Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chạy Trốn Khắp Địa Cầu – Chương 79: Thôn làng vải bố có chữ Thọ



Mạnh Kiều nhìn trứng giòi ngoe nguẩy trên mặt đất, nét mặt hơi co giật. Cô xoay người chạy thẳng vào trong. Đến quỷ cô còn không sợ, duy chỉ có sâu là thấy ghê tởm. Bây giờ vất vả lắm mới có cao thủ Nghiêm Mục dẫn đi, tất nhiên phải thả lỏng một chút, không cần tiếp tục ép bản thân tìm đáp án.

“Lại đây.” Nghiêm Mục nói.

Mạnh Kiều bĩu môi, cuối cùng lại đi đến bên cạnh hòn đá. Cốc Thu cũng đi qua, cùng Nghiêm Mục đá văng tượng đá ra, bên trong quả nhiên là một người đã hóa thành xương trắng, trên xương trắng treo từng chuỗi trứng giòi.

Mới vào ván năm phút đã để lộ ra manh mối lớn cho các vị.

Mạnh Kiều vẫn luôn không thích mở màn có tính dọa nạt như này. Cô không nhìn trứng giòi mà lại quay đầu nhìn Nghiêm Mục, vẻ mặt ‘Cốc Thu có bảo Hạ Linh xem đâu, anh bảo em làm gì’. Nghiêm Mục làm như không thấy biểu cảm này, vỗ đầu cô cười.

Những người khác đã bị dọa quá mức. Trương Tuấn đứng ở trong một góc không dám đến gần: “Đệch! Cái mẹ gì đây! Giòi, người chết!”

Lập trình viên Triệu Nhất Minh dí sát vào nhìn, bỗng nhiên nhổ nước bọt: “Không được, không được! Quá ghê tởm! Chúng ta sẽ không biến thành thế này cả chứ? Tôi không muốn bị làm thành tượng người! Tôi tình nguyện chết!”

Hương Hương liếc anh ta: “Đừng nói mấy lời xui xẻo. Được chưa? Chúng ta còn chưa vào thôn đấy!”

Đạo diễn lại không có phản ứng gì giống như căn bản không nhìn được tượng người rơi xuống và người trong đoàn phim đang kinh hoàng. Ông ta nhìn trời: “Mưa sắp tạnh rồi. Sau khi tạnh thì vào thôn.” Thản nhiên bình tĩnh như không hề xảy ra việc gì. Thấy NPC không có phản ứng quá khích nào, mấy người cũng bình tĩnh lại.

Hạ Linh ôm chặt cánh tay Cốc Thu, động tác này bị Trương Tuấn nhìn đến trợn trắng mắt.

Chú tài xế Vương Tranh Tranh thở dài, kéo Trương Tuấn nhỏ giọng nói hai câu với anh ta, để anh ta đừng bày ra yêu ghét rõ ràng như vậy. Mọi người đều là một đội, nếu có một người xảy ra chuyện, tất cả mọi người sẽ không tốt được. Trương Tuấn không phục, nhưng không nói thêm gì quá đáng.

Từ nhỏ đến lớn Hạ Linh gặp nhiều kỳ thị kiểu này nên không để trong lòng. Cậu ấy tốt tính, lại không mang thù, chỉ chốc lát sau đã cười hì hì dính vào với Cốc Thu.

Mưa tạnh rất nhanh. Đạo diễn nhận một cuộc điện thoại, thái độ của ông ta không tốt, dường như tiến độ hậu kỳ phim phóng sự xảy ra vấn đề, cần ông ta đi về thành phố xử lý. Đạo diễn hùng hổ với đầu kia điện thoại, cuối cùng cúp máy nói: “Tôi phải về một chuyến, mấy cô cậu đi về con đường phía tây ấy. Đường kia kìa, đi dọc theo đó là vào trong núi. Tôi phải về nhanh, nếu không thì không ra phim được!”

“Hả?” Hương Hương sửng sốt. Đạo diễn đi rồi thì bọn họ làm sao bây giờ?

