Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chạy Trốn Khắp Địa Cầu – Chương 65: Phòng chứa khí độc



Liên Mộc Mộc đã chết.

Mọi người lập tức cảnh giác.

“Cạch cạch cạch —”

Đèn trong tầng hầm sáng lên, tiếng bốt quân đội đạp đất truyền đến. Gần như trong vòng ba giây, trong hành lang trước sau bọn họ đều xuất hiện đông nghịt binh lính cầm súng, Nghiêm Mục đánh giá một lượt, tổng cộng có khoảng chừng năm mươi người.

Lý Vọng từ trong đám binh lính đi ra, gã nhếch môi, vẻ mặt hơi hung ác lại có chút áy náy: “Tao cũng không muốn làm như vậy đâu… Nhưng mà tao muốn suôn sẻ qua màn… Bọn mày đều quá thông minh, không giống tao.” Gã cũng không muốn hãm hại người khác, nhưng muốn sống thì cũng chỉ có thể giết chết những người khác!

Ánh mắt của Nghiêm Mục giống như một con báo ẩn núp trong bóng tối, bình tĩnh mà lạnh lùng. Mạnh Kiều mấp máy môi, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì. Cô nghi ngờ Lý Vọng là bởi vì gã là người chơi duy nhất còn sống sót bên trong không gian hai tầng. Nhưng khi ông chú và kẻ cơ bắp nói Lý Vọng đã chết trong nhiệm vụ, cô đã nghi ngờ bản thân mình nghĩ sai rồi.

Quả nhiên, phụ nữ vẫn nên tin vào trực giác của mình.

Kẻ cơ bắp giật mình: “Cậu cậu cậu! Sao cậu! Không chết!”

Ông chú trung niên hiểu rõ tình hình hiện tại, giọng điệu cực kỳ trầm thấp u ám: “Cậu là người Nhật?”

Lý Vọng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ âm hiểm. Gã là một kẻ hèn nhát, nếu không phải không có lựa chọn nào khác, gã cũng không muốn liên thủ với kẻ thù, nhưng gã bị ép phải làm thế! Khi đó gã cứ nghĩ ông chủ nhỏ là người đáng tin, kết quả lại bị ông ta lừa vào không gian hai tầng! Gã cầu xin người Nhật giữ cho mình một mạng, chuyện gì gã cũng đồng ý. Cho nên gã nhận được nhiệm vụ chính là: Hiến tất cả người chơi còn lại cho người Nhật.

Sắc mặt Mạnh Kiều u ám, hiếm thấy trong mắt toát ra vẻ khinh thường và hận thù, giờ phút này ngay cả Diệp Tử trước nay vẫn luôn hòa nhã cũng nhuốm đầy căm hận, càng đừng nói đến ba người đàn ông bên cạnh.

Đối mặt thế này thì còn gì phải sợ nữa, kẻ cơ bắp chống nạnh hét lên: “Đồ chó Nhật, cmn đây chẳng phải là mày phản quốc sao?”

Ông chú trung niên cũng mắng to: “Cmn mày đúng là quân bán nước! Sao lại có thể có loại người như mày chứ!”

Nghiêm Mục bảo vệ Mạnh Kiều bên cạnh mình, không nói lời nào.

Lý Vọng bị mắng một câu “phản quốc”, lập tức nổi giận: “Lập đội từ sớm chẳng phải là tốt rồi sao? Là bọn mày vứt bỏ tao, làm hại tao phải chung đội với tên ngốc kia! Làm tao bị ông ta lừa vào đây! Bọn mày cũng chẳng phải dạng tốt lành gì! Hơn nữa tụi mày dựa vào đâu mà nói tao phản quốc, đây không phải là lịch sử, đây là nhiệm vụ! Nhiệm vụ đó hiểu không? Tất cả đều là giả cả! Tao sẽ ra ngoài, tao là người chiến thắng!”

Mạnh Kiều nghiêng đầu trầm giọng hỏi: “Nhiệm vụ bảo anh giết tất cả chúng tôi là có thể ra ngoài?”

