diên Điệp bất ngờ: “Anh ấy biết em sao?”

“Xem như đã từng nghe thấy.”

Hạ Diên Điệp cụp mắt suy nghĩ trong chốc lát.

Du Liệt: “Không sao, em không muốn đi thì anh có thể từ chối cậu ấy. Đây cũng không phải là tình huống nhất định phải gặp mặt gì.”

“Có thể gặp mặt mà.”

Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng đáp, dưới ánh mắt nghi ngờ của Du Liệt, cô ngồi xuống bên cạnh anh, rất tự nhiên tựa cằm lên vai Du Liệt: “Đúng lúc, em cũng muốn nghe bạn anh kể về chuyện thời đại học của anh một chút, bỏ lỡ khoảng thời gian đó là điều mà em tiếc nuối từ rất lâu.” 

Ánh mắt Du Liệt lay động, cảm xúc trong lòng lập tức biến mất dưới một câu nói của cô, ngay cả con ngươi tối tăm cũng hơi nhạt bớt. 

“Được.” Anh khẽ nói: “Nếu em muốn thì chúng ta cùng đi.”

“…”

Bọn họ hẹn với Anderson ở một quán bar ngay trong nội thành.

Nơi hẹn gặp vẫn là bên “khách” tự chọn. 

Hai vị chủ nhà nào đó căn bản là không hề biết gì về ngành nghề kinh doanh quán bar ở thành phố Bắc, số lần hai người đến đó cộng lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Vì định đi uống rượu với người khác nên anh không thể làm gì khác ngoài giao việc lái xe cho tài xế riêng. 

Trên đường đến quán bar, Hạ Diên Điệp và Du Liệt ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau, chỗ gác tay được gấp lên,  Hạ Diên Điệp cảm thấy hơi buồn ngủ, dựa vào trong lồng ngực Du Liệt. 

“Đã mệt mỏi như vậy rồi mà còn nhất định phải đi sao?” Du Liệt khẽ cười: “Em không yên tâm chuyện gì đến mức phải tìm bạn học chung đại học với anh để hỏi rõ sao?”

Hạ Diên Điệp đang ngáp.

Cô khẽ chớp mắt. 

“À, anh nói đúng rồi.” Du Liệt hơi thở dài, cụp mắt xuống, như trả thù nhéo chóp mũi của hồ ly nhỏ một cái: “Không phải là em cảm thấy bất an, chỉ là em cũng thật sự có một chuyện muốn xác nhận với anh… Mặc dù chuyện cũng liên quan đến anh nhưng em đoán là chắc anh cũng không hiểu rõ lắm, em muốn hỏi người bên cạnh anh một chút, có thể bọn họ sẽ hiểu rõ hơn.” 

“Về mặt nào?”

Hạ Diên Điệp nghiêm túc lắc đầu: “Em không nói anh biết đâu.”

“…”

Tài xế vẫn còn ở phía trước. 

Cũng không thể “Nghiêm hình bức cung” được. 

Du Liệt chỉ có thể tiếc nuối giơ tay lên, nhéo nhẹ vào gò má của hồ ly nhỏ một cái, tiện thể ôm người vào lòng, sau đó cúi đầu ghé sát vào bên tai cô, nhỏ giọng nói một câu.

“Anh đề nghị em bắt đầu tin vào một tôn giáo từ bây giờ.”

“Hả?” Hồ ly hơi ngơ ngác: “Vì sao?”

“Nếu vậy thì sau này, ít nhất cũng sẽ có một đối tượng cho em cầu khấn.” 

Hạ Diên Điệp cảnh giác: “Đang êm đẹp, sao em phải cầu nguyện chứ?” 

Du Liệt cụp mắt, lười biếng liếc nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm không rõ: “Bởi vì anh cũng không thể đảm bảo liệu bản thân có đột nhiên nghĩ đến chuyện này, sau đó tìm đủ mọi cách để ép em nói cho anh biết là về mặt nào, anh không ngại…”

“…!”

Ý thức được những gì mà Du Liệt sắp nói tiếp theo chắc chắn không phù hợp để nói khi có mặt tài xế, Hạ Diên Điệp lập tức giơ tay lên che miệng anh lại. 

Du Liệt phối hợp nâng vách ngăn giữa hàng ghế trước và sau lên.

Lúc này hồ ly nhỏ mới buông anh ra, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Gặp phải cái loại biế.n thái như anh thì cầu nguyện còn có ích lợi gì chứ, thượng đế sẽ cứu được em sao?”

“Không cứu được.”

Du Liệt khẽ cười, anh khom người lại gần, thân mật cọ lên chóp mũi của cô, chỉ là cặp mắt đen nhánh kia lại trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều, giống như là muốn nuốt cô vào bụng vậy: “… Em chỉ có thể cầu xin anh.”

