Hóa Bướm

Hóa Bướm – Chương 52: Bạn gái cũ: Du Liệt, hình xăm?



Hạ Diên Điệp chưa từng trải qua nên rất muốn mình bị bệnh nặng một lần, giống như Du Liệt thì càng tốt.

Bệnh nặng đến mức mê man, sốt cao, ý thức và lý trí đều bay mất, thế thì mới không phân biệt được đâu là thực tế đâu là giấc mơ, đâu là hiện tại đâu là quá khứ.

Thế thì mới không cần phải suy nghĩ, không phải quan tâm bất cứ chuyện gì, chỉ cần trầm luân theo trái tim và bản năng của mình là được rồi.

Tiếc là cô không được như thế.

Cánh tay đau đến chết lặng vì bị siết chặt, áo choàng tắm bị kéo tuột ra.

Ẩn mình dưới sườn núi phủ đầy tuyết là dòng suối xanh nhạt uốn khúc, tuyết phủ bên dòng suối được điểm xuyết bằng những cánh mận đỏ nhạt và những vết lốm đốm sắc màu trên tấm sa tanh trắng.

Đương lúc bàn tay xương xẩu của Du Liệt xuyên qua áo choàng tắm chạm vào thắt lưng của cô, muốn giật mạnh nó ra thì…

“Du Liệt, anh đã có vợ chưa cưới.”

Giọng nói của Hạ Diên Điệp bị kìm chế dưới thân anh mang theo sự rung động nho nhỏ.

Tiếng nói vừa ngừng lại thì cơ thể người đang đè lên trên cô cũng cứng đờ.

Hạ Diên Điệp cũng chẳng biết là câu nói cô vừa nói ra hay phản ứng của Du Liệt sau khi nghe được khiến trái tim cô đau đớn như lúc này.

Bàn tay đang siết chặt cổ tay cô thoảng nới lỏng ra như thế lực đạo mạnh mẽ muốn bóp chết cô đã giảm đi tám, chín phần.

Du Liệt như thể một người vừa tỉnh lại từ trong mộng.

Anh từ lâu đã quen với việc bị những ký ức tốt đẹp nhất và hình ảnh người anh yêu nhất kéo vào cơn ác mộng không thể trốn thoát vào mỗi đêm mưa.

Đây là lần đầu tiên giấc mơ và thực tế có sự liên kết trong suốt bảy năm qua.

Anh suýt nữa đã xâm phạm cô.

Chuyện càng đáng sợ hơn là, Du Liệt liếc nhìn mảng da thịt trắng nõn đầy dấu ấn giữa hai vạt áo choàng tắm, nhìn hàng mày, đôi mắt và gương mặt anh ngày nhớ đêm thâu, muốn âu yếm vu.ốt ve của cô. Rõ ràng lúc này đã tỉnh táo lại nhưng dụ.c vọng nguyên thủy khó ngăn chặn từ tận đáy lòng ngược lại tăng lên mãnh liệt, càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng sinh sôi nảy nở.

Thế mà anh lại muốn lợi dụng lúc bị bệnh mà điên một trận, chỉ muốn nhốt cô trên cái giường này, đảm bảo cô không thể làm gì khác ngoài nằm dưới thân anh.

Toàn bộ nguyên tắc, tình cảm, bao dung, tích tụ, thông cảm, chờ đợi, cứ bỏ qua hết đi.

Đêm nay anh đã không thể che giấu được điều đó… Anh khát vọng cô sắp không chịu nổi rồi.

Vài giây ngột ngạt trôi qua. 

Chiếc đèn đọc sách ở đầu giường cũng bị liên lụy, bị cánh tay có gân xanh ép chặt vào tường, tình cờ chạm vào công tắc, thế là đèn tự động tắt phụt.

Tầm nhìn của Hạ Diên Điệp đột nhiên mất đi gần hết ánh sáng, cô chỉ cảm nhận được nhiệt độ như thiêu như đốt từ cánh tay trên đầu, sau đó nghe thế tiếng Du Liệt im lặng đứng dậy, xuống giường.

Anh dừng lại bên cạnh giường một lát.

Ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở phòng tắm, mơ hồ phác họa ra dáng người cao lớn nhưng không đủ để thấy rõ vẻ mặt anh.

Hạ Diên Điệp chỉ cảm giác anh đứng bên giường, cúi đầu, dùng ánh mắt trầm lặng, áp bức nhất nhìn cô.

Khoảng một, hai giây sau, cuối cùng Du Liệt vẫn xoay người vào phòng tắm.

Công tác vòi hoa sen bị mở ra, làn nước lạnh buốt đổ ào từ đầu xuống dưới chân, chỉ mấy giây đã làm dịu đi cơ thể nóng bỏng.

Dưới ánh đèn sáng chói trong phòng tắm, Du Liệt từ từ khép lại đôi mi ướt đẫm, hai bàn tay xuôi bên người siết chặt thành nắm đấm cuối cùng cũng được thả lỏng.

Trong đội ngũ mới thành lập của Khoa học Kỹ thuật Helena, người nào cũng biết một chuyện: Người sáng lập thiên tài, tuổi trẻ tài cao của bọn họ là cậu ấm cổ quái nhất tập đoàn.

Khác với những cậu ấm cô chiêu dựa vào thế lực và bối cảnh gia đình, luôn nhàn nhã hưởng thụ, Du Liệt là một người cuồng công việc. Đến mỗi giai đoạn mấu chốt của hạng mục, anh gần như không ngủ không nghỉ, liều mạng làm việc như thể một người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không có ranh giới, không có đường lui…

Trong lĩnh vực kỹ thuật, anh là một người thực tế, chín chắn như một nhà sư khổ hạnh. Trong lĩnh vực kinh doanh, anh cũng có thể là một dân liều mạng được ăn cả ngã về không.

Nhưng chỉ vào những đêm mưa, người cuồng công việc có thể ru rú ở công ty suốt một tuần, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ rời khỏi tầm mắt của bọn họ mà đi đến một nơi không ai biết. Thay vào đó, anh dường như biến thành một con thú bị thương chỉ có thể trốn ở chỗ sâu nhất trong hang động. Anh sẽ trốn trong nhà, đóng chặt hết cửa sổ, tắt hết đèn đóm, bật một bản âm hưởng sonata hết cỡ để át đi tiếng mưa rơi bên ngoài…

Chỉ có làm vậy anh mới không bị ác mộng quấn lấy.