Vừa dứt lời, Lý Vọng thoáng sững người sau đó rất tự nhiên trả lời: “Đương nhiên!”

“Phải vậy không?”

Vẻ tự tin trả lời vốn có của Lý Vọng biến mất trong nháy mắt, cơ mặt bắt đầu khẽ run lên, sau đó trong mắt gã lộ ra vẻ sợ hãi, hình như gã thực sự không nghe thấy âm báo của hệ thống… Là bác sĩ người Nhật đã nói với gã chỉ cần dẫn dụ tất cả mọi người xuống đây cho bọn chúng làm thí nghiệm là gã có thể sống tiếp…

Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Vọng, Mạnh Kiều mắng một câu: “Đồ rác rưởi ngu xuẩn.”

Lời nói của NPC tin được không?

Không được.

Tất cả những lời nhắc nhở không phải của hệ thống đều có thể coi là “tin giả”, hệ thống là người có uy quyền nhất của toàn bộ phó bản, mà NPC chỉ là một chương trình chạy theo cài đặt nền tảng của nó. Nếu như sau khi trốn thoát, Lý Vọng nói tất cả những chuyện đã xảy ra cho bọn họ biết thì có lẽ nhiệm vụ này sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng mà gã không làm thế, gã ngu đến mức tin lời NPC.

Bác sĩ người Nhật phía sau Lý Vọng cười khanh khách: “Thịt heo… Còn có một… thí nghiệm… chưa hoàn thành…”

Gã kinh hãi quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp hàm răng trắng hếu của bác sĩ. Gã hét toáng lên, chạy về phía Mạnh Kiều, nhưng vệ binh đã lập tức cản gã lại. Tên bác sĩ cười nói: “Thí nghiệm khí quyển vẫn chưa làm xong… Đưa nó đi đi…” Tên bác sĩ cười hì hì đưa Lý Vọng vào sâu bên trong.

“A —— đừng! Đừng! Mau cứu tôi!”

“Cứu tôi với!”

Lý Vọng tuyệt vọng gào thét chói tai, gã biết mình sắp phải đối mặt với cái gì! Gã sẽ bị ném vào trong không gian kim loại kín, áp suất không khí sẽ không ngừng tăng lên, cuối cùng lục phủ ngũ tạng của gã đều sẽ nổ tung!

“—A a a! Tôi không muốn! Tôi không muốn a a a!” Lý Vọng vùng vẫy nắm lấy ống sắt trên vách tường, mặc dù bên trong là nước nóng đang sôi sùng sục, lòng bàn tay của gã lập tức nổi lên từng mảng phồng rộp thật lớn, nhưng gã vẫn không muốn buông tay.

Mạnh Kiều cau mày.

“—— Vèo”

Con dao trong tay Nghiêm Mục bay tới, dứt khoát cắt ngang cổ họng Lý Vọng, tiếng thét chói tai im bặt.

Lý Vọng ôm lấy cổ họng, toàn thân co giật, máu, toàn là máu, không ngừng được. Hai mắt gã tối sầm lại, ngã ngửa ra sau, thân thể co giật như cá chép ra khỏi nước.

Sau khi Nghiêm Mục giết chết Lý Vọng thì khẽ nói: “Cái mạng này nên để cho em.”

Mạnh Kiều lắc đầu, cô nhìn xuống đồng hồ đạo cụ của mình, bây giờ đạo cụ của cô chỉ có thể khôi phục lại hoàn cảnh xung quanh năm giây trước đó, cho dù có thêm một mạng thì bọn họ cũng không thể đánh bại nhiều người như vậy.

Lính Nhật giơ súng lên, một bác sĩ chỉ chỉ rồi nói bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo: “Đi vào.”

Bên cạnh là một phòng khí độc.

Năm người không nhúc nhích.