“…”

Một chút ngang bướng không chịu thua đã được chôn sâu trong đáy lòng của hồ ly nhỏ cuối cùng vẫn bị anh kéo ra.

Hạ Diên Điệp khẽ chớp mắt: “Được thôi.”

Cô liếc nhìn ra bên ngoài chiếc xe đang dần chạy chậm lại, thấy sắp đến nơi, cô dời mắt lại. 

Cô nở một nụ cười hồ ly vừa ngây thơ vừa quyến rũ, Hạ Diên Điệp tiến lại gần, hơi thở mềm mại gần như sắp hôn lên trái cổ của anh: “Em chắc chắn sẽ khóc cầu xin anh nhẹ một chút, vậy được không?”

“…”

Hơi thở của Du Liệt đột nhiên dừng lại. 

Ngay lúc đó, chiếc xe dừng lại. 

Hồ ly lập tức mở cửa xe ra, nhanh chóng thu lại biểu cảm mà lúc nãy cô cố ý dùng để dụ dỗ anh, vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát nhảy xuống xe rồi chạy đi. 

Sau đó cô nắm cửa xe, hồ ly hơi khom người, chớp mắt vô tội nhìn về phía người nào đó với chân dài đang ngồi ẩn mình trong bóng tối.

“Ôi” Giọng hồ ly nhỏ cực kỳ vô tội, ngẩng đầu lên nhìn về phía Du Liệt: “Chỉ có một chút định lực như vậy mà anh Du vẫn không có sao? Anh phải chờ thật lâu mới có thể xuống xe sao? Vậy em đi vào trước nhé?”

“…”

Nói xong, không đợi con thú dữ ẩn nấp trong xe kịp “tỉnh lại”, hồ ly nhỏ đóng sầm cửa xe lại, vừa vui vẻ vừa xấu xa hướng về cửa xe vẫy tay với anh rồi xoay người đi vào trong quán bar. 

Bên trong xe. 

Yên lặng một hồi lâu, ngón tay nắm đang siết thật chặt của Du Liệt từ từ thả lỏng, khẽ cười một tiếng khàn khàn. 

Hạ Diên Điệp rất dễ dàng tìm được mục tiêu mắt vàng tóc xanh đang ngồi một mình trong quán bar, Anderson. 

Cô đi tới, sau khi đã hỏi thăm qua, Hạ Diên Điệp hoàn thành việc tự giới thiệu chính mình dưới ánh mắt ngạc nhiên của đối phương. 

Sau khi Anderson nghe rõ thân phận của cô, ánh mắt anh ấy giống như Columbus phát hiện được đại lục mới vậy, vừa rung động vừa nhìn cô rồi mời cô ngồi xuống: “Tiếng Anh của cô thật trôi chảy, ngay cả tôi cũng cho là cô là người bản địa!” (Tiếng Anh, lượt bỏ phần dưới)

“Tôi là phiên dịch viên.” 

“Ồ, thì ra là vậy, công việc phiên dịch viên rất lợi hại, tôi còn tưởng là cô sẽ giống như Du vậy, làm công việc về nghiên cứu kỹ thuật chứ.” Sau khi Anderson rung động, cuối cùng cũng chậm chạp phản ứng lại được chuyện gì đang xảy ra: “Hả? Du không tới đây cùng với cô sao?”

Hạ Diên Điệp cầm ly nước trên bàn lên, khẽ hớp một ngụm, che nụ cười của mình lại, lúc ngẩng đầu lên cô đã đổi lại thành một biểu cảm vô hại: “Hẳn là anh ấy quá vui mừng khi được gặp lại bạn cũ nên bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài, hút thuốc để bình tĩnh lại một chút.”

Anderson: “…?”

Du vì gặp anh ấy mà xúc động đến mức muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại, nghe có vẻ không giống Du mà anh ấy biết cho lắm. 

Nhưng nhìn thấy nụ cười chân thành và xinh đẹp của cô gái phía đối diện, sự nghi ngờ của Anderson lập tức tan biến… Cô gái xinh đẹp và đơn thuần đã nói vậy thì chắc chắn chính là như vậy!

Sau hai phút, không đợi Anderson hỏi về chuyện của hai người, anh ấy đã bị Hạ Diên Điệp dẫn dắt đến đề tài khác. 

Sau khi trò chuyện sơ qua, Hạ Diên Điệp như chỉ tình cờ nhắc đến: “Anh có biết một người học cùng trường với anh, một cô gái tên là Hà Ỷ Nguyệt không?”

“Hà Ỷ Nguyệt sao?” Anderson lắp bắp lặp lại một lần nữa, sắc mặt hơi mù mờ. 

“Cô ta là một cô gái rất đẹp, gia đình cũng khá giả, có mái tóc đen dài và khuôn mặt trái xoan, nhỏ hơn mọi người hai cấp nhưng mà… Cô ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh Du Liệt.” 