Tối nay là một giấc mơ từ rất lâu.

Cơn mưa đêm rất to, lúc biết được tình hình của Hạ Diên Điệp, anh đang ở trong biệt thự ngoài ngoại ô thành phố Thương, trợ lý đưa anh về đã quay lại khách sạn trong thành phố.

Mưa to như trút nước, đêm khuya ngoài trụ sở lại càng hoang vắng.

Nghĩ đến cô ở đó một mình ở đó, không biết tối nay sẽ đi đâu, sẽ xảy ra chuyện gì thì anh lại càng mất kiểm soát hơn cả gặp ác mộng.

Suốt bảy năm qua, đây là lần đầu tiên Du Liệt tự lái xe ra ngoài trong đêm mưa, may mà vì mưa to nên xe cộ trên đường khá thưa thớt, nếu không anh có thể lái xe an toàn đến trụ sở đã may mắn lắm rồi.

Chẳng qua những chuyện xảy ra sau đó lại càng nằm ngoài phạm vi khống chế.

Bảy năm qua, anh đã trải qua vô số cơn ác mộng nhưng chưa lần nào có cô bên cạnh. Thế nên lúc sốt cao, đầu óc mê man anh vẫn tưởng cô chỉ là ảo giác trong giấc mơ.

Suýt nữa thì…

Du Liệt dựa vào tường gạch men lạnh buốt.

Anh vẫn nhớ rõ, trong chớp mắt tỉnh táo lại, đai áo choàng tắm của Hạ Diên Điệp đã bị anh giật ra một cách thô bạo, làn da trắng như tuyết thấp thoáng sau làn sương mờ ảo.

Chỉ một chút nữa thôi!

Anh sẽ làm ra một chuyện không thể cứu vãn được.

Nếu anh thật sự làm như vậy, có lẽ hồ điệp sẽ mãi mãi biến mất trong thế giới của anh một lần nữa.

Thế mà anh vẫn muốn tiếp tục hành động xằng bậy của mình.

Có lẽ anh điên rồi!

“…”

Gò má Du Liệt khẽ run lên, anh buông thõng hai tay, xoay công tắc vòi hoa sen đến mức lạnh nhất.

Bảy năm dài đằng đằng, những đêm đen vĩnh cửu anh cũng chờ được thì tiếc gì chờ thêm mấy ngày nữa.

Bình minh mà anh hằng mong mỏi sắp đến rồi.

Anh muốn hồ điệp nhỏ của anh không còn lý do gì để bay khỏi thế giới của anh nữa.

Trong tiếng nước mơ hồ từ phòng tắm truyền ra, Hạ Diên Điệp lặng lẽ nằm bất động trên chiếc giường êm ái của khách sạn.

Nếu không phải cô là người thuê căn phòng này.

Nếu không phải dùng thẻ căn cước của cô không thể mở được căn phòng thứ hai.

Nếu không phải quần áo cô mặc hôm nay vừa giặt xong đang treo trong phòng tắm thì bây giờ cô cũng muốn chạy trốn.

Không biết Du Liệt sẽ nghĩ cô thế nào, bạn gái cũ lợi dụng lúc anh sốt cao, đầu óc không tỉnh táo cố ý thuê một căn phòng, lợi dụng cơ hội, âm mưu bò lên giường anh nhằm tái hợp sao?

Nếu Du Hoài Cẩn biết được cô gái năm đó đã thề sẽ không xuất hiện trước mặt Du Liệt nữa bây giờ thậm chí còn không trả hết nợ, vội vàng muốn leo lên giường con trai ông ta…

Vậy thì cô chắc chẳng còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.

Hạ Diên Điệp khẽ thở dài, giơ tay đặt lên vầng trán hơi nóng của mình.

Mặt đồng hồ lạnh buốt khiến cô chợt khựng lại.

Hạ Diên Điệp khẽ nhướng mi, đuôi mắt hơi vểnh lên, cô nâng cổ tay lên, đầu ngón tay khẽ vuốt ve viền đồng hồ.

Sau khi vuốt ve mấy lần, trái tim cô dần bình tĩnh lại.

Dù thế nào cũng phải sống tiếp.

Chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, không có gì to tát.

Ngày mai ra khỏi cánh cửa này Du Liệt vẫn là nhà sáng lập Helena cao không thể với, còn cô vẫn sẽ là một nhân viên nhỏ bé bên B của một trong những đối tác của công ty anh. Đồng thời là một cô bạn gái cũ bình thường như một người qua đường trong vô số người đã bước qua cuộc đời anh.

Cứ thế đi, cũng tốt lắm rồi.

Hạ Diên Diệp vừa chậm rãi khai thông tư tưởng cho chính mình vừa buộc lại đi áo tắm, ngồi dậy trên giường khách sạn.

Lúc kéo lại cổ áo tắm, cô không khỏi hít một hơi.

Đầu ngón tay cô không cẩn thận chạm vào cổ, chỗ đó không chảy máu nhưng khi vải vóc thô ráp chạm vào sẽ hơi đau.

Du Liệt là chó à?

Không biết vị hôn thê danh môn thế gia sống trong nhung lụa kia làm thế nào mà chịu được cái tính khí thất thường trên giường của anh? Hạ Diên Điệp vừa nghĩ đến đây thì không khỏi kìm nén sự đau xót như tự ngược đãi bản thân trong lòng.

Cô đứng dậy, bật đèn phòng lên.

Thuận tay sửa sang lại cái giường lộn xộn như hiện trường vụ án, năng lượng tích lũy trong người Hạ Diên Điệp gần như đã khô kiệt, dạ dày kêu lên một tiếng kháng nghị, âm thanh này có khi cũng đủ sức đánh thức khách thuê phòng sát vách.

Thế là Hạ Diên Điệp ngồi xuống ghế sô pha, bóc một cái bánh bổ sung năng lượng để an ủi cái bụng trống rỗng.

Mười phút sau.

Hạ Diên Điệp cau mày nhìn đồ uống nóng trong tay rồi nhìn về phía phòng tắm.

Đã mười phút trôi qua rồi, ngoài tiếng nước ào ào thì chẳng có động tĩnh gì cả.