“Đi vào.” Người nọ lại nói, vừa dứt lời, một tên lính Nhật Bản đã nổ súng, viên đạn xuyên qua cánh tay của kẻ cơ bắp. Anh ta bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên một tiếng đau đớn, ông chú trung niên kéo anh ta lùi về phía sau.

“Mẹ kiếp!” Kẻ cơ bắp ôm chặt cánh tay của mình. Người trong thời bình nào đã phải chịu kiểu đau đớn như vậy? Lông mày anh ta nhíu chặt, khuôn mặt thoắt cái đã tái nhợt. Kẻ cơ bắp giậm chân, nhỏ giọng nói: “Vào trong thôi, bọn chúng chơi thật đấy, một loạt đạn là hạ gục được chúng ta ngay…”

Khí độc sẽ không giết chết bọn họ ngay được, ít nhất bọn họ còn có một chút thời gian để thở.

Mạnh Kiều không muốn vào phòng khí độc, nhưng chẳng còn cách nào khác.

Nghiêm Mục nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, không nói gì.

Điều này làm cô yên tâm hơn rất nhiều.

Năm người bị súng đẩy vào phòng khí độc, bên trong còn có mấy xác chết chưa được thu dọn. Vách tường trong phòng khí độc đầy vết cào và dịch nôn đã khô, vào trong đó quả thực sống không bằng chết. Đám binh lính nhìn thấy năm người ngoan ngoãn vào phòng thì đồng loạt ôm súng đi tuần tra, chỉ để lại một bác sĩ điều khiển khí độc và hai tên lính canh.

“Mọi người, lát nữa nhớ giữ nhịp thở ổn định, thở ra ít thôi, đừng căng thẳng, tranh thủ thời gian.” Diệp Tử nói.

“Cmn sao lại không căng thẳng được! Lát nữa chúng ta sẽ bị đám quỷ yêu này giày vò chết! Cmn nếu mà tôi được ra ngoài tôi nhất định sẽ hung hăng đánh chết lũ chó đẻ này!” Kẻ cơ bắp dựa vào người ông chú mà mắng.

Nghiêm Mục đặt tay lên cửa sắt thử, cửa sắt nhanh chóng vặn vẹo một chút, sau đó trở lại hình dạng ban đầu. Anh đặt tay lên cửa, thử xem có thể điều khiển được khối kim loại này hay không. Thiên phú của anh có thể biến một số vật phẩm kim loại thành vũ khí nhưng trực tiếp điều khiển vật thể lớn như cửa kim loại thì anh chỉ có thể bình tĩnh thử nghiệm.

Diệp Tử ngẩng đầu nhìn cái quạt nhỏ trong cửa kính thông gió cao nhất bị song sắt bao quanh. Chỗ đó quá nhỏ, người không thể chui qua được, nhưng có thể thử đập vỡ kính trước.

Công tắc khí độc được bật lên, một mùi hăng hắc gay mũi từ đường ống tràn vào phòng.

Sợi dây thừng trong tay Diệp Tử đã móc vào song sắt, ông chú trung niên đỡ kẻ cơ bắp dựa vào tường, sau đó dùng hai tay nắm chặt sợi dây kéo thật mạnh, chỉ nghe một tiếng “ầm”, song sắt bị kéo xuống, đập ầm vào mặt sàn xi măng. Nhưng bên ngoài song sắt còn có một lớp kính dày, dây thừng quá mềm, không thể nào đâm bể kính được.

Khí độc trong phòng ngày càng nồng.

“Nghiêm Mục.” Mạnh Kiều gọi một tiếng.

Nghiêm Mục vừa nắm chặt dây thừng, gần như chỉ ba giây, ánh sáng lân tinh màu đen bùng lên từ lòng bàn tay người đàn ông, sợi dây biến thành một thanh thép. Anh dùng sức đâm thật mạnh, trên tấm kính cường lực lập tức bị nứt. Ba người cùng dùng sức, sau năm sáu lần như thế, không khí trong lành tràn vào từ các vết nứt trên tấm kính.

Nhưng đây không phải là kế lâu dài.

