Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chạy Trốn Khắp Địa Cầu – Chương 150: C150: Ngàn năm trước



Mạnh Kiều ngoan ngoãn ngồi trong phòng học, mở sổ ghi chép ra.

Nghiêm Mục ngồi cùng bàn với cô, làm cô bỗng sinh ra mơ mộng về thời trung học. Anh đang nghiêm túc xem sách điện tử, quả đúng là dáng vẻ của một học sinh giỏi.

Nghiêm Mục: “Đọc sách, đừng nhìn anh.”

Mạnh Kiều nổi lòng nghịch ngợm: “Bạn học à, mình chỉ thích nhìn bạn thôi. Mình học không giỏi, đọc sách không nổi, chỉ có yêu đương là tốt thôi đấy.”

Nghiêm Mục nhìn Mạnh Kiều: “Tốt?”

Mạnh Kiều trợn mắt, định đưa ra một ví dụ, nhưng lại phát hiện ra mình không suy nghĩ được gì. Bản thân cô hoàn toàn không biết yêu là như thế nào, lúc ở trường học cô nói với San San mình vừa gặp đã yêu Nghiêm Mục, San San đã hỏi ngược lại: “Chị, đây không phải là hành vi mê trai ngu ngốc sao ạ?”

“Bỏ đi, em vẫn nên chăm chỉ học tập thì hơn. Anh nghĩ cái mộ cổ kia là có chuyện gì?”

Nghiêm Mục nói: “Thực ra trong mộ cổ cũng có manh mối. Khoảng bốn mươi, năm mươi năm trước, nơi đó đã từng diễn ra một đợt khai quật. Một số hộp sọ từ thời Tiên Tần và các ngôi mộ từ thời nhà Hán đã được khai quật lên, nên trong mắt người xưa nơi đó là một chỗ có phong thủy tốt. Bởi vậy việc xây dựng hoặc mở rộng thêm dựa trên cấu trúc mộ huyệt vốn có, cũng được coi là một loại hình thức chôn cất.”

“Nhưng đó không phải trọng điểm, có phải anh nghi ngờ nơi đó không phải là mộ chôn đúng không?” Mạnh Kiều hỏi.

“Đúng vậy. Dựa theo miêu tả của em, Tương Liễu có kích thước rất lớn, hơn nữa xét theo thuộc tính của nó thì không thích hợp đặt trong mộ chôn.” Nghiêm Mục tìm kiếm những tài liệu cổ xưa hơn, thậm chí còn mở cả “Sơn Hải Kinh”. Tương Liễu vốn nằm trong hệ thống thần thoại của văn hóa Trung Hoa, anh mơ hồ cảm thấy, nếu những thứ này từng tồn tại thì sao?

Thần thoại là có thật.

Những loài động vật và bộ tộc chưa từng thấy trong ghi chép cũng là có thật.

“Hạ Linh đã từng gặp siren (*) trong khi làm nhiệm vụ. Lần trước bọn họ còn nói họ nhìn thấy một người có một cái lỗ lớn trước ngực, đi qua đi lại với một thanh gỗ xuyên ngực. Lúc đầu anh còn nghĩ có thể là bối cảnh phó bản cố ý thiết kế, nhưng những thứ này không phải là chưa từng xuất hiện trong cổ tích.” Nghiêm Mục suy nghĩ rồi nhìn vào mắt Mạnh Kiều nói: “Em đoán được cái gì rồi phải không?”

(*) Siren (Tiếng Hy Lạp: Σειρήν Seirēn/Σειρῆνες Seirênes) là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ. Siren thực sự được mô tả là những sinh vật có vẻ đẹp quyến rũ như báu vật và năng lực rộng lớn như biển khơi. Giọng hát của họ khiến cho các thủy thủ gặp nạn. Cũng có khi những cơn sóng mang giọng hát của họ tới các con tàu để dự báo về những hiện tượng thời tiết xấu sắp diễn ra.

Trong văn phòng của Bạch Thần, Nghiêm Mục và Mạnh Kiều chợt lóe lên cùng một suy nghĩ.

“Tra cứu trước, tra tiếp đi, rồi hẵng nói.” Mạnh Kiều chưa muốn nói ra suy nghĩ ​​điên rồ của mình ngay lúc này.

Hai người không điều tra vụ án mất tích, mà bắt đầu tìm tòi thần thoại ở khắp nơi trên thế giới.