Không phải ngất rồi chứ?

Mặc dù cảm thấy khả năng này rất nhỏ nhưng Hạ Diên Điệp vẫn biến sắc.

Cô lấy khăn lau tay rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm.

“Tổng giám đốc… Du?”

Sau những chuyện vừa xảy ra, bây giờ cô cảm thấy khá khó khăn khi xưng hô như vậy.

Trong lòng vô thức có một loại cảm xúc có tật giật mình quấy phá.

Rõ ràng vừa rồi cô cũng được xem như một người bị hại không thể phản kháng lại mà.

Trong phòng tắm vẫn chỉ có tiếng nước chảy.

Ngoài ra vô cùng yên tĩnh, không có lấy một tiếng trả lời.

Một tia hoảng hốt chợt lóe qua ánh mắt Hạ Diên Điệp, cô vô thức giơ tay đẩy cánh cửa gỗ ra: “Du Liệt?”

“…”

“Du Liệt, anh không sao chứ?”

“…”

“Anh mà không trả lời thì tôi sẽ đi vào đấy!”

“…”

Trong phòng tắm vẫn chỉ có tiếng nước.

Tia nhẫn nại lý trí cuối cùng trong đầu Hạ Diên Điệp đã chuyển thành lo lắng, cô dồn sức vào tay, không chút do dự đẩy cửa ra.

“Soạt.”

Giúp cô tiết kiệm sức.

Cánh cửa phòng tắm bị người kéo ra từ bên trong.

Ánh sáng bên trong đột nhiên hắt ra khiến Hạ Diên Điệp đang đứng ở hành lang tối tăm vô thức bị Du Liệt chặn mất ánh sáng.

Sau một cô mới chợt hoàn hồn lại, do dự ngước mắt lên.

Người kia vẫn mặc áo sơ mi quần dài như thể không hề cởi ra mà cứ đứng dưới vòi hoa sen như vậy. Mái tóc sũng nước nhỏ tong tỏng, ánh mắt đen láy hơi ửng đỏ lạnh lùng cụp xuống, vì ngược sáng nên không thể nhìn ra bên trong là nóng rực hay lạnh lẽo.

Cửa vừa mở ra anh đã đứng ngay phía sau cách cô chưa đến hai mươi phân, Hạ Diên Điệp gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ của hơi nước còn sót lại trên người anh.

Là lạnh.

Hạ Diên Điệp vừa định thần lại đã bị lạnh cứng người.

“Anh đang sốt đấy!” Cô nói từng chữ một, đôi mắt hổ phách ngước lên nhìn anh như pháo hoa trong suốt tuyệt đẹp: “Lúc này mà còn tắm nước lạnh, anh điên à?”

“…”

Du Liệt im lặng rũ mắt nhìn cô.

Con ngươi đen láy vừa bị hơi nước đóng băng dần dần tan ra, dường như lại sâu thêm vài phần, lông mi khẽ run run sau đó cụp xuống thành một vòng cung lạnh lẽo.

“Cô Hạ quên rồi sao?” Anh hờ hững nói, chất giọng khàn khàn: “Cô đã nói giữa chúng ta chỉ có quan hệ công việc, vậy thì không cần giả vờ quan tâm nhau làm gì.”

Giọng nói của anh đã mang theo giọng nói khàn đặc.

Hạ Diên Điệp bực bội cắn môi: “Nếu anh Du vô duyên vô cớ chết trong phòng tôi thì ngoài quan hệ công việc ra chúng ta sẽ phát sinh thêm quan hệ giữa người bị hại và kẻ tình nghi nữa.”

“…”

Cô lười tranh cãi với người đàn ông đã sốt váng đầu này.

Hạ Diên Điệp xoay người đi, sắc mặt lạnh như băng vì tức, cô bước đến tủ quần áo, mở ra, lấy một cái áo choàng tắm khác ra.

Vừa ôm áo choàng xoay người lại, Hạ Diên Điệp hơi giật mình.

Du Liệt đã đi ra ngoài, anh đang dựa vào bức tường chật hẹp bên ngoài phòng tắm, đôi mắt đen ướt át khẽ nhướng lên mang theo cảm xúc nhàn nhạt, lặng lẽ nhìn cô.

Trong một chớp mắt, ánh mắt kia khiến cô chợt nổi lên một cảm giác im lặng quen thuộc mà sâu sắc.

Vẻ mặt Hạ Diên Điệp hơi cứng lại, hốt hoảng né tránh ánh mắt anh.

Thế là khóe mắt lại liếc thấy nửa người trên của người đàn ông.

Sau đó cô liền choáng váng…

Chiếc sơ mi trắng của Du Liệt đã bị nước dội ướt sũng đang dán chặt vào những đường nét nhấp nhô trên người, ngay cả cơ bụng săn chắc sạch sẽ của anh cũng lộ hết ra. Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc đường nét thon dài đi xuống dưới theo đường nhân ngư, cuối cùng dồn hết xuống chiếc quần dài màu đen khiến người ta muốn xịt máu mũi.

Hạ Diên Điệp đang nhìn nơi trái tim anh.

Dưới lớp áo sơ mi nửa kín nửa hở có một vùng màu xanh nổi bật trên làn da trắng.

Đường nét hoa văn bị áo và nước làm mờ đi những cô vẫn nhìn ra đó là hình xăm.

…Du Liệt, hình xăm?

Hai thứ này cùng đặt một chỗ khiến Hạ Diên Điệp phải nghi ngờ có phải cô cũng bị sốt và đang gặp ảo giác không.

Không thì với hình tượng thanh cao sạch sẽ không vướng bụi trần của một chàng công tử nhà giàu của anh bảy năm trước, Hạ Diên Điệp tưởng tượng thế nào cũng không ra trong tình huống nào mà anh lại cho phép người khác vẽ những thứ sặc sỡ này lên người mình.

Đáng ra anh phải ghét nhất chuyện này mới đúng!

Hạ Diên Điệp vẫn còn nhớ, hồi cấp ba Kiều Xuân Thụ cho cô xem một bài đăng trên diễn đàn, mọi người đàn thảo luận về phụ kiện thời trang, không biết từ lúc nào lại thảo luận đến Du Liệt. Nói là nếu cậu cả mà bấm một lỗ tai thì anh nên đeo một cái khuyên tai kim cương đen, phối hợp với gương mặt lạnh lùng đó chắc chắn đã đủ khiến người ta gục ngã.