Nghiêm Mục bắt đầu dùng thanh thép cạy cửa.

Mạnh Kiều chống tay xuống đất, cảnh tượng máu me lập tức hiện lên trong đầu. Cô nhắm nghiền hai mắt, hàm trên cắn chặt môi, bác sĩ Nhật hẳn là người đã chết, đối với bọn họ mà nói có một số người trong quá khứ, cho dù bây giờ cơ thể vẫn đang hoạt động thì vẫn là người đã chết!

Cô muốn thử xem, có thể xâm nhập vào ý thức của bác sĩ ngoài cửa hay không.

Cô nằm sấp trên mặt đất, sức mạnh trải rộng khắp sàn nhà, cô nặng nề thở dốc hít vào không ít khí độc, cả cổ họng bắt đầu nứt nẻ, trong đầu Mạnh Kiều bỗng lóe lên một tia sáng trắng.

Cô vào rồi!

Trước mặt cô là cánh cửa phòng khí độc!

Đây không phải là thị giác của cô, giống như lệ quỷ trong trò chơi trốn tìm ở nhiệm vụ có thưởng, thị giác của bác sĩ được truyền cho cô. Mạnh Kiều như đang điều khiển con rối, cô vô thức đưa hai tay về phía trước, tầm nhìn trong cơ thể bác sĩ cũng từ từ tới gần cửa phòng khí độc. Nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy có người nói một câu tiếng Nhật: “Cậu đang làm gì đấy?”

Cả người người nọ bỗng run lên, thị giác biến mất.

Chắc là lính canh bên cạnh đã đánh thức bác sĩ vừa bị Mạnh Kiều khống chế.

Vừa rồi chỉ mới một chút mà tim cô đã bắt đầu đập mạnh, hít vào từng đợt không khí đầy khí độc. Trên trán Nghiêm Mục đẫm mồ hôi hột, cánh cửa kim loại không ngừng lay động dưới năng lực của anh, thỉnh thoảng lộ ra một khe hở, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất.

Kẻ cơ bắp hơi ủ rũ: “Chúng ta sẽ không chết ở đây thật đấy chứ…”

Diệp Tử thấp giọng quát: “Anh im đi.”

Mạnh Kiều thử lại một lần nữa, nhưng vẫn không được, mỗi khi cô bắt đầu điều khiển cơ thể bác sĩ là bác sĩ sẽ bị lính canh bên cạnh đánh tỉnh. Cô gái chán nản lẩm bẩm: “Không được… Mình thực sự không làm được… ” Cô nằm trên đất phun ra một ngụm máu tươi, cả lỗ tai và khóe mắt cũng chảy máu nóng.

Trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng, nhưng chỉ là thoáng qua, bây giờ cô vẫn chưa muốn sử dụng con át chủ bài duy nhất, hơn nữa cũng chưa phải là thời khắc cuối cùng, ít nhất Nghiêm Mục vẫn chưa bỏ cuộc.

“Nghiêm Mục…”

“Tôi ở đây.”

“Còn cách nào khác không?” Mạnh Kiều đau đớn siết chặt tập tài liệu lấy từ chỗ lão Khổng, đau đớn hỏi: “Tôi không được rồi… Tôi có thể khống chế tên đó… Nhưng gã đó cứ tỉnh là phải làm lại… sẽ phải… hai tên lính canh đó… phải chết…”

Mạnh Kiều cũng đã thử nhập vào người lính canh, nhưng có lẽ là vì thể chất cho nên chưa được ba giây ý thức của cô đã bị tống ra ngoài, chỉ có bác sĩ là có thể khống chế hành động.

Khoang mũi bị máu chặn lại khiến cô không thở được, thật là khó chịu.

“Em có thể xâm nhập vào ý thức của lính canh không?”

“Được…” Mạnh Kiều khó khăn gật đầu.

Nghiêm Mục nhìn sợi dây thừng bằng thủy tinh công nghiệp trong tay, bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Nếu ý thức có hình dạng thì…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.