Đã có thể truy cập Internet, Mạnh Kiều tìm kiếm các trang mạng xã hội nước ngoài, có lẽ ở nước ngoài không có cảnh thái bình giả tạo nên mạng đã bị ngắt kết nối, không có nhiều người sử dụng, thỉnh thoảng có người viết vài nhiệm vụ phó bản mình đã tham gia, Mạnh Kiều cẩn thận dịch ra.

Có người bắt đầu phó bản là một con thuyền đi trên biển, tuy giống với thôn Vạn Hà, cũng có quỷ nước đòi mạng, nhưng cũng có sinh vật cô chưa từng thấy qua —— Một nữ yêu xinh đẹp trong nước. Bối cảnh phó bản là nữ yêu yêu một gã đàn ông loài người, nhưng gã ta chỉ muốn biến cô ấy thành vật chiêu tài, nên đã nhốt nữ yêu vào trong tủ sắt điện khí hóa để triển lãm, sau đó nữ yêu đã nguyền rủa gi ết chết toàn bộ người trong trấn.

Cũng có phó bản con người chiến đấu với yêu tinh trong rừng, yêu tinh đó mắt đỏ ngầu, da xanh như châu chấu, dũng mãnh chui từ dưới đất lên, đuổi giết người chơi trong nhiệm vụ sinh tồn.

Ở Nhật, có người đụng phải Thanh Hành Đăng (*), bị ả bắt lại chơi Hyakumonogatari với những người chơi khác. Mọi người ngồi vây quanh một trăm ngọn nến kể chuyện ma quỷ xưa, mỗi câu chuyện kể ra sẽ trở thành một ảo ảnh mới, người chơi phải sống sót trong ảo cảnh tương ứng.

(*) Thanh Hành Đăng (hay còn gọi là Aoandon) có nghĩa là lồ ng đèn xanh, xuất hiện trong các buổi kể chuyện ma. Thức ăn của nó là nỗi sợ hãi của con người. Thanh Hành Đăng là một yêu quái đặc biệt, vì nó chỉ xuất hiện trong một nghi lễ. Nghi lễ ấy gọi là “Hyakumonogatari Kaidankai”, tức “Bách vật ngữ quái đàm hội”. Người ta thường bắt đầu nghi lễ vào những đêm không trăng, khi trời đã tối hoàn toàn (khoảng từ mười giờ tối tới hai giờ sáng), trong một căn nhà ba gian và chỉ thắp sáng duy nhất gian thứ ba. Trong căn phòng ấy sẽ được thắp một trăm cây nến, cùng một chiếc gương nhỏ đặt trên bàn. Những người tham gia nghi lễ chỉ được mặc áo xanh, không được phép mang theo bất kì vật gì. Họ ngồi trong gian phòng thứ nhất, kể cho nhau nghe câu chuyện ma bất kì được nghe hoặc đã trải qua, sau đó sẽ tới gian phòng thứ ba, thổi tắt một ngọn nến, nhìn vào trong gương rồi quay ra gian đầu tiên. Tới khi câu chuyện thứ một trăm kết thúc, bóng tối phủ lên toàn bộ ba gian phòng. Lúc này, Thanh Hành Đăng sẽ xuất hiện.

Cũng may là có phần mềm dịch thuật, nếu không Mạnh Kiều thực sự không thể hiểu được người trên toàn thế giới đang nói gì. Có người chơi ở Đông Nam Á đã ghi chép lại một loại quỷ tên là Phi Pop trong phó bản. Loài quỷ này ban ngày là người, buổi tối sẽ nhổ nội tạng ra ngoài miệng, biến thành quái vật bay tới bay lui. Các người chơi bị nhốt trong biệt thự, phải tìm được Phi Pop trong số bọn họ.

“Em cảm thấy, may là chúng ta không phải người Thái, nếu không thật sự sẽ không chịu nổi mấy con quỷ kia.” Mạnh Kiều lật đi lật lại: “Em còn thấy một người chơi nói anh ta gặp được một con quỷ vô cùng xinh đẹp, nhưng thích gạ gẫm đàn ông, gạ gẫm được rồi thì giết người đó, sau đó lại gạ người tiếp theo. Hơn nữa quỷ này còn giả làm người chơi, đúng là ngầu mù mắt em rồi!”

Nghiêm Mục dừng việc đang làm lại, hỏi: “Vậy em có tìm được điểm chung nào không?”