Hàng trăm bình luận bên dưới đều phụ họa theo, phút chốc đã trở thành đề tài nóng trong trường, nghe nói còn lan đến trước mặt chính chủ.

Lúc đó cậu cả còn không thèm ngẩng đầu lên mà lạnh lùng từ chối với vẻ chán ghét.

Xỏ lỗ tai chỉ cần đâm một cái là được, thế thì một mảng hình xăm lớn như vậy phải đâm bao nhiêu cái đây?

Hạ Diên Điệp chớp chớp mắt, vừa định nhìn kỹ lại để chắc chắn đó không phải ảo giác của cô thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Trong hành lang yên tĩnh, cả hai đều im lặng.

Du Liệt ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng: “Trễ thế rồi cô còn có khách thuê khác à?”

“?”

Hạ Diên Điệp cứng đờ vì ngữ điệu không thể hiểu được của anh, cô không thèm nhìn anh nữa, chỉ vội vàng nhét áo tắm vào ngực anh.

“Nếu tổng giám đốc Du không muốn chết sớm thì mau quay lại phòng tắm mặc cái này vào, người đến là trợ lý của anh, không liên quan gì đến tôi.”

“”…””

Động tác đứng thẳng lên của Du Liệt hơi khựng lại.

Anh khẽ cau mày, cầm áo choàng nói: “Cô nhận điện thoại của tôi?”

Hạ Diên Điệp phải khâm phục tư duy nhanh nhẹn của anh, đã sốt cao thế rồi còn không ngăn được suy nghĩ của anh: “Xin lỗi tổng giám đốc Du, tôi không hề muốn xâm phạm quyền riêng tư của anh, nhưng lúc đó anh quả thực…” Cô cân nhắc từ ngữ: “Trông như sắp ngỏm vậy.”

“Cốc cốc cốc!”

Ngoài cửa có tiếng nói chuyện và tiếng gõ cửa rất mạnh.

Nếu không phải đang nửa đêm, Hạ Diên Điệp chắc chắn người bên ngoài còn muốn gọi to lên.

Sợ cô ăn Du Liệt đến thế à?

Mệt mỏi rũ mắt, Hạ Diên Điệp chỉ vào phòng tắm: “Tống giám đốc Du, anh có thể vào trong không?”

Du Liệt càng nhăn mày chặt hơn, như thể đang xảy ra một chuyện khiến anh vô cùng không vui.

Trước khi Hạ Diên Điệp mất kiên nhẫn, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Cổ áo tắm của cô.”

“?”

“Kéo lên.”

“…”

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, cơ thể vừa thả lỏng của Hạ Diên Điệp chậm rãi căng cứng lại.

Cô biết ý của Du Liệt là gì.

Mà đối phương nói xong thì lập tức hờ hững đi vào phòng tắm.

Hạ Diên Điệp chợt dạ giơ tay lên kéo chặt cổ áo vào, che đi vết đỏ ửng trên đó.

Cuối cùng cửa phòng tắm cũng hợp tác đóng lại.

Hạ Diên Điệp xoay người đi ra mở cửa. Sau khi xác nhận danh thiếp đưa vào đúng là của trợ lý Chu, Hạ Diên Điệp mới cởi khóa móc để anh ta vào trong.

Sau khi nhìn thấy Hạ Diên Điệp mặc áo choàng tắm, sắc mặt nghiêm nghị của đối phương lập tức lạnh đi, anh ta đi thẳng vào căn phòng trong cùng.

Tất nhiên kết quả chỉ có cái giường trống trải.

“Tổng giám đốc Du đâu?” Trợ lý lập tức quay lại hỏi.

“Phòng tắm.”

“…”

Trợ lý: “?”

Nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, trợ lý cứng đờ.

Dưới ánh mắt thẩm phán như muốn nói “Cuối cùng người phụ nữ tội ác tày trời này cũng ra tay với tổng giám đốc Du của chúng tôi rồi”, Hạ Diệp Điệp hơi khó chịu.

“Nếu tôi thật sự muốn làm gì với anh ta thì sẽ không nhận điện thoại của anh.”

Nhưng vị trợ lý Chu này lại không hề nghe vào, vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm túc như cũ: “Chúng tôi vô cùng cảm kích hành động giúp người làm vui của cô, cũng sẽ bày tỏ lòng biết ơn thỏa đáng.”

Hạ Diên Điệp không vội đáp lời, cô chỉ chờ hai chữ “nhưng mà”.

Không ngoài dự đoán.

“Nhưng mà, cân nhắc đến việc xử lý thỏa đáng trách nhiệm giữa hai bên, mong cô hãy giao điện thoại cho tôi. Tôi cần xác nhận cô không hề quay phim hay chụp ảnh mang nội dung bất lợi với tổng giám đốc Du.”

“…”

Hạ Diên Điệp thầm nhủ: Xong sớm nghỉ ngơi sớm! Thế là cô xoay người, cầm điện thoại trên bàn định đưa cho anh ta.

Nhưng ngay lúc đối phương giơ tay ra nhận, Hạ Diên Điệp đột nhiên nhớ tới điều gì, cô lập tức rụt tay lại theo phản xạ.

Trợ lý nhìn khoảng không trước mắt, im lặng.

“?”

Vẻ mặt của đối phương nhanh chóng chuyển từ nghiêm nghị sang cảnh giác và đề phòng.

Ngón tay cầm di động của Hạ Diên Điệp hơi cứng đờ.

Đến lúc này cô mới chợt nhớ ra trong điện thoại của cô có vài tấm ảnh cũ của Du Liệt.

Trong bảy năm qua, cô đã đổi điện thoại hai lần nhưng chẳng biết tại sao, đã hiểu rõ cô không có tư cách gặp lại anh nữa nhưng mỗi một tấm ảnh, mỗi một tin tức liên quan đến Du Liệt cô đều vô thức lưu lại trong máy.

Nếu đối phương muốn kiểm tra kho ảnh thì chắc chắn sẽ phát hiện ra những tấm ảnh kia.

Cô không muốn để anh ta biết.