“Ồ!” Anderson bừng tỉnh: “Cô ta là một trong những người theo đuổi Du!”

Hạ Diên Điệp giật mình: “Cô ta đã từng theo đuổi Du Liệt sao?”

“Ừm, cũng không hẳn vậy, cô ta là dạng người khá yên tĩnh, không để lộ tình cảm ra ngoài, cho nên Du cũng không có ấn tượng gì với cô ta!”

“…”

Quả nhiên. 

Cho dù là một câu trả lời mà cô đã đoán được từ lâu nhưng khi thật sự xác nhận, trong lòng Hạ Diên Điệp vẫn không nhịn được dâng lên cảm xúc đau xót.

Thật sự chỉ thiếu một bước nữa. 

Nếu cô bước thêm một bước kia, có lẽ bọn họ vốn có thể không cần phải chờ đợi bảy năm. 

Mà tất cả những thứ này đều không liên quan đến Du Liệt, chỉ là bản thân cô bị cảm xúc làm rối loạn. Nếu như lúc đầu cô có thể dũng cảm hơn một chút, nếu như…

“Hà, Viễn, Điệp?”

Hạ Diên Điệp đang ngơ ngác đã nghe thấy những âm tiết kỳ lạ làm cô dở khóc dở cười mà Anderson ở phía đối diện phát ra.

Vì vậy cảm xúc lập tức bị kéo trở lại, cô hỏi: “Anh biết tên tiếng Trung của tôi sao?” 

“Ha ha, đây là một trong hai chữ tiếng Trung mà tôi biết đó.”

“… Hả?” Hạ Diên Điệp sửng sốt. 

“Bởi vì mỗi một người bạn cùng phòng như chúng tôi đều biết bạn của Du, cũng vô cùng tò mò về cô, cực kỳ muốn được gặp cô một lần!” 

Hạ Diên Điệp cau mày: “Vì sao? “

“Bởi vì Du là một sự tồn tại rất thần kỳ, bên chỗ chúng tôi loại người như cậu ấy được gọi là người sáng lập, loại người như vậy chắc chắn sẽ tạo nên phép màu vào một ngày nào đó, là nhân vật truyền kỳ.” Anderson cười: “Rõ ràng là Khoa học Kỹ thuật Helena chính là vương quốc mà cậu ấy đã sáng lập ra.”

Hạ Diên Điệp mỉm cười đồng ý nhưng cô vẫn còn chưa hiểu lắm: “Việc đó thì liên quan gì đến tôi?” 

“Cô? Cô lại càng làm cho người ta không thể tin được!” Anderson trở nên kích động: “Cô lại là một loại kỳ tích khác, cô là người có thể làm Thần Lucifer sa ngã, trở thành Satan!” 

“…”

Hạ Diên Điệp hơi ngả người ra sau, muốn cách xa khỏi phạm vi khoa tay múa chân của người kia. 

Mặc dù cô là một người theo thuyết vô thần nhưng cô vẫn nghe nói qua về tôn giáo và thần thoại của phương Tây, ví dụ như Lucifer vốn là Tổng lãnh thiên thần, bởi vì nhiều lý do như ngạo mạn, ghen tỵ và sắc dục,… Nên đã rơi xuống địa ngục và trở thành ác quỷ Satan. 

Cô phải cố gắng để hiểu được mạch não của đối phương.

Sau khi Hạ Diên Điệp hiểu ra cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Bản thân Du Liệt cũng không phải là thiên sứ gì, càng không có sa đọa thành ác quỷ.”

“Đó là vì cô không gặp cậu ấy sau khi cô rời đi!” Anderson mang vẻ mặt không đồng tình nói. 

Ánh mắt Hạ Diên Điệp hơi khựng lại. 

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lần thứ hai cô nghe cách giải thích này, lần trước là nghe từ chỗ Du Hoài Cẩn, mà cô cũng giống khi đó vậy, nghe xong thì tay chân không khỏi lạnh cóng, hơi thở run run. 

Đoạn thời gian mà anh đã phải trải qua kia, cô vừa muốn biết, lại vừa không dám biết. 

Dường như Anderson cũng nhận ra sắc mặt cô gái hơi tái lại, anh ấy sửng sốt một lát, sau đó vội vàng xua tay bổ sung: “Không có… Không có chuyện gì khác đâu, tôi xin thề với trời, chẳng qua là so với thiên tài mẫu mực luôn đứng đầu trước đây, sự chán nản và sa đọa của cậu ấy quá rõ ràng. Học kỳ đó cậu ấy gần như không đến lớp học, chỉ thường xuyên ngồi trong góc phòng đầy khói thuốc lá lượn lờ hay nồng nặc mùi rượu.”