“Tất cả nội dung phó bản, ma quỷ, thiên phú hoặc đạo cụ mà chúng ta gặp phải… Em cảm thấy chúng đều có một điểm chung không thể diễn tả được… ý là những thiên phú hoặc ma quỷ này có thể đã tồn tại từ rất lâu trước đây. Em nói ví dụ như Thanh Hành Đăng, từ thời Edo đã xuất hiện rồi.” Mạnh Kiều càng nói càng loạn, cô hy vọng mình có logic rõ ràng, nhưng lại không thể diễn đạt được.

Nghiêm Mục nói: “Anh hiểu ý của em. Những ma quỷ này, thiên phú, và đạo cụ rất có khả năng đã từng tồn tại rất lâu trước đây.”

Không phải là phó bản chọn lọc thuật lại những phong tục tập quán này.

Mà đúng hơn là, những bối cảnh phó bản này vốn đã từng tồn tại, vì đã có người trải qua nên mới trở thành những câu chuyện kỳ quái mang phong tục tập quán, vào kéo dài đến rất nhiều năm sau.

Đây cũng giống vấn đề con gà có trước hay quả trứng có trước.

“Thực ra đạo cụ và thiên phú cũng không có gì để giải thích, “phương thuật”, “dị năng” gì đó, nếu tìm đọc tài liệu, thì có thể bắt đầu từ những thần thoại năm thứ mười trước Công Nguyên.”

Nghiêm Mục cũng cảm thấy suy nghĩ của mình rất táo bạo, không phải là anh chưa từng nghĩ tới ý tưởng này. Thời đi học, mỗi lúc nhàm chán, anh sẽ mở cuốn tiểu thuyết giả tưởng “Bạch Hà Chí” ra xem, trong đó có viết “Tần Hà nằm ở phía Tây, trong thôn những sự kiện đỏ trắng nối tiếp nhau, sống chết có số.”. Lúc rời khỏi phó bản hiếu – hỷ, anh mới nhớ đến câu này.

Mặc dù giữa phó bản và chuyện cổ kể lại có một ít điểm khác nhau, nhưng cốt lõi vẫn giống nhau, không phơi bày khung cảnh có điểm khác biệt.

“Anh nghi ngờ, đây không phải lần đầu tiên địa cầu xuất hiện phó bản.” Cuối cùng Nghiêm Mục cũng nói ra lời này: “Cho nên mới có chuyện xưa lưu truyền. Thậm chí anh nghi ngờ những vị mà chúng ta từng gọi là thần thánh có thể cũng là những người có thiên phú, giống như em và anh.”

Mạnh Kiều mím môi, chậm rãi gật đầu: “Cũng phải, em cũng từng nghi ngờ thiên phú của Cốc Thu có phải tên là “Thiên Lôi Điện Mẫu” hay không, nếu anh ấy quay về thời cổ đại, chẳng phải sẽ là lôi thần sao?”

Những lời này phát ra từ miệng Mạnh Kiều mang đến một cảm giác hài hước kỳ diệu.

“Vậy anh gọi là gì?”

“Iron Man.”

“Còn em?”

“Bà cốt.”

Nghiêm Mục:…

Mạnh Kiều tựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn, vẻ mặt cà lơ phất phơ như một thiếu nữ bất lương, nhưng giọng điệu lại có chút nghiêm túc và nặng nề: “Em đang nghĩ, nếu em có thể nhìn thấy Tương Liễu, chứng tỏ thiên phú của em tương tự với năng lực của nó ở một khía cạnh nào đó, nói cách khác, em nghi ngờ —— nó là boss phó bản.”

Một kẻ rất cổ xưa.

Ngủ say.

Còn sót lại trên địa cầu.

Lại còn là quái vật tình cờ bị phát hiện.

“Anh nghĩ có khả năng không? Em biết suy nghĩ này rất điên rồ, trên cơ bản nó cũng giống với lợn nái lên mặt trăng vậy. Nhưng em nghĩ giữa em và nó có điểm chung nào đó.” Cuối cùng Mạnh Kiều cũng nói ra.

Câu tiếp theo.

“Cho nên em sẽ biến thành rắn sao?”

Nghiêm Mục:…

Tiếng gõ cửa không đúng lúc phá vỡ bầu không khí có phần ngượng ngùng.

Mạnh Kiều mở cửa, San San nghiêng đầu đứng bên ngoài: “Anh chị làm gì trong đó vậy? Có muốn đi ăn cơm không ạ?”

Cô bé tò mò thò đầu vào: “Á chị! Ở đây có lớp học à!”

Mạnh Kiều bế San San lên nói: “Nơi này không thích hợp với con nít đâu, em đừng vào, bên trong không phải để học, đi thôi, đi ăn cơm!”