Quan trọng là, cô không muốn để Du Liệt đang ở phòng tắm biết.

“Cô gái, xin hỏi cô họ gì?” Trợ lý Chu thẳng lưng lên, dáng vẻ cảnh giác hết mức hỏi: “”Rốt cuộc đêm nay cô “ngẫu nhiên” gặp tổng giám đốc Du của chúng tôi ở địa điểm nào?”

Hạ Diên Điệp tin chắc, nếu cô không rửa sạch được hiềm nghi thì vị trợ lý này sẽ nghĩ đến chuyện báo cảnh sát.

“Tôi họ Hạ.” Hạ Diên Điệp lặng lẽ thở dài: “Bên ngoài trụ sở chế tạo trí tuệ nhân tạo, đêm nay mưa to, tổng giám đốc Du đi ngang qua, tôi may mắn đi nhờ xe.”

“…”

Hạ Diên Điệp trả lời rất chắc chắn.

Đang nói giữa chừng, người trợ lý đối diện nhếch mép cười lạnh, như thể cô đang nói một lời nói dối mà đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.

Trợ lý Chu lấy điện thoại ra, vừa lạnh lùng chế giễu vừa chuẩn bị gọi cho đội bảo ăn dưới lầu lên đây: “Cô Hạ cố ý tính toán nhưng tiếc là không chuẩn bị tốt tài liệu, tổng giám đốc Du của chúng tôi tuyệt đối không chủ động ra ngoài vào đêm mưa như vậy, càng không có khả năng đón một người phụ nữ xa lạ lên xe…”

Sự nhẫn nại cuối cùng của Hạ Diên Điệp với anh trợ lý này đã biến mất.

Ánh mắt đối phương nhìn cô rất quen thuộc nhưng lại mang theo cảm giác từ trên nhìn xuống rõ ràng, gợi lại những ký ức tồi tệ lúc trước của cô.

Thật không dễ để cô duy trì được chút lòng tự trọng đang lung lay của mình.

Vẫn nên để Du Liệt tự giải quyết trợ lý của anh đi.

Chỉ một giây trước khi cô quay người đi, bàn tay đang định bấm số gọi bảo an của trợ lý đột nhiên sững lại.

Anh ta mở to mắt như thể bị sốc lắm: “Hạ… Cô Hạ?”

Hạ Diên Điệp dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta.

“Có thể mạo muội hỏi cô…” Thái độ của trở lý mềm xuống một cách kỳ lại: “Họ tên đầy đủ của cô không?”

“Hạ Diên Điệp.”

“…”

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Hạ Diên Điệp chứng kiến một màn lật mặt quay phắt một trăm tám mươi độ.

Không thể tưởng tượng được có ngày cô lại nhìn thấy nhiều cảm xúc trên một gương mặt trong thời gian ngắn như vậy.

Hạ Diên Điệp nhíu mày: “Anh biết tôi?”

“Biết… À không! Sao tôi lại biết cô được chứ?” Lúc này, vẻ mặt trợ lý Chu đã ổn định lại vài phần, anh ta cung kính cẩn thận hơn rất nhiều.

Trợ lý Chu vội vàng xin lỗi: “Thật sự vô cùng xin lỗi cô, vừa rồi tôi đã có chỗ mạo phạm, tôi xin trân trọng xin lỗi cô vì đã nói ra những yêu cầu vô lý! Vậy tối nay tôi sẽ không quấy rầy hai vị nữa, đây là quần áo và đồ dùng cá nhân của tổng giám đốc Du, tôi xin phép đặt ở đây.”

“… Chờ chút đã.”

Nửa trước thì Hạ Diên Điệp còn hờ hững nghe nhưng càng đến đoạn sau cô lại càng nhíu mày chặt hơn.

Đang định hỏi cho rõ thì nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Chắc Du Liệt đã thay áo tắm xong.

Trợ lý Chu chợt giật mình như thể mới nhớ ra chuyện gì đó: “À, còn một việc nữa, tôi xin phép nói dài dòng, tổng giám đốc Du không thể đi lại bình thường vào đêm mưa như này được, cơ thể khó chịu và sốt cao là phản ứng bình thường, xin cô chăm sóc nhiều hơn…”

Tiếng cửa gỗ bị kéo ra át đi tiếng nói của anh ta.

Hạ Diên Điệp đang nhìn sang chỗ khác nhưng lại bị nửa câu sau của trợ lý kéo quay lại.

Trái tim cô vô thức đập thình thịch: “Thế nào là không thể đi lại bình thường?”

Trợ lý Chu đang định giải thích thì chợt cảm thấy sau lưng lạnh như băng.

Anh ta dè dặt quay đầu lại, ngay lập tức đối mắt với ánh mắt mệt mỏi u ám lạnh như tiền của ông chủ đang đứng dựa vào cửa phòng tắm.

“…”

Nếu ánh mắt có thể dùng làm kiếm, Chu Hạo chắc chắn lúc này anh ta đã bị tổng giám đốc Du lăng trì xử tử rồi.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kẻ không biết thời thế sẽ không sống quá ba ngày bên cạnh boss nhà bọn họ.

Chu Hạo vội áp chế toàn bộ cảm xúc, cung kính khẽ gật đầu với Hạ Diên Điệp rồi sải bước đi ra ngoài, chỉ trong vòng mấy giây đã đi ra ngoài cửa.

Đi ngang qua người Du Liệt, Chu Hạo thận trọng dừng lại, khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Du còn chuyện gì cần tôi sắp xếp không ạ?”

“Xuống lầu chờ tôi.”

“?”

Chu Hạo bất ngờ ngẩng đầu lên.

Khi anh ta vô thức chuẩn bị chuyển hướng sang người phụ nữ trong phòng thì chợt khựng lại bởi ánh nhìn lạnh lùng dưới mí mắt hơi cụp của anh.

Chu Hạo lập tức cúi đầu, đáp: “Vâng, thưa tổng giám đốc Du.”

“Không cần nói nhiều với ông cụ.”

Vẻ mặt Chu Hạo hơi khó xử.

Du Liệt lãnh đạm liếc nhìn anh ta: “Tự tôi sẽ nói.”

Vẻ mặt Chu Hạo hơi thả lỏng: “Tôi hiểu rồi.”

“…”

Trợ lý vội vàng rời đi.