Cốc Thu hỏi: “Chúng tôi tiếp tục quay phim à?”

Đạo diễn ngẫm nghĩ rồi nói: “Các cô cậu ở đó trước xem có linh cảm gì. Dù sao máy móc đều ở chỗ các cô cậu. Các cô cậu đi tìm trưởng thôn, nói với trưởng thôn, các cô cậu ở đoàn phim là được. Tôi đã liên hệ hết rồi.” Nói xong ông ta đội mưa chạy đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Hạ Linh khẽ lắc cánh tay Cốc Thu: “Chồng ơi, làm sao bây giờ?”

“NPC dẫn đường, nhiệm vụ của ông ta đã kết thúc.” Cốc Thu nói: “Đi theo cốt truyện là được.”

Hạ Linh nhanh trí: “Chồng ơi, chúng ta có thể chạy trốn không?”

Cốc Thu mỉm cười nhìn Hạ Linh, hôn lên chóp mũi cậu, dịu dàng nói: “Chỉ có em lắm ý xấu.”

Mạnh Kiều khoanh tay đứng cạnh Nghiêm Mục: “Nhìn người khác xem, nhìn lại anh xem. Chỉ biết bắt em tìm manh mối, huấn luyện em. Em cũng muốn chạy trốn.”

Nghiêm Mục nhướng mày: “Chạy? Chạy đi đâu? Đám tượng đá trên núi à?”

Mạnh Kiều lại liếc một ánh mắt xem thường, dùng bả vai huých mạnh Nghiêm Mục: “Hôm nay em không muốn nói chuyện với anh, không muốn tí nào.”

Hết mưa rồi.

Chỉ còn lại Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Cốc Thu, Hạ Linh, Hương Hương, chú tài xế Vương Tranh Tranh, lập trình viên Triệu Nhất Minh và Trương Tuấn có tính tình không tốt còn thích phát biểu ý kiến, tổng cộng 8 người. Lần này người rất ít, theo lý thuyết độ khó hẳn không quá lớn. Mạnh Kiều chỉ trải qua phó bản bệnh viện tâm thần là hơn 20 người, hơn nữa phó bản đó cũng khó nhất, so sánh với những người khác thì ít hơn rất nhiều.

Mọi người dọc theo đường nhỏ mà đạo diễn nói đi đến thôn làng. Ven đường đen như mực không có gì cả, may mà thiết bị chụp ảnh có hai cái đèn pin. Vì thế Nghiêm Mục và Triệu Nhất Minh mỗi người một cái. Nghiêm Mục đi sau cùng, Triệu Nhất Minh xung phong nhận việc đi tuốt đằng trước.

Hạ Linh nhìn quanh mình hỏi: “Chúng ta sẽ không gặp phải ma dẫn đường chứ? Sẽ không đi mãi trong rừng không ra nổi giống lần trước chứ? Nơi này sẽ không có cả Ma Thần Tử(*) chứ?”

(*) Ma Thần Tử: Ở nhiều vùng núi hẻo lánh của Đài Loan lưu truyền những câu truyện đáng sợ về Ma Thần Tử, tên gọi của một loại ma rừng chuyên làm đầu óc con người lú lẫn rồi bắt cóc.

Ở trong một phó bản, Hạ Linh và Cốc Thu bị Ma Thần Tử trong rừng đuổi theo, nhìn đâu cũng là ảo giác, trong miệng người chết nhét đầy giòi và bùn đất. Hạ Linh và Cốc Thu vốn mãi không đâm thủng tầng cửa sổ giấy để tỏ tình. Nhưng vì trải qua cửu tử nhất sinh, ở dưới tình thế cấp bách Hạ Linh cho rằng mình sắp chết, vì thế cậu không muốn để lại tiếc nuối, quyết định tỏ tình với Cốc Thu. Cốc Thu nhìn thiếu niên run rẩy không kiềm lòng nổi hôn lên môi cậu. Mà thiếu niên không thể ngờ người thầy mà mình yêu thầm lại dịu dàng đồng ý với mình, nói với cậu nếu sống sót cùng nhau đi ra ngoài thì thử một lần. Vì thế, sau nhiệm vụ hai người ở bên nhau.