Hạ Diên Điệp tỉnh táo lại, miễn cưỡng cười một cái: “Tôi không nghi ngờ gì cả, chỉ là tôi cảm thấy” cô tự véo đầu ngón tay đến mức cảm thấy đau, mới có thể nhịn lại: “… Rất tiếc nuối về một số chuyện.”

Tất nhiên Anderson cũng là một tên rất dễ lừa, anh ấy nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, còn cười đùa nói: “Những thứ này còn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Chúng tôi luôn cảm thấy có một thời gian cậu ấy cứ luôn thần bí, giống như bị rối loạn tinh thần vậy. Cậu ấy còn có thể nhìn thấy thiên đường hay địa ngục, không chừng còn có thiên thần và ác quỷ đứng bên cạnh cậu ấy đấy.”

Cách biểu đạt đầy tính chất tôn giáo của người kia làm Hạ Diên Điệp hơi khó hiểu: “Ý anh là sao?”

“Ví dụ như trong khoảng thời gian đó, nhiều lần chúng tôi nhìn thấy cậu ấy hút thuốc hoặc uống rượu, sau đó lại quay đầu về phía căn phòng đầy khói bay lượn lờ, cứ nhìn chằm chằm vào một nơi không có bóng người và nói một câu bằng tiếng Trung, tất cả chúng tôi đều không hiểu được. Giống như là cậu ấy có thể nhìn thấy có gì đó ở chỗ đó vậy!”

Anderson cường điệu xoa cánh tay: “Có một khoảng thời gian, chúng tôi cũng không dám ở gần cậu ấy nữa.”

Hạ Diên Điệp đang muốn hỏi lại. 

Vị trí bên cạnh ghế sô pha đột nhiên lún xuống. 

Du Liệt đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, chào hỏi với Anderson đang hưng phấn ở phía đối diện, cũng lạnh lùng từ chối cái ôm của đối phương. 

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng một chút mùi thuốc lá. 

Quả nhiên là anh đã đi hút thuốc để kìm lại. 

Hạ Diên Điệp quay đầu đi, vô thức ngửi cổ áo của anh, nhướng mày, trêu chọc nói: “Anh Du nhanh thật đấy.”

“?”

Du Liệt khẽ cười, nghiêng người qua: “Tối nay em không định chừa lại cho mình một con đường sống nào sao, hồ ly?”

Hạ Diên Điệp lập tức vờ như không nghe thấy, nghiêm túc nhìn bàn rượu: “Hình như còn chưa gọi rượu.”

“… Được rồi, anh đi gọi.” Du Liệt mỉm cười lại gần hôn cô một cái rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. 

Hạ Diên Điệp quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sửng sốt của Anderson. 

Cô khựng lại: “Anderson?”

“A.” Anderson bừng tỉnh, vội hỏi: “Lúc nãy cậu ấy vừa nói với cô cái gì vậy?”

Hạ Diên Điệp nghẹn lời.

Anderson vội vàng: “Chính là từ cuối cùng mà cậu ấy đã nói đó!” 

“Hồ ly?” Hạ Diên Điệp lặp lại chữ tiếng Trung một lần nữa, hơi ngại ngùng nói: “Ừm, đây là một loài… Động vật.”

“Động vật à?”

Dường như Anderson vô cùng bối rối: “Nhưng khi đó Du gọi cái này.”

“…”

Sắc mặt Hạ Diên Điệp cứng đờ mấy giây: “Anh ấy gọi như vậy vào lúc nào?”

“Bất kỳ thời gian hay địa điểm nào Du cũng đột nhiên đưa tay về phía bên cạnh mình, sau đó kêu như vậy.” Anderson giơ tay lên làm mẫu, vươn tay về phía ghế sô pha. 

Bên ngoài ghế sô pha trống không, chỉ có không khí. 

Con ngươi Hạ Diên Điệp khẽ run. 

Ở nơi sâu nhất trong quán bar này, dường như cô thật sự nhìn thấy Du Liệt vào lúc đó. 

Vô số lần, trong bầu không khí đầy tiếng nói cười náo nhiệt và vui vẻ của vô số người, Du Liệt ngồi một mình trong góc tối, sau khi uống rượu hoặc là chìm trong làn khói màu xám tro, chỉ có bóng tối ở đó bao phủ và chôn vùi anh. Đến một giây khi chìm vào hôn mê, anh sẽ vươn tay về phía khoảng không không có một bóng người, lòng bàn tay hướng lên trên… 

“Hồ ly.”

Anh khẽ khàn giọng kêu. 

Cái tay kia vẫn cố chấp, giơ lên giữa khoảng không trống trải. 

Như thể có một người nào đó vẫn luôn đứng ở nơi đó, nhìn anh, cuối cùng sẽ có một ngày người đó đặt tay mình lên tay anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.