Hạ Diên Điệp im lặng đứng trong phòng.

Cuộc đối thoại của hai người khá nhỏ, nhưng trong căn phòng không lớn lắm cộng với đang là đêm khuya, cô vẫn nghe được không sót câu nào.

Đương lúc cô do dự có nên hỏi không thì Du Liệt bước đến bên cạnh cô, cầm lấy túi giấy đựng quần áo, lúc đứng thẳng người lên, anh rũ mắt, hờ hững nói.

“Người của ông ngoại tôi.”

Hạ Diên Điệp khẽ nắm tay: “Sẽ có phiền phức gì sao?”

Du Liệt liếc nhìn vẻ mặt vừa thả lỏng được đôi chút lại cứng lại vì lo lắng của cô.

Anh hơi dừng động tác, lông mi cụp xuống.

“Đây là chuyện riêng của tôi, không làm phiền đến cô.”

“…”

Hạ Diên Điệp hơi run rẩy.

Sau khi hoàn hồn, cô khẽ cười, sự u ám nơi đáy mắt nhanh chóng bị giấu đi: “Thế thì tốt, cảm ơn tổng giám đốc Du, tôi ra ngoài đây, anh thay quần áo xong hãy đi ngay đi, mười phút sau tôi quay lại.”

Du Liệt không nói gì, anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô cho đến khi cánh cửa khép lại.

Đêm đó, khi Hạ Diên Điệp quay lại, Du Liệt đã rời đi từ bao giờ rồi.

Bên ngoài đã tạnh mưa, bóng đêm u ám.

Hạ Diên Điệp tựa vào thành giường, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nghĩ đến câu nói khó hiểu của người trợ lý kia, ý thức chậm rãi chìm vào bóng tối.

Đáng tiếc, cô đang mê man thì hai tiếng âm báo tin nhắn vang lên đánh thức cô.

Hạ Diên Điệp nhíu mày với lấy điện thoại.

Cô hơi híp đôi mắt lờ đờ nhìn màn hình chói mắt.

Một cái là tin nhắn nhận tiền của ngân hàng, tài khoản ngân hàng mới nhận được một ngàn tệ.

Một cái đến từ số lạ của trợ lý Chu, nhắn là do anh ta chuyển, tổng giám đốc Du nói tiền phòng đêm nay chia AA.

Du Liệt tưởng đây là phòng đơn trong khách sạn năm sao anh quen ở à?

Hạ Diên Điệp thầm oán nhưng không nhắn lại.

Trước khi ngủ say, ý nghĩ cuối cùng lướt qua tâm trí cô là…

Tại sao Du Liệt lại biết số tài khoản của cô?

Đáng tiếc, Hạ Diên Điệp vừa chìm vào giấc ngủ thì ý nghĩ này đã chìm vào tâm trí cô, không để lại chút dấu vết.

Hạ Diên Điệp lên máy bay về Bắc Kinh vào chiều thứ ba.

Sau khi xin được chữ ký của giám đốc bộ phận vật liệu, thái độ của các bộ phận của Khoa học kỹ thuật Helena đối với bọn họ đã có sự thay đổi.

Ngay cả chuyên viên nhân sự trước đó từng kiếm cớ rời đi cũng chủ động phối hợp thu thập tin tức với bọn họ, thậm chí còn chủ động tham dự mấy hội thảo nghiên cứu trong công ty với các bộ phận liên quan.

Ví dụ như sáng thứ sáu có cuộc họp hàng tháng của bộ phận vật tư.

Sau mấy ngày ở trong Khoa học Kỹ thuật Helena, Hạ Diên Điệp nhận thấy rằng ngoài các nhân viên quản lý có thâm niên tạo thành đội ngũ quản lý cấp cao, kỹ sư nghiên cứu phát minh lâu năm chủ trì hạng mục cốt lõi của dự án thì cơ cấu tổ chức và văn hóa doanh nghiệp của Khoa học Kỹ thuật Helena có sự trẻ trung, không giống thói quen rườm rà của một số doanh nghiệp quốc nội cô từng tiếp xúc.

Mỗi bộ phận đều có quyết sách độc lập, không cản trở lẫn nhau, do quản lý cấp cao phụ trách nên hiệu suất công việc và hiệu quả của các quyết định đều cao hơn một đoạn.

Đương nhiên trong đó cũng có nhược điểm.

Ví dụ như nhóm phiên dịch bên ngoài do Hạ Diên Điệp phụ trách, bộ phận không ảnh hưởng đến “vấn đề” cốt lõi của các bộ phận, dưới tình huống không có quản lý cấp cao điều hành thì sẽ gặp phải tình trạng đi đi lại lại như đá bóng.

Nhưng hoạt động chỉnh thể của công ty được sắp xếp hợp lý và tối giản, cơ bản có thể đảm bảo nguyên tắc mang lại hiệu suất tuyệt đối và tính kỹ thuật cao.

Hạ Diên Điệp không khỏi nghi ngờ điều này bị ảnh hưởng bởi nhân vật nòng cốt là Du Liệt, có liên quan mật thiết đến tính cách của anh.

Nhưng dù gì cũng là công ty thương mại, không thể tránh khỏi hợp tác với nhiều công ty địa phòng, ắt không thể thiếu người quản lý có thể biểu đạt ý nghĩ bằng ngôn ngữ chính thức.

Lúc này, phó tổng giám đốc trực tiếp phụ trách mảng thị trường Quách Tề Đào đang đứng trước máy chiếc ở trong phòng họp lớn, chậm rãi thuyết trình.

“… Dạo này tài nguyên vệ tinh ngoài Trái Đất đang khan hiếm, lại không thể tái tạo được, ITU (Liên minh viễn thông quốc tế) đã có quy định rõ ràng, khi nói đến quyền sử dụng quỹ đạo Trái Đất và vệ tinh, quy tắc được quốc tế chấp nhận là “giành trước được chiếm trước, chiếm trước được chiếm mãi”… Dự án Starlink của Mĩ đã nhanh chân đến trước, tuy ngành hàng không vũ trụ nước ta cất bước muộn hơn nhưng mấy năm gần đây lại phát triển rất nhanh, chuyện phóng vệ tinh ra ngoài vũ trụ để chiếm lấy tài nguyên đã là chuyện lửa sém lông mày. Lẽ ra các doanh nghiệp hàng không vũ trụ phải gánh vác trách nhiệm mang tính lịch sử này…”

Hội nghị thường kỳ còn chưa chính thức bắt đầu nhưng bài thuyết trình này như là một bài nhạc nền, nhưng đội ngũ phiên dịch do Hạ Diên Điệp dẫn đầu lại không chỉ ngồi nghe góp vui được.