“Cậu đừng nói nữa, khá giống đó.” Mạnh Kiều đắc ý ở bên cạnh Nghiêm Mục. Tám con người, hai đôi tình nhân. Cốc Thu vẫn không cho Hạ Linh rời khỏi mình. Anh ấy cưng chiều chăm sóc, cũng không hy vọng Hạ Linh có thể mang đến manh mối gì. Nhưng Nghiêm Mục gần như nuôi thả Mạnh Kiều, ngầm đồng ý cô chạm vào nơi này, đá thử chỗ kia. Một người như cưng chiều cô vợ nhỏ, một người khác như ép con gái của mình trưởng thành.

Mạnh Kiều đá bùn: “Phần lớn Ma Thần Tử đều ở trong núi sâu phương nam, các nơi đều có truyền thuyết người già hoặc trẻ nhỏ bị Ma Thần Tử bắt đi hoặc dụ dỗ mà mất tích. Sau khi tìm được những đứa trẻ bị mất tích, nếu không chết thì cũng rơi vào hôn mê sâu, trong miệng đều là mấy thứ linh tinh như thi thể côn trùng, phân, bùn đất, cục đá, vân vân…”

Hạ Linh trợn tròn mắt: “Đúng, đúng, đúng! Chính là nó! Sao chị biết?”

“Tôi viết tiểu thuyết kinh dị.” Mạnh Kiều cười.

Triệu Nhất Minh đi trước đột nhiên dừng lại, ấp úng nói: “Tôi… tôi muốn đi vệ sinh…”

Nơi núi sâu rừng già này lấy đâu ra nhà vệ sinh?

Hơn nữa nếu thật sự có Ma Thần Tử như lời Mạnh Kiều và Hạ Linh thì không phải người lạc đội càng dễ bị bắt đi à?

Hương Hương nghe xong lời Mạnh Kiều, sắc mặt không quá tốt: “Sắp đến rồi. Không cố nhịn được à?”

“Không được, không nhịn nổi nữa rồi!” Triệu Nhất Minh giao đèn pin cho Hương Hương, quay đầu muốn tìm một cây to “giải quyết nỗi buồn”. Trong rừng rậm tối om không thể nhìn thấy gì, bạn lại không thể cầm đèn pin chiếu vào anh ta mãi. Lúc này, Trương Tuấn xung phong nhận việc: “Tôi đi cùng anh, muốn bắt thì bắt cả hai, chắc bọn chúng cũng không có lá gan này!”

Triệu Nhất Minh vừa nghe, sắc mặt thoải mái hơn nhiều: “Được, được! Cảm ơn anh.”

Hai người đi vào sâu trong rừng.

Sáu người còn lại đứng tại chỗ. Mạnh Kiều chiếu đèn pin về hướng ngược lại, đột nhiên lại lướt qua tượng người đổ nát. Tượng người có vẻ còn khá mới, da thịt bên trong thối rữa, giòi màu trắng nhung nhúc trong khe hở. Cô trả đèn pin lại cho Nghiêm Mục: “Quá ghê tởm! Em nói thật! Quá ghê tởm!”

Xem ra số lượng tượng người trong rừng không ít.

“Không phải nói cảnh sắc nơi này hợp lòng người à? Em thấy chúng ta chính là đoàn phim trúng tà. Không phải nói là phim phóng sự phong tục sao?” Nếu Mạnh Kiều biết trước mình phải đi qua đi lại trên đám sâu nhung nhúc này thì cô nhất định sẽ lựa chọn đi tìm tinh thể người dị dạng ở viện nghiên cứu.

“Đúng vậy! Cảnh sắc rất đẹp.” Nghiêm Mục ngẩng đầu.

Mạnh Kiều ngẩng đầu.