San San đã lâu không nhìn thấy lớp học, trong lòng rất hưng phấn, giống như một con mèo con không nghe lời cứ muốn xông vào. Cũng may Nghiêm Mục đã ra khỏi phòng đóng cửa lại, nếu không Mạnh Kiều cũng không biết phải làm sao để ngăn cản ánh mắt nhìn loạn bên trong của San San.

Cả đám người ăn cơm ở nhà ăn xong xuôi, không thể không nói, nơi ẩn náu của Hội Khoa Học thật sự có đủ mọi thứ, hơn nữa cũng không thiếu đồ mới mẻ trên thế giới này, nên cuối cùng họ cũng có được một bữa ăn tươi ngon. Bạch Trình Hi đã lâu không gặp Mạnh Kiều, nhìn chằm chằm Nghiêm Mục bên bàn ăn: “Anh lại kéo chị ta đi đâu nữa?”

Nghiêm Mục không nói gì, Bạch Thần lại nói: “Đừng có vô liêm sỉ vậy, cậu không phải bạn trai của người ta.”

Ánh mắt Bạch Trình Hi lộ ra chút khinh thường, giống như không coi trọng mình ở thế giới song song lắm, lẩm bẩm: “Có bệnh.”

Đây là một thế giới song song nên chắc chắn phải có một Mạnh Kiều khác.

Sao không thấy ai nhắc đến chuyện này?

Bạch Thần nhìn thấy Bạch Trình Hi trợn mắt, biết cậu ta đang suy nghĩ gì: “Một người cậu cũng không có được.”

“Cậu!”

“Nếu cậu thích khuôn mặt này thì nói, tôi sẽ làm cho cậu một người máy mô phỏng sinh học.” Bạch Thần cười nói.

Đúng lúc, Tiểu Kiều và Hạ Tinh Thần cũng tới. . Bạ𝐧‎ có‎ biết‎ t𝑟a𝐧g‎ t𝑟𝐮𝗒ệ𝐧‎ +‎ t𝑟𝐮mt𝑟𝐮𝗒𝘦𝐧.𝙫𝐧‎ ‎ +

Hạ Tinh Thần không biết đã nói gì với Tiểu Kiều, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cô ấy lại đỏ bừng, San San vô cùng thân thiết theo sát Tiểu Kiều, ngồi trên đùi cô ấy, đợi chị Tiểu Kiều đút ăn.

Bạch Trình Hi suy sụp.

Sao mình lại dư thừa thế nhỉ?

“Những người bị thương đã được sắp xếp thỏa đáng, trong thành phố hiện tại đang có một đợt thay máu quy mô lớn, chắc tạm thời Giáo Hội sẽ không gây phiền phức cho chúng ta.” Tiểu Kiều vừa nói vừa thổi thổi cháo bớt nóng cho San San.

“Cô đừng chiều con bé nữa, lớn rồi.” Mạnh Kiều nói: “San San, em tự ăn đi.”

“Không sao đâu.” Tiểu Kiều rất thoải mái ôm San San: “Những lúc ở cùng San San tôi rất vui.”

Bạch Thần đầy ẩn ý nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng duỗi tay ra: “San San đúng không, đến chỗ chú nào!”

Bạch Trình Hi có chút bất mãn cắt ngang: “Là anh trai.”

Dù sao hai người bọn họ cũng cùng tuổi.

San San nhảy xuống khỏi chân Tiểu Kiều, đi tới trước mặt Bạch Thần, vươn đôi tay nhỏ nhắn mềm mại ra, nói: “Xin chào.”

Bạch Thần mỉm cười, nhưng trong đầu cậu ấy hiện lên lại là một khuôn mặt khác.

Một cô bé trông giống hệt San San.

Đôi mắt trong sáng, cười lên đáng yêu như một thiên thần nhỏ.

Nếu cô bé ấy không chết, chắc cũng bằng tuổi San San rồi. Không biết cô bé lớn lên sẽ như thế nào, nhưng cậu ấy thực sự rất mong chờ. Bạch Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của San San, lấy một viên kẹo màu hồng bọc trong giấy bóng kính từ trong túi ra.

“Cảm ơn chú!”

Cô bé mở gói kẹo, rồi cẩn thận bỏ vào miệng.

Kẹo màu hồng có vị đào, ăn rất ngon.

Đúng vậy.

Rất ngon.

Em gái của Tiểu Kiều cũng rất thích ăn kẹo có vị này, sau khi ăn kẹo xong cô bé sẽ không còn nhớ cảm giác đau đớn nữa.

Bạch Thần nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.