Khổng Kỳ Duệ vừa múa bút vừa thở dài: “Ông trời phù hộ, đến ngày diễn ra Hội nghị đỉnh cao nhất định chị Hiểu Tuyết phải khỏi chân đấy, nếu không lại gặp vị phó tổng giám đốc Quách này phát biểu chắc tôi phải tổn thọ ba năm chỉ trong mười lăm phút phát biểu của anh ấy mất.”

Điền Kính im lặng nhưng vẻ mặt cũng không thoải mái.

“Chỉ có anh nói nhiều thôi.” Hạ Diên Điệp nói thẳng.

Đợt phiên dịch cho Hội nghị thường kỳ này mục đích là để Điền Kính và Khổng Kỳ Duệ luyện tập, cô không tham gia mà chỉ đứng ở góc bàn đằng sau hai người họ giám sát “làm việc”.

Nhân viên bộ phận vật liệu lần lượt bước vào phòng họp.

Như Hạ Diên Điệp đã phát hiện ra, văn hóa trong nội bộ công ty bọn họ không quá cứng nhắc, bầu không khí hàng ngày giữa các nhân viên cũng thoải mái và cạnh tranh nhiều hơn và phương diện kỹ thuật.

Cô rất thích điểm này.

Mấy hôm nay, tổ phiên dịch số một đã tiếp xúc gần hơn với bộ phận vật liệt của Helena, sau mấy ngày ở chung, leader của mấy đoàn đội nhỏ đã quen thuộc với bọn họ. Đặc biệt là Hạ Diên Điệp còn dẫn đội “tình nguyện” thay bọn họ phiên dịch vài tài liệu nước ngoài cho bọn họ, thế là lại càng được lòng các nhân viên bộ phận vật liệu.

Theo như Khổng Kỳ Duệ nói, tự nguyện phiên dịch chỉ là thứ yếu thôi, mấy nhân viên kỹ thuật chủ yếu bị sắc đẹp của tổ trưởng bọn họ mê hoặc.

Trong số đó, rõ ràng nhất phải kể đến Phạm Thiên Dật, phó giám đốc trẻ tuổi của bộ phận vật tư.

Các bộ phận nghiệp vụ của Helene khá đặc biệt, mỗi bộ phận có tối đa hai phó giám đốc, bọn họ đều được thăng từ các thành viên kỹ thuật cốt cán. Công ty lấy kỹ năng kỹ thuật làm chủ để làm lãnh đạo, quyền lực của quản lý không quá cao, bị nội bộ công ty nói đùa là “công cụ đóng dấu hình người lúc trưởng bộ phận đi công tác”.

Tóm lại thì đều là dân kỹ thuật.

Hôm nay, Phạm Thiên Duật vừa vào phòng hợp đã đi thẳng đến trước mặt Hạ Diên Điệp.

“Trưởng phòng Hạ, dạo này các cô làm việc vất vả, uống ly cà phê đi.” Phạm Thiên Duật chào hỏi xong thì tươi cười đặt ly cà phê nóng hổi bên cạnh bàn gần ba người Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp cảm ơn rồi nhận lấy giùm các tổ viên đang ba đầu sáu tay.

“Kỹ sư Phạm, đừng thiên vị thế chứ, sao chỉ tổ phiên dịch có cà phê vậy?”

Hội nghị thường kỳ vẫn chưa bắt đầu nên mấy leader của bộ phận vật liệu đang nhàn nhã đi lòng vòng trong hội trường, không biết ai tinh mắt bắt gặp cảnh này mà một nhóm người lập tức vây lại đây.

Phạm Thiên Duật là trưởng nhóm dự án trẻ nhất trong đội kỹ thuật, năm nay vừa trong hai mươi tám, nhân duyên trong bộ phận vật liệu khá tốt, ai cũng có thể vui đùa mấy câu với anh ấy.

Có người mở đầu thì mấy người đằng sau lập tức reo hò.

“Đúng đấy kỹ sư Phạm, sao lại thiên vị thế? Anh phân biệt đối xử với chúng tôi đúng không?”

“Sao giám đốc Kỷ còn chưa đến nhỉ? Chúng tôi cần người đứng ra chủ trì công đạo.”

“Này này, đừng ghen tị nữa, đừng cản trở kỹ sư Phạm của chúng ta thoát khỏi nhóm các ông chú độc thân được không hả?”

Bị bọn họ anh một câu tôi một câu trêu chọc như vậy, Phạm Thiên Duật đỏ bừng mặt: “Đừng nói lung tung, trưởng phòng Hạ đã phiên dịch giúp chúng tôi rất nhiều tài liệu của bộ phận vật liệu. Ở khu nghỉ ngơi có đầy cà phê, mọi người tự đi lấy là được mà.”

“Không nha, tôi chỉ muốn uống của cậu thôi.” Không biết đồng nghiệp nam nào đó chen vào một câu khiến mọi người trong phòng họp cười rũ rượi.

Phạm Thiên Duật lại càng đỏ mặt hơn, anh ấy cố kìm nén nói: “Đừng gây chuyện nữa, giờ này giám đốc Kỷ còn chưa đến thì khả năng cao hội nghị thường kỳ lần này có quản lý cấp cao tham dự đấy, anh ấy đã đi mời người rồi, bộ phận vật liệu chúng ta không thể làm chim đầu đàn được.”

Câu suy đoán này thoạt nghe cũng có lý, không khí trong phòng họp lập tức yên tĩnh lại.

Tiếng thảo luận xì xào lập tức thay thế tiếng cười nói ầm ĩ, có giọng nói vang lên trong một góc phòng họp.

“Không biết quản lý cấp cao nào sẽ đến nhỏ, sao không nghe thấy phong thanh gì luôn?”

“Chỉ cần không phải tổng giám đốc Quách là được, tôi bị trĩ, không gánh được buổi diễn thuyết suốt nửa tiếng đâu.”