Sau cơn mưa, mây mù nhanh chóng tan đi một cách thần kỳ, bầu trời đêm quang đãng, những ngôi sao tỏa ra ánh sáng lấp lánh như kim cương. Một, hai ngôi sao băng đột nhiên xẹt qua màn đêm đen nhánh, lướt qua giây lát, không kịp nhìn thấy cả cái đuôi. Trong mắt Mạnh Kiều phủ kín ánh trăng, sáng lấp lánh giống như mặt hồ yên ả sóng nước óng ánh.

Hạ Linh cũng ngơ ngẩn ngẩng đầu, đột nhiên chụt một cái hôn lên mặt Cốc Thu, đỏ mặt nói: “Thật tốt.”

Mất khoảng một phút.

Trương Tuấn và Triệu Nhất Minh đã kéo quần xong quay về, thấy mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời. Trương Tuấn cũng ngẩng lên: “Bầu trời có manh mối gì à?”

Hương Hương khinh thường không thèm nói chuyện với anh ta: “Đi, đi, đi! Không có gì hết!”

Ở trong núi không gặp được bất kỳ chuyện khủng bố gì, đoàn người đi bộ thêm khoảng một tiếng nữa, cuối cùng đã đến cửa thôn. Hiện tại vừa hay là chín giờ tối. Tám người đứng ở cửa thôn không bước thêm một bước, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ chưa từng thấy thôn nào quái đản như này!

Đây là một thôn làng cực kỳ xưa cũ, thậm chí liếc mắt nhìn một vòng không hề có một ngôi nhà hai tầng nào, toàn bộ đều là nhà trệt mái xám. Dưới màn đêm có vẻ hoang vắng lại kỳ dị. Nhưng mà, thôn trang cũ một chút, nát một chút đều không sao cả, có điều trên tường thôn lại treo vải bố trắng cả to lẫn nhỏ, vải bố trắng tung bay trong gió cực kỳ giống làn váy nữ quỷ.

Cả người Hạ Linh đều nổi da gà: “Nơi này… nơi này là thôn làm nhuộm à? Vì sao lại có nhiều vải bố trắng như vậy?”

Triệu Nhất Minh cũng sợ tới mức phát run. Anh ta nuốt nước bọt nhưng vẫn cứ cảm thấy cổ họng khô khốc: “Chỗ quỷ quái này còn ghê người hơn cả trong núi…”

Mạnh Kiều liếc Nghiêm Mục: “Sao em cảm thấy như vải trắng của người chết nhỉ?”

Hương Hương run lên bởi vì câu nói của Mạnh Kiều: “Chị gái à, chị đừng làm em sợ! Đừng bảo thôn này đều là quỷ cả đấy chứ?”

Cảm xúc bất an nhanh chóng lan tràn ở đội tám người.

Nghiêm Mục chiếu đèn pin về phía trước, vải bố trắng dường như được sử dụng quanh năm suốt tháng, đã bị giặt ngả sang màu vàng. Vải bố trắng phất phơ, đến gần mới phát hiện trên vải thật sự viết một chữ “Thọ”.

Không đợi anh nói chuyện, Mạnh Kiều đã biết ngay đây là vải quan tài!

Đoàn phim trúng tà là thật rồi!

“Em không muốn đi vào…” Hạ Linh đã bị dọa sợ. Cho dù Cốc Thu ở bên cạnh cậu thì cậu cũng không thể cản nổi cảm giác sợ hãi trong lòng.

“Đừng sợ.” Cốc Thu ôm eo cậu.

Hương Hương: Bây giờ mà tôi còn bị nhét cơm chó… Mẹ nó!

Một đám người tiến vào thôn trang quái đản, trong nhà loáng thoáng truyền đến tiếng khóc và tiếng mắng không rõ lắm.

Lúc này, một ông cụ run lẩy bẩy đẩy ra cửa gỗ kẽo kẹt, đứng ở trên đường đất dùng đèn pin chiếu vào người đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.