“Lâu rồi không được chiêm ngưỡng gương mặt đẹp trai ngời ngời của tổng giám đốc Du, muốn nhìn quá!”

“Móe, tên gay chết tiệt!”

“Cút! Đấy là sự sùng bái trong sáng nhất của dân kỹ thuật!”

“Bỏ cuộc đi, tháng này tổng giám đốc Du đã đi thị sát ba trung tâm nghiên cứu rồi hai trụ sở chế tạo trí tuệ nhân tạo liên tiếp rồi, sáng nay mới đi thị sát trung tâm trắc nghiệm tổng hợp ra-đa ở thành phố Giang xong, sáng nay sao có thể để dụ hội nghị thường kỳ được?”

“Thấy chưa, đây mới là chân ái này!”

“…”

Nghe tiếng bàn tán khe khẽ bên kia, Hạ Diên Điệp hơi thất thần.

Sau khi bị Khổng Kỳ Duệ đã chân mấy cái dưới gầm bàn nhắc nhở Phạm Thiên Duật đã chạy đến bên cạnh thì cô mới hoàn hồn.

“Trưởng phòng Hạ, nếu tiện, cô có thể cho tôi số điện thoại của cô không?” Dấu vết đỏ ửng trên mặt vị phó quản lý bộ phận trẻ tuổi này còn chưa tan hết nhưng lại cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Nếu có tài liệu nào đó cần phiên dịch, tôi mong được một chuyên gia để học hỏi.”

Hạ Diên Diệp định thần lại, cô hơi do dự.

Phạm Thiên Duật nghĩ tới điều gì đó, anh ấy vội nói tiếp: “Cô cứ yên tâm, sẽ có thù lao mà, tôi tuyệt đối không để cô lao động miễn phí đâu.”

“Phụt!” Khổng Kỳ Duệ đang múa bút thành văn cũng bị tư duy của thẳng nam chọc cười, cuối cùng không nhịn được bật cười.

Hạ Diên Điệp cũng buồn cười.

Nhưng Phạm Thiên Duật đã nói đến vậy rồi, nếu không cho anh ấy thì chỉ khiến đối phương không thể xuống đài được. Huống hồ, lý do của đối phương lại là việc công.

Hạ Diên Điệp đồng ý cho anh ấy số điện thoại.

Gương mặt Phạm Thiên Duật tươi như hoa, anh ấy cảm ơn rồi cầm điện thoại về, nhưng lúc nhìn dãy số trên màn hình thì lại đứng đực ra, vẻ mặt hơi nghi hoặc.

Đúng lúc bên cạnh anh ấy có một kỹ sư vật liệu công trình có tuổi, người nọ nói: “Vui quá nên ngốc luôn rồi à?”

“Hả? Kỹ sư Phạm thật sự xin số điện thoại của trưởng phòng Hạ rồi à?”

“Thế à? Nhìn xem cậu ấy vui đến ngốc luôn rồi kìa.”

“Tôi cũng muốn! Quản lý Phạm!”

Tiêu điểm của phòng họp lại bị kéo lại đây.

Phạm Thiên Duật chợt phản ứng lại, anh ấy vội vàng giải thích trong tiếng cười đùa của mọi người: “Không phải đâu, tôi chỉ cảm thấy số điện thoại của trưởng phòng Hạ rất quen thôi, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó.

“Học bản lậu của “Hồng Lâu Mộng” à? Nhìn quen không phải dùng như thế đâu?”

“Cái lý do kiểu gì thế? Nghe sứt sẹo quá.”

“Haizz, cái đồ thẳng nam!”

“…”

Lần này ngay cả Khổng Kỳ Duệ cũng phải nở nụ cười.

Chỉ có độc Hạ Diên Điệp run rẩy vài cái, đáy mắt nổi lên gợn sóng, cô vô thức siết chặt đầu ngón tay.

Nhân viên kỹ thuật công trình bên cạnh Phạm Thiên Duật vừa thò đầu sang nhìn màn hình điện thoại của Phạm Thiên Duật thì cũng ngừng cười, mấy giây sau, đối phương mở to mắt.

“Ồ, đúng là giống thật này?”

“…”

Người đàn ông bấm vào danh bạ của Phạm Thiên Duật rồi kéo lên, sau khi xác nhận thì khiếp sợ quay đầu nhìn Hạ Diên Điệp: “Trưởng phòng Hạ, số điện thoại của cô và tổng giám đốc Du gần như giống như đúc, chỉ đảo độc trình tự của bốn số ở giữa và ở cuối thôi.”

“?”

Phòng họp cũng rơi vào im lặng vì kinh ngạc.

Đứng giữa sự chú ý của mọi người, Hạ Diên Điệp suýt không giữ được vẻ mặt bình thường.

1xx, 0217, 0712.

1xx, 0712, 0217.

Cô thật sự không ngờ sau khi về nước Du Liệt lại dùng số điện thoại hồi còn ở trong nước, là số điện thoại tình nhân đã trao đổi với cô dịp sinh nhật bảy năm trước.

“… Thật sao?”

Móng tay sắp cắm, vào lòng bàn tay, Hạ Diên Điệp nín thở, híp mắt cười nói: “Thế thì trùng hợp thật đấy.”

Cô vừa nói xong câu cuối cùng thì cửa phòng họp đột nhiên mở ra.

Người đàn ông dẫn đầu mặc một bộ vest ba mảnh màu xám đậm cao ráo, dáng người cân đối, đôi chân thon dài sải bước đi vào trong.

Phía sau anh là đội ngũ quản lý cấp cao của Helena nối đuối đi vào.

Cảm giác lạnh thấu xương lập tức ập vào mặt.

Trong phòng họp, tiếng cười đùa đột nhiên im bặt.

“… Du, tổng giám đốc Du?”

“Ngồi đi.”

Du Liệt không ngồi ghế chủ vị mà kéo một cái ghế dựa gần trung tâm ra. Anh tiện tay cởi áo cúc áo vest, để lộ nửa chiếc áo ghi lê ôm sát vòng eo thon gọn.

“Đang nói chuyện gì vậy?” Anh tựa lưng vào thành ghế, mắt sắc nhìn về một góc khuất: “… Sao náo nhiệt thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.